“Không cần cảm ơn đâu, từ sau khi cô gả vào Nguyễn gia, vẫn luôn là tôi chăm sóc cô. Về sau cô và thiếu gia ly hôn, cũng là tôi chăm sóc cô. Tôi á, đã sớm coi cô là con gái để chăm sóc rồi.” Thím Lý vui vẻ cười nói.
Giang Vũ Phi nghĩ thầm, lời bà ấy nói nhất định là thật.
Bởi vì cô có cảm giác rất thân thiết, nhất định là ở chung với nhau một thời gian dài, mới có cảm giác thân thiết như thế này.
“Cốc cốc cốc...” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Thím Lý đắp chăn cho Giang Vũ Phi xong liền đi ra mở cửa.
Một vệ sĩ đang đứng trước cửa, vệ sĩ nói với thím Lý: “Tiêu tiên sinh có yêu cầu muốn gặp cô Giang, bây giờ có được không?”
“Để tôi hỏi đã.” Thím Lý quay lại, thấp giọng hỏi Giang Vũ Phi: “Cô Giang, Tiêu Lang tiên sinh yêu cầu muốn gặp cô, cô muốn gặp không?”
“Tiêu Lang là ai?”
Thím Lý ngẫm nghĩ rồi nói: “Sau khi cô và thiếu gia ly hôn, có một thời gian qua lại với Tiêu tiên sinh. Có điều vào ngày hai người đính hôn, Tiêu tiên sinh có việc đột nhiên bỏ đi. Sau này cậu ta lại quay về, vẫn luôn rất quan tâm chuyện của cô.”
Bây giờ trừ thím Lý ra, Giang Vũ Phi đều có cảm giác không an toàn với những người khác.
Huống chi Tiêu Lang còn suýt đính hôn với cô, cô lại càng sợ gặp anh ta hơn. Bây giờ cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, không dám gặp anh ta đột ngột, sợ anh ta sẽ nói ra những lời khiến cô không tiếp nhận nổi.
“Tôi có thể không gặp không?” Giang Vũ Phi thấp thỏm hỏi.
Thím Lý cười cười: “Đương nhiên có thể.”
Không gặp là tốt, ít nhất cuộc gặp đầu tiên cũng phải là gặp thiếu gia chứ.
“Phiền thím nói giúp tôi một tiếng, nói bây giờ tôi không thoải mái, chuyện gặp mặt thì chờ sau khi tôi khỏi hẳn đã.”
“Được.” Thím Lý đi ra trả lời rồi trở lại rất nhanh.
“Người đó đi rồi, bọn họ rất tôn trọng quyết định của cô.”
“Ừm.” Giang Vũ Phi khẽ cười, cô càng ngày càng tò mò về những chuyện đã xảy ra trong hai năm qua.
“Thím Lý, tại sao có một số người đứng trước cửa vậy?” Lúc này cô mới chú ý đến, có mấy người đàn ông mặc đồ đen đang đứng bên ngoài.
Bọn họ đều đeo tai nghe màu trắng giống nhau, quần áo giống nhau, nhìn giống như vệ sĩ.
Thím Lý cười nói: “Thiếu gia và cô cùng gặp tai nạn trong một ngày, cậu ấy nằm ở ngay phòng bệnh bên cạnh. Cô cũng biết đấy, thân phận thiếu gia cao quý, có rất nhiều người muốn đến gần, cho nên lão thái gia đã cử một số vệ sĩ đến bảo vệ cậu ấy.”
Giang Vũ Phi ngạc nhiên lên tiếng: “Anh ấy cũng đang nằm viện?”
Hơn nữa còn là ở ngay phòng bên cạnh, khoảng cách rất gần với cô.
"Đúng vậy."
“Anh ấy gặp tai nạn sao?”
Cái đó có thể không phải là tai nạn!
Đương nhiên thím Lý không dám nói lung tung, bà cười nói: “Là không cẩn thận để bị thương ở ngực, cô cũng biết, chỗ đó rất gần với tim, cho nên cần nằm viện điều trị từ từ, không thể xem nhẹ.”
“Thật trùng hợp, tôi và anh ấy xảy ra tai nạn trong cùng một ngày.”
“Là như thế này, lúc ấy thiếu gia xảy ra chuyện không may, vốn dĩ cô định đến bệnh viện thăm cậu ấy, kết quả là cô không cẩn thận đã bị tai nạn xe.”
Thím Lý chột dạ giải thích, dù sao sự thật cũng bị lão thái gia giấu đi. Trước mắt ngoài lão thái gia, thiếu gia và bà ra, không có ai biết được sự thật.
Trừ khi Giang Vũ Phi khôi phục trí nhớ, nếu không thì vĩnh viễn chỉ có ba người bọn họ biết.
Giang Vũ Phi khẽ gật đầu, hóa ra vì vậy mà cô bị tai nạn xe. Giống như tình tiết trong phim điện ảnh, quá khoa trương.
Có điều may mắn là cô không bị mất cánh tay hay gãy chân, trừ vết thương trên đầu, những vết thương khác đều không nghiêm trọng.
Chỉ là vừa nghĩ tới Nguyễn thiếu gia nằm ở ngay phòng bệnh bên cạnh, lòng cô có chút không yên tĩnh.
Nếu như bọn họ gặp nhau thì sẽ như thế nào?