Nguyễn Thiên Lăng bấm số gọi thêm một lần nữa, trong điện thoại vang lên giọng nữ lanh lảnh: “Xin lỗi quý khách, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
“Con đàn bà chết tiệt!” - Anh hùng hổ tắt điện thoại, sắc mặt tức tối sa sầm.
Bà Nguyễn lúc này đang trên lầu đi xuống, chau mày hỏi anh vẻ không hài lòng: “Thiên Lăng, sao Vũ Phi vẫn chưa thấy về?”
“Mẹ, cô ấy nói là hôm nay sẽ không về nhà.”
Nếu cô về nhà ba mẹ ruột, bà Nguyễn cũng không quản được.
Bà bước đến sờ tay lên trán con trai, bà lại chau mày thêm lần nữa, nhưng không phải vẻ không hài lòng mà là lo lắng.
“Trán con rất nóng, con mau lên lầu nghỉ ngơi, để mẹ gọi điện thoại cho bác sĩ qua đây khám.”
Nguyễn Thiên Lăng mỉm cười kéo tay mẹ mình, tỏ ra không sao nói: “Mẹ, con không có gì mà.”
“Sao lại không có gì? Con cũng thật là, đã lớn ngần này rồi mà còn bị rớt xuống hồ. Mấy hôm nay nhiệt độ xuống thấp, bị rớt xuống nước rất dễ bị cảm lạnh. Con không để bác sĩ khám là không xong, mẹ đi lấy mấy viên thuốc, con uống tạm trước đã.”
Bà Nguyễn nói xong thì quay đi tìm thuốc, đợi lúc bà đi lấy thuốc trở lại thì phát hiện trên chiếc ghế sofa đã trống không.
Nguyễn Thiên Lăng đã đi đâu tự bao giờ.
Giang Vũ Phi nằm trong phòng khách sạn, có như thế nào thì cũng không ngủ được.
Cô nghĩ đến việc ba dượng mở khách sạn lại cảm thấy thật đau đầu.
Hoàn toàn không phải cô quan tâm nhiều đến ba dượng, chỉ là nếu như ông khuynh gia bại sản, phải chịu hầu tòa, vậy thì mẹ cô và đứa em trai sẽ chịu khổ.
Đến lúc đó, mẹ nhất định đến tìm cô, cô thì lại không thể không giúp đỡ.
Cô tuy thân là thiếu phu nhân của Nguyễn gia, nhưng thực chất lại chẳng có bản lĩnh gì giúp đỡ họ…
Giang Vũ Phi lăn qua lăn lại nghĩ cách giải quyết, đột nhiên nghe thấy tiếng người gõ cửa bên ngoài.
Cô giật mình lo sợ, ngồi thẳng người dậy vẻ nghi hoặc.
Bên ngoài quả thật là có người đang gõ cửa.
Đêm hôm khuya khoắt, là ai chứ?
“Ai đó?” - Cô hỏi.
“Mở cửa!”
Lại là Nguyễn Thiên Lăng?
Giang Vũ Phi hết sức ngạc nhiên, sao anh ta lại biết cô ở đây, tốc độ anh tìm đến đây kể ra quá nhanh.
Cô không muốn mở cửa, mở cửa là chết ngay!
Nguyễn Thiên Lăng ở bên ngoài lạnh nhạt uy hiếp: “Không mở cửa, tôi đạp tung cửa bây giờ!”
Cô tin rằng anh ta hoàn toàn có thể làm ra chuyện đó, không chuyện gì là anh không dám làm.
Không còn cách nào, cô chỉ biết ra mở cửa.
Cửa vừa mở, một bóng người nhanh chóng xông vào. Cô còn chưa kịp nhìn rõ bộ dạng của anh ra sao đã bị anh chụp lấy vai cô, xoay người lại rồi bị anh ấn vào cửa.
“Giang Vũ Phi, gan cô càng ngày càng lớn rồi đó!” - Nguyễn Thiên Lăng áp sát người cô, nghiến răng nghiến lợi gầm gừ.
Anh ta nói gan cô lớn, cũng không biết ý anh là cô lớn gan đẩy anh xuống hồ bơi, hay là lớn gan không về nhà nữa.
Hoặc là cả hai.
Giang Vũ Phi khẽ chau mày, giọng thản nhiên: “Đêm nay tôi không về! Sáng sớm ngày mai tôi mới về. Anh có chuyện gì sao? Không có việc gì thì đi đi!”
Trong lòng Nguyễn Thiên Lăng lại nổi cơn kích động muốn bóp chết cô.
Sao cô ta lại phản nghịch như vậy, không nghe lời anh đến như vậy?
Cơn đau đầu của Nguyễn Thiên Lăng lúc này, còn đau hơn cả giáo viên mầm non khi gặp vấn đề.
Thân người anh sát bên cô, như một ngọn núi sừng sững chắn ngang đó không thể di dời.
Sự áp sát của anh, rõ ràng khiến cho không khí giữa hai người lắng đọng trong mấy phút…
Nguyễn Thiên Lăng nâng cằm cô lên, cong môi nói vẻ gian tà: “Ai nói tôi không có việc gì, bây giờ tôi có nhu cầu, tôi phải được giải quyết!”
Giang Vũ Phi hơi khựng lại, mà ánh mắt anh nhìn cô cũng chứa đầy ý nghĩa nồng nhiệt…
Trên mặt cô thoáng qua vẻ hoang mang, cả người cũng không còn trấn tĩnh như trước.
Nguyễn Thiên Lăng trong lòng giễu cợt thầm nghĩ chỉ có những lúc như vậy, biểu hiện lạnh nhạt của cô ta trước mặt anh mới bị phá vỡ.