Giang Vũ Phi đẩy anh ra, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Em thật sự không biết, anh để em suy nghĩ một chút đã.”
“Được!” Nguyễn Thiên Lăng không cưỡng ép cô nữa, có điều mỗi ngày anh lại yêu mến cô hơn, tình cảm của anh đối với cô là thật, anh đối với cô không là hư tình giả ý.
Thậm chí anh đối với cô đã đến mức độ tuyệt đối cưng chiều.
Mỗi ngày anh đều ở phòng bệnh của cô, làm việc một lát lại quay ra nhìn cô một lát.
Trò chuyện với cô, hoặc cùng cô xem phim, khiến cô không có cảm giác buồn chán.
Nếu cô muốn ăn gì, anh sẽ lập tức sai người đi mua. Mỗi lần từ công ty về, anh sẽ thuận tiện mua đồ ăn ngon cho cô.
Mỗi ngày đều mang đến một món ngon khác nhau, trong một thời gian ngắn đã cho cô ăn rất nhiều món mà nhiều người cả đời cũng không được ăn.
Lúc ăn cơm với cô, anh sẽ quan sát cô thích ăn cái gì, thích mùi vị gì.
Sau đó sẽ nói người làm, làm nhiều món cô thích ăn một chút.
Buổi sáng khi cô thức dậy, bên giường sẽ có một bó hoa hồng tươi mà anh mới mua.
Buổi tối trước khi cô ngủ, anh sẽ cho cô một nụ hôn chúc ngủ ngon...
Đối với cô, những hành động của anh không phải là muốn giả vờ là làm được, cho dù có rất nhiều người đàn ông tốt, nhưng cũng không làm được như anh.
Giang Vũ Phi chưa từng được ai đó nâng niu, yêu thương như vậy.
Cô giống như một đứa trẻ nghèo, chưa từng được ăn kẹo, nên không biết vị ngọt là gì.
Vì vậy có một ngày anh xuất hiện ở trước mặt cô, cho cô một cái kẹo mút thật lớn.
Cô nếm miếng đầu tiên, biết vị ngọt là gì, cô không nhịn được lại nếm thêm miếng thứ hai…
Sau đó cứ ăn mãi, cứ liếm mãi, miệng ăn không dừng lại được, không ăn hết kẹo mút thì không dừng lại.
Thế nhưng ăn xong một cái kẹo mút, cô còn muốn ăn nữa. Cho dù hôm nay không ăn, ngày mai cũng muốn ăn.
Ngày mai không ăn, còn ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa, rất nhiều, rất nhiều ngày sau đó.
Sẽ luôn có một ngày mà cô muốn ăn.
Nhưng muốn ăn, nhất định phải đi theo anh, cô không có tiền, cũng không có ai tặng kẹo mút cho cô ăn.
Không đi theo anh, cô sẽ không được ăn.
Vì để luôn được ăn kẹo mút, cô sẽ nhớ đến anh, đi theo anh, và không rời xa anh được.
Tình huống bây giờ chính là cô đã có được tình yêu của anh, mà tình yêu của anh chính là kẹo mút, khiến cô nếm được vị ngọt ngào.
Nếu đột nhiên mất đi, chắc hẳn cô sẽ cực kỳ buồn bã.
Giang Vũ Phi nhìn qua góc mặt nghiêng đang chăm chú làm việc của Nguyễn Thiên Lăng, trong mắt toát ra vẻ lo âu.
Giữa bọn họ còn có thể sao?
Thím Lý nói, vốn dĩ lão thái gia không phản đối bọn họ ở bên nhau, còn rất tán đồng cô và anh ở bên nhau.
Cho nên đối với cô mà nói thì vấn đề môn đăng hộ không tồn tại.
Nguyễn Thiên Lăng lại thích cô, cô cũng thích anh, bọn ở bên nhau là thích hợp nhất.
Thế nhưng vì sao cô vẫn vô thức cảm thấy giữa bọn họ có rất nhiều vấn đề, làm cô không cách nào vượt qua được?
Thấy Giang Vũ Phi ngây người, đương nhiên Nguyễn Thiên Lăng chú ý đến ánh mắt của cô.
Anh nghiêng đầu, khẽ cười: “Đang nhìn gì thế?”
“Không có gì.” Cô vội dời ánh mắt đi, cầm cuốn tạp chí tiếp tục xem.
“Vũ Phi, em đang nhìn anh.” Nguyễn Thiên Lăng lại không bằng lòng bỏ qua cho cô như vậy.
“Đâu có, anh nhìn nhầm rồi.” Giang Vũ Phi có chết cũng ko thừa nhận.
Nguyễn Thiên Lăng đứng dậy đi đến ngồi bên cạnh cô, ngón tay nắm cằm cô, nâng đầu cô lên.
Ánh mắt Giang Vũ Phi chạm vào đôi mắt sâu thẳm tĩnh mịch của anh, tâm trí giống như bị anh lôi cuốn vào trong.
“Em đang nói dối.” Ánh mắt anh nóng rực nhìn cô chằm chằm, thấp giọng nói: “Anh chú ý em rất lâu, phát hiện em vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh. Có phải em phát hiện anh nhìn rất đẹp trai, cho nên nhìn đến mê mẩn không?”