Nguyễn Thiên Lăng đã kìm nén rất lâu, cơ thể giống như chứa đầy sức lực vô tận, không có lúc nào mệt mỏi.
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Giang Vũ Phi cũng không biết mình còn sống hay đã chết, cô chỉ cảm thấy linh hồn và thể xác cô đã chia lìa.
---
Khi tất cả đều chấm dứt, trời đã tối.
Cuối cùng Nguyễn Thiên Lăng mỏi mệt nằm trên người cô, ôm cô thở dốc.
Nhưng Giang Vũ Phi lại mệt mỏi chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ.
Nguyễn Thiên Lăng ngẩng đầu, gạt tóc cô bị mồ hôi làm ướt nhẹp ra, yêu thương hôn lên bờ môi cô.
Anh ôm cô vào phòng tắm tắm rửa, ấn chuông gọi người làm, bảo người đến đổi chăn và ga giường.
Lúc anh ôm Giang Vũ Phi ra khỏi phòng tắm, ga giường và chăn đã đổi thành cái mới.
Đặt cô trên giường, đắp kín chăn cho cô, Nguyễn Thiên Lăng mới thỏa mãn ôm cô, nhắm mắt thiếp đi.
Cơ thể anh được thỏa mãn.
Nhưng bất giác, trái tim anh lại càng ngày càng bất an...
Giang Vũ Phi tựa vào ngực Nguyễn Thiên Lăng, vốn tưởng rằng cô sẽ ngủ như chết.
Nhưng cô làm sao cũng không ngủ được.
Cơ thể cô rất mệt, nhưng ý thức của cô lại rất tỉnh táo.
Nằm yên hai tiếng đồng hồ, cho đến khi nghe thấy tiếng Nguyễn Thiên Lăng đã ngủ say, cô mới lặng lẽ bỏ tay anh ra, đứng dậy xuống giường.
Trên ghế sofa đầy quần áo mà ban ngày bọn họ mua về.
Cô tùy ý lấy một váy ngủ dài màu trắng bằng tơ tằm mặc lên người, khoác một cái áo khoác bên ngoài, mở cửa nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ…
---
Nguyễn Thiên Lăng trở mình, giơ tay sờ sang bên cạnh, nhưng lại không sờ thấy gì.
Anh mơ hồ mở mắt ra, nhìn thấy Giang Vũ Phi đang ngồi quay lưng về phía anh.
“Vũ Phi, em sao vậy?” Anh chống người dậy, nghi hoặc hỏi.
Giang Vũ Phi chậm rãi quay đầu, nhìn anh bằng một đôi mắt lạnh như băng tràn ngập oán hận.
Dù trong phòng ngủ không bật đèn, nhưng đèn ở bên ngoài chiếu vào, trong phòng vẫn có thể nhìn được.
Nguyễn Thiên Lăng lập tức thấy rõ ánh mắt của cô, thầm giật mình, người cũng tỉnh táo ngay lập tức.
“Vũ Phi…”
“Đừng gọi tôi!” Giang Vũ Phi lạnh giọng cắt ngang lời anh: “Nguyễn Thiên Lăng, anh quá hèn hạ, quá quá đáng!”
Cô lạnh lùng khẽ quát anh, lòng Nguyễn Thiên Lăng đang bất an lung lay.
“Em làm sao vậy?” Anh bình tĩnh hỏi cô.
Giang Vũ Phi cười khẩy: “Tôi làm sao? Sao anh không hỏi xem anh đang làm gì, không phải anh nói sẽ để tôi đi sao? Vì sao bây giờ lại đối xử với tôi như vậy!”
“…”
“Kẻ lừa đảo này, căn bản là anh sẽ không tha cho tôi, anh đang gạt tôi!” Giang Vũ Phi phẫn nộ hét to, ngực không ngừng phập phồng vì phẫn nộ.
“Một nhát kéo kia sao không lấy mạng anh đi, tại sao loại người ác ma như anh vẫn còn sống trên thế giới này?”
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng trong nháy mắt liền tái nhợt: “Em khôi phục trí nhớ?”
“Đúng, tôi đã nhớ lại hết rồi. Anh quá hèn hạ, nhân lúc tôi mất trí nhớ đã lừa gạt tôi, lại không có ý định để tôi đi nữa. Nguyễn Thiên Lăng, tôi hận anh, vĩnh viễn không muốn nhìn thấy anh!” Giang Vũ Phi tức giận xuống giường, cũng không quay đầu lại, đi nhanh ra ngoài.
Nguyễn Thiên Lăng sững sờ, lúc này mới kịp phản ứng, giày cũng không đi, xuống giường đuổi theo cô.
“Vũ Phi!” Anh đuổi theo ra phòng ngủ, hành lang trống trải không một bóng người.
Nguyễn Thiên Lăng lại mau chóng chạy xuống lầu, trong phòng khách cũng không có bóng dáng cô.
“Giang Vũ Phi, em ở đâu, ra đây!”