Trí nhớ của cô dừng lại ở hơn hai năm trước, theo lý mà nói cô phải rất quen thuộc với những người bạn học này mới đúng.
Nhưng mà cô lại hơi lạ lẫm với vài người.
Giống như người đã lên đại học xem ảnh tốt nghiệp phổ thông, cũng không thể nhanh chóng đọc được tên của mỗi một bạn học.
Đoạn trí nhớ bị mất đó, lại không có dấu vết của thời gian bị mất...
Giang Vũ Phi không ở lại bao lâu liền đi ra ngoài chuẩn bị đi về.
Lúc cô đi ra khỏi khu dân cư, trời đã tối đen.
Nhưng mà bên ngoài khu dân cư có đèn, cho nên cô liền nhìn thấy xe Nguyễn Thiên Lăng đậu ở phía trước.
Tại sao anh lại đến đây?
Giang Vũ Phi còn chưa đi đến phía trước, Nguyễn Thiên Lăng đã mở cửa xuống xe, đôi chân thon dài bước đi, chỉ mấy bước là đi đến trước mặt cô.
"Đi, về nhà với anh." Anh cầm tay cô, dắt cô đi về phía xe.
Trên mặt anh không có biểu cảm gì, lực nắm tay cũng mạnh.
Giang Vũ Phi nhớ đến chuyện lúc trước anh nổi giận với cô, trong lòng lại ấm ức.
"Buông tay!" Cô gạt tay anh ra, thản nhiên nói: "Không phải anh đang giận em sao, bây giờ lại tới tìm em làm gì?"
Nguyễn Thiên Lăng biết mình đuối lý, mím môi nói: "Anh không có nổi giận với em."
"Vậy anh nổi giận với ai?"
Lúc ấy chỉ có hai người bọn họ, không phải anh nổi giận với cô thì còn có thể là ai?
Nguyễn Thiên Lăng không nghĩ ngợi gì nói: "Anh nổi giận với không khí!"
Giang Vũ Phi xém chút nữa đã bật cười, cô nhìn anh, lạnh nhạt hỏi: "Hóa ra trong mắt anh em là không khí à."
"Không phải..." Nguyễn Thiên Lăng bối rối muốn giải thích, nhưng lại nhận ra sự vui vẻ trong mắt cô.
Tâm trạng của anh thoáng một cái đã tốt lên, tất cả lo lắng đều biến mất.
Kéo người cô qua, anh hôn lên môi cô một cái thật sâu, cố ý nghiêm túc nói: “Đúng vậy, trong mắt anh em chính là không khí!”
"Anh..." Giang Vũ Phi nghẹn họng.
Bỗng nhiên Nguyễn Thiên Lăng lại dịu dàng cười nói: "Anh không thể rời xa không khí, không có không khí thì anh sẽ không thể hô hấp, sẽ chết."
Tâm trạng Giang Vũ Phi lập tức lại bay bổng.
Cô cũng cong môi mỉm cười: "Ngươi ta vẫn nói không khí rất quan trọng, nhưng khi không khí tồn tại, lại không ý thức được tầm quan trọng của nó, chỉ có mất đi mới biết là quan trọng nhất."
Lời nói của cô đột nhiên chạm vào dây thần kinh nào đó của Nguyễn Thiên Lăng.
Anh siết chặt cổ tay cô, vô cùng nghiêm túc nói: "Anh không phải là người như vậy!"
Cổ tay Giang Vũ Phi nhói đau, chỉ muốn rút tay ra: "Anh làm gì mà dùng lực mạnh như vậy, lỏng tay đi."
"Anh không phải là người như vậy!" Nguyễn Thiên Lăng lại lặp lại một lần nữa với cô.
Giang Vũ Phi kinh ngạc đối mặt với anh, ánh mắt anh rất chân thành, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc.
Anh ấy sao vậy?
"Vũ Phi, anh không phải là người như vậy." Nguyễn Thiên Lăng nhấn mạnh lần nữa.
Giang Vũ Phi vội vàng gật đầu: "Được rồi, em biết anh không phải là người như vậy. Nhanh buông tay đi, tay đỏ hết rồi."
Nguyễn Thiên Lăng mau chóng buông cô ra, nhìn thấy cổ tay cô đỏ lên, anh áy náy hỏi: "Có đau hay không?"
"Cũng không đau lắm." Giang Vũ Phi cũng không phải người già mồm, tính cách vẫn rất thẳng thắn.
Nên như thế nào thì là như thế đó.
Nguyễn Thiên Lăng kéo tay cô qua nhẹ nhàng vuốt ve, ngón tay anh có vết chai, sờ lên da thịt mềm mịn của cô làm cô cảm thấy hơi nhột.
Giang Vũ Phi cười rụt tay lại: "Được rồi, không đau mà."
Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi khẽ cười, ôm người cô đi về phía xe.
Ngồi trên xe, Nguyễn Thiên Lăng khởi động xe, chiếc xe thể thao đắt tiền rất nhanh đã chạy được một khoảng rất xa.