Nếu còn không đồng ý, tội danh gánh trên lưng sẽ càng lớn hơn.
Bà Nguyễn hiền từ cười nói: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay chuyển về luôn đi. Bác đi gọi người tới dọn đồ cho hai đứa."
Nói xong, bà ta buông tay Giang Vũ Phi, đi ra khỏi phòng ngủ đi tìm thím Lý.
Giang Vũ Phi hơi nghẹn họng nhìn trân trối, tốc độ này cũng quá nhanh!
Cô ngẫm nghĩ, lấy điện thoại di động ra muốn nói một tiếng với Nguyễn Thiên Lăng.
Đang chuẩn bị gọi, bà Nguyễn đột nhiên trở lại.
"Cháu muốn gọi điện thoại cho Thiên Lăng?" Bà Nguyễn hỏi cô.
"Đúng vậy, cháu muốn nói trước với anh ấy một tiếng." Giang Vũ Phi cười nói.
Bà Nguyễn đi đến ấn tay cô xuống, không đồng ý nói: "Đừng gọi điện thoại cho nó, đợi chuyển về rồi hãy nói với nó, nếu không nó sẽ phản đối."
Được rồi, bà Nguyễn thật sự muốn bọn họ chuyển về, không cho bọn họ một cơ hội từ chối nào.
---
Giang Vũ Phi rơi vào đường cùng phải đi theo bà Nguyễn chuyển về khu nhà cũ.
Phòng đã chuẩn bị cho bọn họ xong xuôi hết rồi, chính là căn phòng cũ lúc trước.
"Sau khi kết hôn cháu với Thiên Lăng đã ở trong căn phòng này, mọi thứ trong phòng đều là mới, cũng không tệ phải không." Bà Nguyễn cười hỏi cô.
Giang Vũ Phi gật đầu: "Vâng, cực kì tốt."
"Vậy cháu nghỉ ngơi đi, bác kêu người làm đến sắp xếp hành lý cho cháu." Sau khi nói xong bà Nguyễn liền rời đi.
Giang Vũ Phi quan sát căn phòng ngủ này, khóe miệng không nhịn được cong lên một đường cong đẹp mắt.
Đây là căn phòng mà trước đây cô với Nguyễn Thiên Lăng ở sao…
Tuy cô đã mất trí nhớ, nhưng chỉ nghĩ lại cũng cảm thấy rất thân thuộc.
Giang Vũ Phi lần sờ khắp phòng, mỗi một vật đều cảm thấy vô cùng mới lạ…
Trong phòng ngủ có một bàn trang điểm màu trắng rất đẹp, phong cách tự nhiên, nhìn rất đẹp.
Giang Vũ Phi ngồi trước bàn trang điểm, ánh mắt đột nhiên chạm vào một vật trên mặt bàn.
Đó là một cái móng tay, đã được sơn màu.
Màu sắc là màu đỏ lấp lánh…
Tim Giang Vũ Phi lập tức hơi siết lại.
Tại sao ở đây lại có vật này?
Cô với Nguyễn Thiên Lăng đã ly hôn hơn nửa năm, không thể còn giữ đồ của cô ở đây được.
Hơn nữa cái này không phải là của cô, cô không quen sơn móng tay, cũng không biết dùng thứ này...
Giang Vũ Phi vân vê cái móng tay, đôi mày thanh tú không khỏi nhăn lại.
"Cô Giang, những thứ này để ở đâu cho cô đây?" Người làm ở khu nhà Nguyễn gia mang hành lý của cô tới, cười hỏi cô.
Giang Vũ Phi đứng dậy đi đến, duỗi một tay về phía người làm.
Trong lòng bàn tay cô có một cái móng tay...
“Xin hỏi, cái này là ai đó làm rơi lúc dọn dẹp phòng phải không?” Cô mỉm cười hỏi, người làm lại lộ ra vẻ mặt bối rối.
“Cái này... Đúng vậy, đây nhất định là ai đó làm rơi lúc dọn dẹp... Tôi đem đi vứt!" Người làm thò tay ra cầm cái móng tay, liền quay người rời đi.
Phản ứng của cô ta quá kỳ quái, Giang Vũ Phi không khỏi nảy sinh hoài nghi.
Người làm đi ra ngoài chưa đến một lát, bà Nguyễn đã vội vàng đi tới.
“Vũ Phi, bác chuẩn bị một căn phòng khác cho hai đứa, căn phòng này chưa được dọn dẹp sạch sẽ. Căn phòng kia cũng không tồi, cũng không kém mấy, đi thôi, bác dẫn cháu đi xem.” Bà Nguyễn mỉm cười nói.
“Bác gái, cháu cảm thấy ở đây cũng được mà.” Giang Vũ Phi cười nói.
Nhìn thấy dáng vẻ của bà Nguyễn như vậy, cô cảm thấy cái móng tay đó càng có vấn đề…
Bà Nguyễn kéo tay cô, không cho cô cự tuyệt, đưa cô đi ra ngoài: "Phòng này chưa dọn dẹp sạch sẽ, làm sao có thể để hai đứa ở trong một căn phòng không sạch sẽ cơ chứ…"