“Bỏ tay ra!” Cô lại giật ra, anh vẫn không buông.
Giang Vũ Phi liền tức giận: “Em bảo anh bỏ tay ra, anh không nghe thấy sao?”
Mặt Nguyễn Thiên Lăng không chút biểu cảm nào, ánh mắt anh trầm tĩnh nhìn cô.
“Xin lỗi, lúc nãy không phải anh cố ý chọc giận em…”
Giang Vũ Phi vẫn cảm thấy rất uất ức: “Xin lỗi là xong thì còn cần tới cảnh sát làm gì?”
“…”
“Nguyễn Thiên Lăng, anh thật quá đáng, động một chút là tức giận với em. Đây không phải là lần đầu!” Họ mới ở bên nhau vài ngày, anh đã nổi giận với cô tới mấy lần.
Anh cũng quá nóng tính!
Điều tệ hại hơn nữa là lần nào cũng không phải lỗi của cô, anh lại không phân biệt phải trái mà tức giận với cô, thật là quá đáng.
Nguyễn Thiên Lăng bỗng kéo người cô lại, ôm chặt cô.
Mũi của Giang Vũ Phi đụng vào ngực anh, mùi trên người anh lập tức xộc vào mũi, tràn ngập trong mũi cô.
“Không phải anh đang tức giận với em.” Nguyễn Thiên Lăng trầm giọng cường điệu: “Thật sự không phải.”
“Lần nào anh cũng giải thích như vậy.” Giang Vũ Phi buồn rầu nói.
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng trầm xuống: “Là thật, lúc nãy anh tức giận là vì bị một số chuyện làm cho rối loạn tâm tình. Anh không muốn dọn về, không muốn em phải ở đây khổ sở.”
“Khổ sở cái gì?” Giang Vũ Phi ngẩng đầu, muốn anh nói rõ ra.
Nguyễn Thiên Lăng cúi đầu nhìn cô, mím môi nhẹ nhàng nói: “Ngốc ạ, lẽ nào em không nhìn ra sao? Mẹ anh không thích em, nhưng bà ấy muốn em chuyển đến đây sống, nhất định là có lý do. Anh sợ em phải chịu thiệt, sợ em bị tủi thân, cho nên mới lo lắng như vậy.”
Anh càng sợ cô sống lâu ở nơi quen thuộc này thì sẽ nhớ lại những chuyện quá khứ.
Bây giờ tình cảm của họ mới bắt đầu, tình cảm của cô đối với anh còn chưa tới mức không thể sống thiếu anh.
Lỡ như cô đột nhiên hồi phục trí nhớ, muốn rời bỏ anh ngay lập tức thì phải làm sao?
Đây là cơ hội duy nhất của anh, nếu như anh không nắm chắc, anh dám khẳng định, anh sẽ không có cơ hội thứ hai nữa.
Nhưng tính cách đáng chết này của anh, hễ nôn nóng lên là không thể khống chế được.
Đây đã không phải là lần đầu tiên chọc giận cô.
“Vũ Phi, em phải tin rằng anh sẽ không thật sự tức giận với em, có ý kiến với em. Nếu như anh nói sai, đó nhất định là bởi vì anh rất lo lắng cho em…”
Lại là những lời dỗ ngon dỗ ngọt như vậy…
Giang Vũ Phi phát hiện bản thân mình không hề có khả năng kháng cự đối với sự dịu dàng của anh.
Vừa rồi còn tức điên lên, lúc này đã không còn chút tức giận nào nữa.
Giống như là không có khí thế vậy…
“Ai biết được lời anh nói có phải là thật lòng không.” Cô khó tính cằn nhằn.
Nguyễn Thiên Lăng kéo tay cô lên, đặt bên môi dịu dàng hôn lên: “Vậy em muốn anh chứng minh thế nào đây?”
Ánh mắt anh nhìn cô vô cùng nóng bỏng, mang theo suy nghĩ không hề che giấu.
Mặt Giang Vũ Phi hơi đỏ lên, mấy ngày nay, ngày nào họ cũng như vậy. Từng ánh mắt, từng động tác của anh đều có thể khiến cô đoán ra mục đích của anh.
Lẽ nào bây giờ anh muốn…
Giang Vũ Phi hoảng hốt lắc đầu: “Không cần anh phải chứng minh, em tin anh, thật sự tin anh!”
Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên bế cô lên, Giang Vũ Phi khẽ kêu một tiếng, hai bàn tay nắm vai anh.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, từ trên nhìn xuống, cô có thể thấy rõ sự âm trầm phủ kín trong ánh mắt anh.
Tim Giang Vũ Phi đập liên hồi, thình thịch thình thịch.
Toàn thân cô yếu mềm không có sức lực, anh còn chưa làm gì mà cô đã rất căng thẳng, cảm giác kích thích dâng trào mạnh mẽ...