Bà Nguyễn nói tối nay cả nhà sẽ ăn cơm cùng nhau, nhưng cô lại ngủ quên.
Điều này có thể sẽ khiến cô đắc tội với những người ở đây.
Giang Vũ Phi trừng mắt nhìn Nguyễn Thiên Lăng, lo lắng đến sắp khóc.
“Đều do anh cả, bây giờ thì hay rồi, em làm lỡ thời gian ăn tối, đều là lỗi của anh.”
Giang Vũ Phi cầm gối đánh anh vài cái, nhanh chóng xuống giường định mặc quần áo.
Đột nhiên một cánh tay từ phía sau vòng qua eo cô, kéo cô ngã xuống giường.
“Nguyễn Thiên Lăng, anh làm gì vậy?” Giang Vũ Phi dùng sức gạt tay anh ra. Anh đừng khiến cô thêm rối loạn nữa có được không.
Phía sau, người đàn ông kề sát lưng cô, cằm đặt lên vai cô, dồn một phần sức nặng của thân thể lên người cô.
“Bây giờ đã là 8 giờ, thời gian ăn tối đã qua từ lâu rồi.” Nguyễn Thiên Lăng buồn cười nói.
Giang Vũ Phi suy sụp, có cảm giác nghèn nghẹn không khóc lên được.
“Đều là lỗi của anh.”
“Đúng, đều là lỗi của anh. Nhưng anh đã bảo họ chừa phần cơm lại cho em, yên tâm đi, em sẽ không bị đói đâu.”
Giang Vũ quay đầu gắt gỏng nói: “Điều đó không quan trọng, quan trọng là em không xuống ăn cơm tối đúng giờ, người nhà anh sẽ trách em.”
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng dịu dàng cười nói: “Không trách em đâu, em làm gì cũng sẽ không có ý kiến.”
Cho nên trách em, em sẽ làm tốt hơn.
Người ta cũng có thể lấy ra xương từ trong trứng gà, Giang Vũ Phi cũng hiểu được đạo lý này. Nhưng mới dọn đến ngày đầu tiên đã không xuống ăn cơm đúng bữa, không có tôn trọng người lớn.
Giang Vũ Phi luôn kính già yêu trẻ, xảy ra chuyện như vậy, trong lòng cô vẫn có chút áy náy.
“Đều là lỗi của anh.” Cô tức giận trừng mắt với Nguyễn Thiên Lăng, người đàn ông cười gật đầu thừa nhận.
Haiz, thôi bỏ đi, đã quá giờ rồi thì chỉ có thể như vậy thôi.
“Anh xuống ăn chưa?” Cô hỏi Nguyễn Thiên Lăng.
“Chưa, anh vẫn cùng em ngủ.” Nguyễn Thiên Lăng cố ý nói từ “ngủ” đầy mập mờ.
Giang Vũ Phi xấu hổ nhìn anh, bụng đột nhiên kêu lên.
Chưa ăn tối, lại vận động kịch liệt.
Lúc này cô thấy đói đến chết mất.
“Nếu đã dậy rồi thì anh kêu người mang cơm tới, chúng ta cùng ăn.” Nguyễn Thiên Lăng cười buông người cô ra, để trần thân trên đi mở cửa gọi người làm mang cơm tới.
Giang Vũ Phi nhân lúc đó uống một viên thuốc tránh thai.
Cô không uống nước, trực tiếp nuốt vào.
Thuốc còn lưu lại vị đắng ở đầu lưỡi.
Nguyễn Thiên Lăng trở lại, nói ăn ở trong phòng luôn, Giang Vũ Phi không có ý kiến.
Nói thật, cô cũng ngại xuống lầu ăn cơm.
---
Hai người ăn cơm với nhau, sau đó đi tắm rửa rửa mặt.
Vừa mới tỉnh dậy, lại muốn lên giường ngủ tiếp, Giang Vũ Phi phát hiện gần đây mình ngủ quá nhiều.
Cô luôn cho rằng người ngủ nhiều rất sa sút tinh thần.
Cô nghĩ cô đang sa sút tinh thần.
Nhưng cảm giác như thế này lại không tệ.
Giang Vũ Phi mặc váy ngủ dài màu trắng bước ra, không đi ngủ luôn mà kéo rèm cửa sổ, đẩy cửa kính, để không khí tươi mát tràn vào.
Cô đi đến ban công, hai tay vịn vào lan can, hít thở không khí trong lành.
Đột nhiên, bên ngoài khu nhà có một chùm sáng nhỏ chiếu vào cô.
Giang Vũ Phi bị chói mắt một chút, ánh sáng dời đi rất nhanh.
Cô nhìn chăm chú, nhìn thấy có một chiếc xe đậu ngoài căn nhà, một cô gái đang đứng trước cửa xe.