Giang Vũ Phi xoay người nằm úp trên giường, lập tức khóc to một trận!
---
Nguyễn Thiên Lăng nhận được tin nhắn cô gửi tới, xem nội dung bên trong, đột nhiên trong mắt anh xẹt qua một tia kinh hoảng!
Ý của cô là gì?
Cái gì mà không cần tìm cô nữa, cái gì mà bọn họ chia tay đi?
Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Thiên Lăng là, không phải cô đã khôi phục trí nhớ chứ...
Chỉ có khôi phục trí nhớ thì cô mới chia tay với anh.
Trừ điều đó ra, anh thật sự không nghĩ ra lý do cô với anh chia tay.
Trong lòng Nguyễn Thiên Lăng vô cùng bất an, nếu cô khôi phục trí nhớ thì phải làm sao đây?
Thời gian bọn họ ở cùng với nhau ngắn ngủi như thế, anh còn làm chưa đủ tốt, còn rất xa mới có thể khiến cô một lòng một dạ với anh.
Vì sao không thể cho anh thêm nhiều thời gian hơn một chút?
Cho anh thời gian một buổi tối này thôi cũng tốt rồi, như vậy anh có thể cầu hôn cô, nếu cô đồng ý, khả năng cô bỏ anh đi sẽ giảm xuống rất nhiều.
Thời gian chỉ một ngày nữa mà thôi, vì sao lại không cho anh?
Nguyễn Thiên Lăng nắm chặt điện thoại, dùng sức rất lớn mới khắc chế được nỗi đau trong lòng.
Không được, anh phải tỉnh táo lại.
Có lẽ cô chưa khôi phục trí nhớ, cho dù cô khôi phục trí nhớ, anh cũng muốn chính miệng hỏi cô, cô có lưu luyến anh một chút xíu nào không.
Chỉ cần cô có... anh sẽ không buông cô!
Nguyễn Thiên Lăng nhanh chóng gọi lại vào số của Giang Vũ Phi, di động của cô đã khóa máy...
“Đáng chết!” Anh tức giận đứng dậy, hung hăng đập lên bàn một cái!
Như vậy còn chưa hết tức giận, anh liền lật đổ cả cái bàn, đồ ăn lập tức đổ ầm ầm xuống dưới đất, trên mặt đất là một đống bừa bộn!
Nguyễn Thiên Lăng cầm áo khoác bước đi ra ngoài, tốc độ anh đi xuống lầu rất nhanh.
Quản lý ở dưới lầu nhìn thấy anh đi xuống, bước tới cẩn thận dè dặt mở miệng nói: “Nguyễn thiếu, Giang tiểu thư...”
“Cút!” Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng thốt ra một tiếng, đi nhanh qua trước mặt quản lý.
Anh ngồi vào xe, đóng cửa xe lại “rầm” một tiếng.
Sau đó nhanh chóng khởi động xe, chạy về phía khu nhà Nguyễn gia.
Anh chạy trở về nhà bằng tốc độ nhanh nhất, sớm đã chẳng biết Giang Vũ Phi đi đâu.
Cô chỉ mang giấy tờ với thẻ ATM, ngoài ra không mang theo thứ gì.
Trong tủ quần áo, vẫn còn đầy đủ quần áo của cô, giống cô chỉ đi ra ngoài một lát, vẫn sẽ trở về đây.
Người làm ở khu nhà nói, buổi sáng Giang Vũ Phi đã rời đi, sau đó vẫn chưa thấy trở lại.
Nguyễn Thiên Lăng cũng không uổng phí sức đến Phi Nhi castle tìm cô.
Anh gọi điện thoại qua hỏi thăm, thím Lý cũng nói cô không ghé qua đó...
Có lẽ cô cũng không về nhà mẹ cô.
Từ khi cô lấy anh, bất kể là gặp chuyện gì, cô cũng sẽ không về nhà mẹ.
Anh biết, cô thật sự không muốn về nhà...
Như vậy thì cô đi đâu?
Nguyễn Thiên Lăng rất sợ đột nhiên cô biến mất không thấy đâu nữa, sau đó làm anh tìm như thế nào cũng không tìm được cô.
Người phụ nữ này rất biết cách chạy trốn, luôn nhân lúc anh không để ý là chạy mất.
Anh thật sự muốn đeo xích vào cổ cô, để đi đâu cũng có thể bắt được cô!
Thế nhưng anh không thể dùng dây xích để xích cô lại.
Thật là đáng chết, không xích cô lại, cô sẽ luôn bỏ trốn vào những thời điểm anh không tưởng tượng nổi!
“Rầm.” Nguyễn Thiên Lăng hung hăng đấm vào tường một cú, bởi vì tức giận nên ngực anh phập phồng lên xuống.
Tức giận không lâu, anh lấy điện thoại ra gọi cho thuộc hạ, bảo bọn họ đi tìm người, đột nhiên điện thoại anh lại có tin nhắn gửi đến.
Tổng cộng cũng đến vài tin nhắn.