Sau khi mọi chuyện kết thúc, Nguyễn Thiên Lăng thỏa mãn ôm lấy Giang Vũ Phi.
Anh cúi đầu hôn lên cái trán ướt đẫm mồ hôi của cô.
Và cả vết sẹo vẫn chưa hoàn toàn biến mất trên trán cô…
Khóe miệng anh nhếch lên nụ cười không đứng đắn, lại nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cô…
"Thích cảm giác anh mang đến cho em không?" Anh mỉm cười cưng chiều hỏi cô.
Giang Vũ Phi si ngốc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh, muốn khắc sâu hình dáng anh trong tận đáy lòng mình.
Cô không trả lời câu hỏi của anh, chỉ đưa tay lau mồ hôi trên trán cho anh.
Nguyễn Thiên Lăng cầm lấy tay cô, đặt bên môi, dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn.
"Thích không?" Anh lại hỏi.
Thích, rất thích…
Giang Vũ Phi thầm trả lời trong lòng, ngoài miệng lại nói: "Em muốn đi tắm."
"Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh." Nguyễn Thiên Lăng ngang ngược không chịu buông tha cho cô: "Em trả lời đi rồi anh sẽ để em đi tắm."
"Quan trọng lắm sao?"
"Đúng vậy! Nếu như em thích, vậy thì em rời xa anh rồi, em sẽ thích ứng được sao?" Nguyễn Thiên Lăng ngừng cười, nghiêm túc nói.
Giang Vũ Phi giật mình một cái, đúng vậy, chắc chắn cô sẽ không thích ứng được.
Có điều không sao cả, cô sẽ học cách từ từ làm quen với “cảm giác không thích ứng” này.
"Vũ Phi, trong lòng em vốn không muốn rời xa anh. Em đang ép buộc mình rời xa anh, nếu đã không thể nào làm được, tại sao phải nhẫn tâm ép buộc bản thân mình chứ?"
Giang Vũ Phi nhìn vào đôi mắt sắc bén của anh, cô lập tức có cảm giác chật vật không cách nào trốn được.
Anh nhìn thấu tâm tư cô, sao anh có thể nói trắng ra như thế chứ.
Giang Vũ Phi bối rối đẩy người anh ra, xoay người quay lưng về phía anh.
"Em mệt rồi, ngủ đi."
"Không phải muốn tắm sao? Nào, đi tắm đã."
Anh xuống giường ôm lấy cô, bế cô đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen tắm cho cô…
Lúc tắm rửa, Nguyễn Thiên Lăng cũng không chạm vào cô nữa.
Nhưng ánh mắt anh nhìn cô lại vẫn luôn tràn đầy vẻ mờ ám.
Có điều anh khắc chế bản thân, không muốn cô nữa. Bây giờ Giang Vũ Phi đã không còn cảm xúc mãnh liệt như lúc trước nữa, anh chạm vào cô, sẽ chỉ làm cô cảm thấy mệt mỏi mà thôi.
Tắm rửa xong trở lại giường ngủ, Giang Vũ Phi vẫn quay lưng về phía anh.
Nguyễn Thiên Lăng ôm cô từ phía sau, anh nhìn vào gáy cô, đôi môi mỏng mím lại thật chặt.
Giang Vũ Phi mở to mắt, đôi mắt không có tiêu cự nhìn xuống mặt đất.
Quần áo vẫn rải tứ tung trên mặt đất, trong phòng tràn ngập không khí mờ ám, cho thấy lúc trước bọn họ kịch liệt cỡ nào.
Giang Vũ Phi hít hít mũi, mở to mắt không muốn ngủ.
Bởi vì đây sẽ là đêm cuối cùng của họ...
"Ngủ đi, có chuyện gì ngày mai chúng ta lại nói sau." Nguyễn Thiên Lăng ở sau lưng cô trầm giọng mở miệng.
Sau đó anh đưa tay tắt đèn bàn đi.
Trong khoảnh khắc đèn tắt, Giang Vũ Phi dường như nhìn thấy hai thứ rơi trên mặt đất.
Một là trang giấy đã được gấp gọn, nhưng có nhiều nếp nhăn.
Còn một thứ hình như là hộp đựng đồ trang sức…
Cô hơi nghi hoặc một chút, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, đầu óc mau chóng lại bị vấn đề ngày mai chia lìa chiếm cứ.
Đêm nay, Giang Vũ Phi làm thế nào cũng không ngủ được.
Chỉ tới lúc trời sắp sáng cô mới ngủ một lát.
Còn Nguyễn Thiên Lăng có ngủ hay không, cô cũng không biết nữa.