Kết quả cô vẫn không đi, nhất định là anh rất thất vọng phải không…
Không những vậy, thậm chí cô còn gửi tin nhắn cho anh, nói với anh chuyện chia tay.
Không cần nghĩ, lúc ấy Nguyễn Thiên Lăng nhất định rất khổ sở.
Nghĩ đến chuyện anh đợi cô lâu như vậy mà lại nhận được tin nhắn chia tay của cô, Giang Vũ Phi cũng cảm thấy khó chịu thay anh.
"Em đang làm gì vậy?" Sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng nói của Nguyễn Thiên Lăng vừa tỉnh lại.
Tiếng nói của anh có vẻ khàn khàn và uể oải của người vừa mới ngủ dậy, Giang Vũ Phi siết chặt tờ giấy, đưa tay lau nước mắt trên mặt.
Cô chậm rãi đứng dậy, xoay người: "Đây là chuyện gì vậy?"
Câu hỏi là về chiếc nhẫn trong tay cô, Nguyễn Thiên Lăng liếc mắt nhìn chiếc nhẫn trong hộp đựng trang sức, sắc mặt lập tức sa sầm xuống một chút.
Anh không nói gì rời giường mặc quần áo, sau đó đi vào phòng tắm.
"..."
Giang Vũ Phi khó hiểu liếc anh một cái, anh giận sao?
…
Lúc Nguyễn Thiên Lăng đi ra, Giang Vũ Phi đang ngẩn người ngồi trên giường, trên tay còn cầm hộp đựng trang sức.
"Cái này..." Cô đưa cho anh thứ đó.
"Vứt đi!" Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng lên tiếng, Giang Vũ Phi sững sờ.
Vứt đi? Tại sao phải vứt đi chứ?
Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng nói: "Thứ này không cần đưa cho anh làm gì, anh không cần, em đem vứt đi đi!"
Đây là chiếc nhẫn anh mua để chuẩn bị cầu hôn cô, vậy mà anh lại bảo cô vứt đi…
Giang Vũ Phi có chút thở không ra hơi: "Anh không cần sao?"
"Đúng, anh không cần!" Anh cũng không phải phụ nữ, lấy nó làm cái gì!
"Đi thôi, có chuyện gì, hôm nay chúng ta cùng nhau giải quyết." Nguyễn Thiên Lăng nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đứng dậy.
Anh bước rất nhanh, Giang Vũ Phi vốn bị trật chân đã rất đau, cô không theo kịp tốc độ của anh, đành phải nhón chân chạy chậm.
Nguyễn Thiên Lăng phát hiện thấy cô có vẻ bất thường, anh quay đầu, ánh mắt liếc vào chân phải của cô.
"Đã có chuyện gì xảy ra?" Anh nhíu mày tức giận hỏi.
"Không có gì..."
"Anh hỏi em có chuyện gì xảy ra!"
"... Chân bị trật một chút."
Nguyễn Thiên Lăng buông tay cô ra, ngồi xổm xuống vén ống quần cô lên.
Mắt cá chân bên phải của cô hơi sưng một chút, anh giơ tay ra nắn, Giang Vũ Phi không nhịn được phát ra tiếng kêu đau rất nhỏ.
Nguyễn Thiên Lăng vội vàng thu tay lại, mím môi xoay người.
"Lên đi!"
"…" Anh muốn cõng cô sao?
Giang Vũ Phi ngây ngốc đứng bất động, Nguyễn Thiên Lăng không kiên nhẫn lại nói: "Nhanh lên đi!"
Giang Vũ Phi do dự một chút, nhẹ nhàng nằm sấp trên lưng anh.
Nếu đã muốn chia tay, cô không nên nghe lời anh như vậy mới phải, điều đó sẽ chỉ làm cô càng thêm không nỡ chia tay. Thế nhưng cơ thể cô không nghe theo đầu óc sai khiến, cô không thể khống chế nổi cơ thể của mình.
Nguyễn Thiên Lăng cõng cô ra khỏi khách sạn, Giang Vũ Phi ghé vào bờ vai dày rộng của anh, cô thật hy vọng con đường này cứ đi thẳng mãi, không cần dừng lại…
Nguyễn Thiên Lăng lái xe mang cô đi bệnh viện, bác sĩ chụp X-quang cho cô, nói xương cốt không bị thương, nên kê một chút thuốc xoa bóp bong gân cho cô.
Nguyễn Thiên Lăng cầm thuốc bong gân, phun lên trên mắt cá chân cô, xoa bóp vài cái, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc.
Xoa bóp chân cô xong, anh lại cõng cô đi ra bệnh viện.
Giang Vũ Phi yên lặng úp mặt sau lưng anh, nhẹ nhàng nói: "Lát nữa anh thả em xuống đi, em có thể bắt xe được."
"Em muốn đi đâu?" Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng hỏi.
"... Không phải chúng ta đã chia tay xong rồi sao?" Giang Vũ Phi nhỏ giọng nói.
Nguyễn Thiên Lăng hơi nhếch miệng, anh mở cửa xe, thả cô xuống, ra hiệu cho cô ngồi vào đi.
Giang Vũ Phi không hiểu ý của anh, cô ngồi vào trong xe, Nguyễn Thiên Lăng cũng vòng sang phía bên kia ngồi lên xe.