Cô thấy bị tổn thương kinh khủng...
Khi bị tổn thương, theo tiềm thức cô chỉ muốn chạy trốn.
“Phải, em cần mấy ngày, khoảng thời gian này anh đừng đến tìm em!” Dứt lời, cô quay người sải bước rời đi.
Cô đi rất nhanh, dù chân đau nhưng cô cũng không giảm tốc độ.
Nguyễn Thiên Lăng thần người dõi theo bóng lưng cô, đôi mắt tức thì giăng mờ hơi lạnh.
“Giang... Vũ... Phi! Em đứng lại đó!” Anh nhìn chòng chọc bóng lưng cô, nghiến răng nghiến lợi gào to.
Giang Vũ Phi vẫn không ngừng bước, nhịp bước càng lúc càng nhanh, sau đó cô cản một chiếc xe lại, mở cửa chui tọt vào trong.
Taxi nhanh chóng lăn bánh, cấp tốc đưa cô rời đi.
Nguyễn Thiên Lăng vừa tổn thương vừa giận dữ, anh siết chặt nắm tay.
Đồ phụ nữ đáng ghét, sao phải lưỡng lự, sao phải bỏ chạy!
Vì sao không thể kiên định chọn anh?
Nguyễn Thiên Lăng quay người đi đến trước chiếc xe, mở cửa xe, đột nhiên anh đóng sầm cánh cửa lại như để xả cơn giận!
Như vậy vẫn còn chưa nguôi cơn giận, anh lại mở cửa xe, đóng sầm lại lần nữa!
Cửa xe phát ra tiếng rầm rầm khiến người ta nghe mà kinh hồn bạt vía.
“Thiên Lăng...”
“Cút!”
Bà Nguyễn bước lên muốn khuyên anh đôi câu liền bị anh hét lên.
Mắt Nguyễn Thiên Lăng đỏ ngầu, gân xanh nổi trên trán giật giật, dáng vẻ giận dữ như muốn ăn thịt người ta.
Dù người đứng trước mặt anh là mẹ, cơn giận của anh cũng chẳng thu lại được chút nào.
Anh tức giận đến độ mắt vằn đỏ, chẳng còn biết người đứng trước mặt mình là ai...
Hét xong, anh mở cửa xe ngồi vào, khởi động xe tức tốc rời đi.
Bà Nguyễn bị anh hung hãn hét một tiếng, bà ta chưa từng thấy bộ dạng giận dữ đến mức đó của con trai.
Cho dù là lần bà ta nói với anh chuyện bọn họ trù tính để anh ký vào giấy thỏa thuận kết hôn, anh cũng chẳng giận dữ thất thố đến vậy.
Nhưng giờ anh lại vì một Giang Vũ Phi mà nổi cơn giận dị thường như thế...
Nhan Duyệt cũng bị bộ dạng của Nguyễn Thiên Lăng dọa cho một trận.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta thoáng nhợt nhạt...
Không phải cô ta bị anh dọa đến sợ, mà là ngàn lần không ngờ, tầm ảnh hưởng của Giang Vũ Phi đối với anh đã sâu đến mức này.
Anh thật sự vẫn còn là Nguyễn Thiên Lăng mà cô ta quen biết sao?
Là Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng hà khắc, gần như bất kỳ lúc nào cũng giữ cho đầu óc tỉnh táo sao?
Không, anh không phải.
Anh thay đổi rồi, thay đổi đến mức càng lúc càng tình cảm hơn, chỉ cần là chuyện có liên quan đến Giang Vũ Phi, dù lớn hay nhỏ, anh đều mất bình tĩnh.
Trái tim Nhan Duyệt đau đớn kịch liệt, như thể bị người ta cầm dao khoét mất một lỗ.
Cô ta chợt thấy lòng trống trải, mất rồi, mất hết cảm giác vững vàng và an toàn.
Lòng cô ta rỗng tuếch đến mức hoảng sợ, hệt như món đồ chơi cô ta yêu thích nhất bị người ta cướp mất.
Nhan Duyệt đưa tay giữ chặt tim, cô ta thở dốc, cảm thấy khó chịu vô cùng.
“Duyệt Duyệt, con sao vậy?” Bà Nhan thấy sắc mặt cô ta trắng bệch, hoảng sợ quáng quàng đỡ cô ta.
Nhan Duyệt siết chặt tay, móng tay dài đâm lòng bàn tay đau nhói, cô ta mới miễn cưỡng trấn tĩnh lại.
“Mẹ, con hơi mệt, chúng ta về thôi...”
“Được, chúng ta về ngay!” Bà Nhan gọi ông Nhan đến dìu con gái, đỡ cô ta vào xe, sau đó đưa cô ta đi.
“Nào, uống nước đi.” Bà Nhan mở chai nước khoáng đưa cho cô ta.
Nhan Duyệt uống một ngụm nước mới thấy dễ chịu hơn nhiều.
Bà Nhan vừa vặn nắp chai vừa than vắn thở dài: “Haiz, đây là nghiệp chướng gì thế này, Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên thay đổi kinh người, thay đổi thành người như bây giờ, mẹ không còn nhận ra nữa rồi.”