Dù anh và cô có cãi nhau cũng không sao, chỉ cần cô trả lời anh, cho anh biết phản ứng của cô là được!
Nhưng mà cô lại không nghe điện thoại của anh, anh phải làm thế nào để nói chuyện với cô đây?
Sớm biết như vậy, lúc ở cổng bệnh viện anh đã không để cho cô đi…
Nguyễn Thiên Lăng ngẫm nghĩ rồi soạn một tin nhắn gửi đi.
“Đọc được thì gọi lại cho anh!”
Trong lòng anh hơi lo lắng, lại nhắn một tin nữa.
“Giang Vũ Phi, chúng ta vẫn chưa chia tay, có việc gì chúng ta cùng giải quyết, em đừng một mình trốn tránh.”
“Nhớ kỹ, chúng ta vẫn chưa chia tay, anh không đồng ý, em cũng đừng nghĩ tới việc chia tay!”
Anh gửi liên tục ba tin liền mới thấy yên tâm.
Ngồi dựa vào lưng ghế, Nguyễn Thiên Lăng chờ cô trả lời, nhưng anh chờ cả tiếng mà điện thoại vẫn không có gì.
Trái tim anh dần dần thất vọng, thất vọng đến mức không chờ mong gì nữa.
Cô không trả lời thì thôi, cô cũng chỉ trốn được một thời gian… anh cũng không tin cô có thể trốn cả đời!
Nguyễn Thiên Lăng trầm mặc lái xe đến Phi Nhi castle.
---
Anh đi vào phòng khác, thím Lý cười nói: “Thiếu gia, cậu đã về à, phu nhân cũng ở đây, đang chờ cậu.”
Nguyễn Thiên Lăng đưa mắt nhìn thấy mẹ đang ngồi trên ghế sofa.
Bà Nguyễn đứng dậy đi về phía anh, thở dài nói: “Thiên Lăng, chúng ta nói chuyện đã.”
“Nói chuyện gì?” Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng hỏi: “Muốn nói gì cứ nói đi.”
Anh bước lên ngồi xuống ghế sofa, thím Lý biết điều rời đi, để lại không gian cho hai mẹ con họ nói chuyện.
Bà Nguyễn xoay người nhẹ nhàng nói: “Mẹ biết, mẹ nói những lời này con không thích nghe, nhưng mà con đã lớn rồi, có những chuyện không thể làm theo cảm tính được.”
“Con nói muốn làm giám định AND, chúng ta đồng ý làm. Kết quả đã có, chứng minh đứa bé trong bụng Nhan Duyệt đúng là con của con, con không thể né tránh trách nhiệm này được. Nhan Duyệt không phải là người phụ nữ bình thường, không thể quăng tiền rồi đuổi đi, con làm nó có thai, con phải chịu trách nhiệm với nó chứ. Mẹ biết con hận chúng ta ép con lấy con bé, nhưng mà con không nghĩ rằng đây đều là hậu quả của con làm ra, lúc trước ly hôn với Giang Vũ Phi, dự định lấy Nhan Duyệt làm vợ đều là con, giờ người đổi ý cũng là con! Trên thế giới đâu thể có chuyện dễ dàng như vậy, con cứ tùy hứng làm bậy mới tạo ra cục diện như ngày hôm nay. Nếu như chuyện không đến bước này, chúng ta phải ép con sao? Thiên Lăng, con làm sai, nên phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình chứ. Hiện tại Nhan Duyệt đã có thai, con nhất định phải kết hôn với con bé, đây là trách nhiệm con phải gánh.”
Nguyễn Thiên Lăng dựa người vào ghế sofa, trên nét mặt không có chút biểu cảm nào.
Anh sa sầm ánh mắt, lạnh nhạt hỏi: “Mẹ, mẹ muốn con đã sai càng thêm sai sao?”
Sắc mặt bà Nguyễn cứng nhắc: “Sao lại là đã sai càng thêm sai? Lấy Nhan Duyệt làm vợ, con đau khổ vậy sao?”
Đúng, rất đau khổ!
Bởi vì lấy Nhan Duyệt làm vợ, anh sẽ phải từ bỏ Giang Vũ Phi!
“Mẹ, dù con trai mẹ lấy Nhan Duyệt làm vợ sẽ không hạnh phúc, mẹ vẫn muốn con lấy cô ta sao?” Nguyễn Thiên Lăng hỏi lại.
“… Sao lại không hạnh phúc?” Bà Nguyễn mờ mịt hỏi.
Nguyễn Thiên Lăng nhếch khóe miệng, trong mắt có sự mỉa mai, cười khẩy.
“Lấy một người mà bản thân mình không thích, hơn nữa còn rất ghét, mẹ cho rằng con sẽ hạnh phúc được sao?”
Bà Nguyễn suy ngẫm, giải thích: “Không đâu, trước kia con yêu Nhan Duyệt, con cũng đã có tình cảm với con bé, chỉ là con không biết mà thôi. Với lại lúc trước con cũng không hề yêu Giang Vũ Phi, sau này mới yêu. Con có thể yêu Giang Vũ Phi, vì sao không thể yêu Nhan Duyệt một lần nữa?”