Nguyễn Thiên Lăng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Giống như Giang Vũ Phi đang nằm cạnh bên anh, chưa từng bỏ đi.
---
Ba Nhan vui vẻ tắt điện thoại, lên lầu mở cửa phòng Nhan Duyệt.
“Duyệt Duyệt, mẹ nói con nghe chuyện này.”
Nhan Duyệt đang nằm trên giường nghỉ ngơi, nghe tiếng liền quay đầu lại: “Chuyện gì vậy mẹ?”
“Nguyễn phu nhân vừa gọi điện thoại tới, bà ấy nói ngày mai con lại dọn về Nguyễn gia ở. Còn nói có vẻ Nguyễn Thiên Lăng đã dao động rồi, có lẽ sẽ kết hôn với con vì đứa bé đó.”
“Thật ư?” Nhan Duyệt đột nhiên ngồi dậy, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ: “Mẹ, những điều mẹ nói đều là thật ư?”
Bà Nhan gật đầu cười: “Đương nhiên là thật, chỉ là Nguyễn Thiên Lăng chưa nhận lời. Nhưng nghe ý của Nguyễn phu nhân, cậu ta có vẻ đang đắn đo.”
Vẻ mặt Nhan Duyệt tươi tỉnh, cười sáng lạn.
Chỉ cần anh dao động đã quá tốt rồi, sợ nhất là anh không dao động thôi.
“Mẹ, con biết rồi.”
Vậy con đi nghỉ ngơi đi, mẹ sẽ cho người làm thu dọn đồ cho con, ngày mai mẹ sẽ đưa con sang đó.”
“Được ạ!”
Bà Nhan cười đóng cửa lại, Nhan Duyệt kích động đến mức không ngủ nổi.
Những tin tức này đã thắp lên ngọn lửa hy vọng trong lòng cô ta, cô ta còn mường tượng ra khung cảnh Nguyễn Thiên Lăng và cô ta lại yêu thêm lần nữa…
Nhan Duyệt giơ tay vuốt ve bụng, vui vẻ nói với đứa bé trong bụng: “Bảo bối, mẹ biết con là phúc tinh của mẹ. Cuối cùng ba con đã chịu nhận con, sau này chỉ cần có con, mẹ có thể đạt được tất cả!”
Nhan Duyệt càng nghĩ càng vui vẻ, những bực tức ở cổng bệnh viện cũng tan thành mây khói.
Cô ta đột nhiên thấy nhớ giọng nói của Nguyễn Thiên Lăng, không biết bây giờ anh đang làm gì…
Nhan Duyệt cầm điện thoại, ấn nút nguồn, khởi động lại máy.
Điện thoại vừa được bật lên, đã có tin nhắn đến.
Tên người gửi chỉ có một chữ cái tiếng Anh in hoa… K.
Đôi mày của Nhan Duyệt cau lại, trong ánh mắt hiện rõ sự chán ghét.
Giống như con ruồi vậy, đúng là âm hồn không tan!
Cô đọc tin nhắn, nội dung tin nhắn chỉ có một câu.
“Đọc được thì gọi điện cho anh.”
Đúng lúc, cô ta cũng có chuyện muốn nói với anh ta, Nhan Duyệt lập tức gọi điện thoại cho anh ta.
Điện thoại vang lên liền được kết nối, giọng Cừu Dịch Bách vang lên từ đầu dây bên kia: “Cuối cùng em cũng chịu gọi điện thoại cho anh.”
Nhan Duyệt mất kiên nhẫn hỏi: “Hôm nay sao anh lại ở phòng xét nghiệm?”
Lúc nhìn thấy anh ta, cô ta đã lo lắng biết bao.
Sợ rằng có người biết được họ quen nhau…
Dù sao người đàn ông này cũng là sự hổ thẹn của cô ta, là vết nhơ trong lòng cô ta!
Nếu có thể, cô ta thật sự hận không thể khiến anh ta vĩnh viễn biến mất!
Cừu Dịch Bách đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra biển, tay trái bưng một tách cà phê.
Anh ta uống một ngụm rồi cười nói: “Lúc đó anh phải đến đó làm việc, anh là bác sĩ, em không quên đó chứ.”
Nhan Duyệt cứ thế mà tin tưởng lời anh ta nói: “Anh muốn tôi gọi điện thoại cho anh để làm gì?”
“Em yêu không có gì thì không được gọi điện thoại sao?”
“Đừng có gọi tôi như vậy, đáng ghét.” Nhan Duyệt khẽ quát lên: “Ken, anh nghe kỹ đây, tôi và anh không có bất cứ quan hệ nào, tôi và anh đến cả bạn bè cũng không thể, tôi hy vọng anh hiểu rõ điều này!”
“Em yêu, em thật sự vô tình, ngay cả làm bạn bè cũng không được. Nhưng quan hệ giữa chúng ta, em xác định là cắt đứt ư?”
“Anh có ý gì?”
Cừu Dịch Bách cười nói: “Ý của anh là, quan hệ của em và anh cả đời này không thể cắt đứt được.”