Giang Vũ Phi đặc biệt tìm mấy bình hoa lớn bằng thủy tinh để cắm hoa hồng, cô để một bình vào phòng khách, một bình để phòng ngủ, một bình để trong thư phòng của Nguyễn Thiên Lăng, thậm chí cô còn để một bình trong phòng tắm nữa. Lúc tắm rửa vẫn có thể nhìn thấy những bông hoa hồng đẹp đẽ, nhất định tâm trạng sẽ rất tốt.
Nguyễn Thiên Lăng nói mỗi ngày đều sẽ tặng cô 99 bông, để cô có thể tùy ý trưng bày hoa hồng ở mỗi phòng, nhưng Giang Vũ Phi từ chối, như vậy thật là lãng phí quá. Có tiền không có chỗ tiêu thì có thể đi quyên tặng các công trình từ thiện, không nhất thiết phải lãng phí ở những thứ hào nhoáng bên ngoài này.
Thế nhưng Nguyễn Thiên Lăng vẫn kiên quyết muốn như vậy, cuối cùng Giang Vũ Phi đành đồng ý mỗi ngày tặng mười một bông hoa hồng thì anh mới chịu thôi.
---
Ăn cơm tối xong, Nguyễn Thiên Lăng kéo tay Giang Vũ Phi, đưa cô đến thư phòng của anh.
"Anh muốn làm gì vậy?" Giang Vũ Phi nghi hoặc hỏi.
Nguyễn Thiên Lăng không trả lời, anh bật máy tính lên, tìm mấy tấm hình mở ra, nói: "Trong những chiếc nhẫn này, em thích cái nào?"
Tất cả hình ảnh anh tìm đều là nhẫn kim cương, nhìn qua cái nào cũng đều có giá trị xa xỉ.
Anh muốn tặng nhẫn kim cương cho cô sao? Nhưng cô không có hứng thú thì làm sao đây.
Giang Vũ Phi lắc đầu: "Em không cần đâu."
Nguyễn Thiên Lăng nhíu mày: "Ai nói muốn tặng cho em chứ, anh chỉ là hỏi em thích cái nào mà thôi!"
Giang Vũ Phi nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của anh, buồn cười nói: "Anh không tặng cho em, vậy còn hỏi em làm gì chứ? Chẳng lẽ anh mua cho chính mình dùng sao?"
"Em chỉ cần nói cho anh biết em thích cái nào là được rồi." Nguyễn Thiên Lăng mạnh miệng không thừa nhận là tặng cho cô.
Giang Vũ Phi thấy anh nói ngang như vậy, cô cảm giác rất bất đắc dĩ, nói: "Em đã có chiếc nhẫn kim cương mà mình thích rồi, nên những cái này em đều không thích."
"Nhẫn kim cương ở đâu?" Nguyễn Thiên Lăng nghi hoặc hỏi: "Là ai tặng cho em?"
Phụ nữ sẽ không mua nhẫn kim cương cho chính mình, nhẫn kim cương của bọn họ đều là do nam giới tặng. Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Thiên Lăng là có người tặng nhẫn kim cương cho cô, mà người đàn ông kia... Anh liên tưởng đến Tiêu Lang…
Giang Vũ Phi không còn lời gì để nói với anh nữa, vậy mà anh lại quên rồi.
"Anh chờ một lát…"
Cô vào phòng ngủ lấy nhẫn kim cương ra, đưa hộp đựng trang sức cho anh: "Chính là cái này."
Nhìn cái hộp này rất quen mắt, không phải là chiếc nhẫn lần trước anh mua để chuẩn bị cầu hôn với cô à…
Nguyễn Thiên Lăng cầm lấy cái hộp mở ra, quả nhiên là chiếc nhẫn kim cương kia. Khóe miệng của anh không kìm được nhếch lên: "Không phải anh bảo em ném đi sao? Sao em còn giữ lại làm gì? Giang Vũ Phi, chiếc nhẫn xấu như vậy mà em cũng thích?"
Tất nhiên Giang Vũ Phi cũng không bỏ qua vui mừng trong mắt anh. Người đàn ông này thật là kỳ cục, rõ ràng là thích, những vẫn cứ mạnh miệng.
"Chê nó xấu, sao lúc trước anh vẫn muốn mua chứ!" Cô vươn tay đoạt lại, Nguyễn Thiên Lăng tránh tay cô, siết chặt chiếc nhẫn trong tay.
Giang Vũ Phi sững sờ một chút: "Anh làm gì thế, trả chiếc nhẫn lại cho em."
"Đây là của anh." Nguyễn Thiên Lăng lại tránh tay cô, tay nắm thật chặt chiếc nhẫn, dáng vẻ như là sợ bị cô cướp đi.
Người này sao lại như vậy chứ, Giang Vũ Phi chán nản: "Anh cũng đã ném đi rồi mà, nó không phải của anh nữa, bây giờ là của em rồi!"
"Anh có ném đi đâu." Nguyễn Thiên Lăng lại tránh tay cô.
Hai người bọn họ cứ tranh đi tranh lại như vậy, thật sự hết sức ấu trĩ.
"Anh ném đi rồi mà, Nguyễn Thiên Lăng, anh trả chiếc nhẫn lại cho em…"
"Anh bảo em cầm lấy nó rồi ném đi, nhưng em không làm, cho nên chiếc nhẫn vẫn là của anh."
Logic kiểu gì vậy!
Giang Vũ Phi thở phì phì trừng mắt anh: "Anh đúng là đồ keo kiệt, đến một cái nhẫn cũng muốn tranh với em."