“Dù sao em cũng nhớ ra một chút chuyện... Nguyễn Thiên Lăng, em không có lừa anh, thôi miên thật sự có thể khôi phục trí nhớ... một lần không được thì cứ thôi miên hai lần, ba lần, cho dù thử bao nhiêu lần em cũng làm.”
Hai đầu lông mày của Nguyễn Thiên Lăng nhíu lại, trong mắt xuất hiện tia u ám. Nhưng mà anh rất giỏi che giấu cảm xúc của mình, anh dịu dàng cười nói: “Nói anh nghe một chút, em nhớ lại cái gì, anh xem có phải là thật hay không.”
Giang Vũ Phi mím môi do dự, không biết nên mở miệng như thế nào...
“Rốt cuộc em nhớ tới cái gì?” Nguyễn Thiên Lăng nhẹ giọng hỏi cô.
Ánh mắt Giang Vũ Phi nhìn lên ngực anh. Vị trí bên trái, trái tim anh, chỗ đó có một vết sẹo nhỏ. Dù vết thương của anh khỏi hẳn, nhưng vết sẹo vẫn không biến mất. Bác sĩ nói vết sẹo kia sẽ theo anh cả đời, vĩnh viễn sẽ không mất đi...
Vừa nghĩ tới chuyện mình là người tạo ra nó, Giang Vũ Phi cũng rất bứt rứt.
“Ừ? Em nhớ được cái gì?” Nguyễn Thiên Lăng tiếp tục nhẹ giọng hỏi.
“Em...” Giang Vũ Phi ngước mắt lên, ngón tay chỉ vào ngực anh: “Trong đầu em hiện lên một chút ký ức, em nhìn thấy em cầm một cây kéo, mà một đầu của cây kéo đó lại đâm vào ngực anh. Em nhìn thấy anh chảy rất nhiều máu...”
Trong thoáng chốc đầu óc Nguyễn Thiên Lăng như bị máy bay ném bom vào, vang lên tiếng ầm ầm. Sắc mặt anh trắng nhợt, trái tim bỗng nhiên như ngừng đập, anh cảm giác như mình không hít thở được.
“Đó là sự thật sao?” Giang Vũ Phi ngước mắt lên, giống như đôi mắt của một con nai đang bất an nhìn anh.
“Ha... ha ha...” Đột nhiên Nguyễn Thiên Lăng cười ha ha, cười đến nỗi thở không ra hơi: “Ha ha... khụ khụ... khụ...”
“Anh cười gì?” Giang Vũ Phi khó hiểu hỏi anh.
Nguyễn Thiên Lăng ho đến mức đỏ bừng mặt, thành công che giấu sắc mặt trắng bệch của anh.
“Anh cảm thấy lời em nói rất buồn cười.”
“Cười đủ chưa?” Lúc cô nói ra những lời đó, cô rất chân thật, rất là nghiêm túc, rất đau buồn. Kết quả là anh lại cười ra như vậy...
Thực sự là buồn cười như vậy sao?
Nguyễn Thiên Lăng ôm chầm lấy người cô, cười nói: “Trên ngực anh đúng là vết thương do kéo tạo thành, nhưng không phải do em làm. Là anh không cẩn thận nhào vào cây kéo, sau đó bị kéo đâm vào người, cái này không có liên quan đến em chút nào.”
Giang Vũ Phi mơ hồ: “Tại sao em lại nhớ đến những hình ảnh như vậy? Mà em cũng không biết vết thương của anh do kéo tạo thành.”
Nguyễn Thiên Lăng ngẫm nghĩ lại nói: “Không phải em nghe nói anh gặp chuyện không may nên mới chạy đến bệnh viện, sau đó không cẩn thận xảy ra tai nạn xe sao? Chắc là em nghe nói trong điện thoại anh bị thương như thế nào. Có câu tục ngữ nói như thế này, ngày suy nghĩ sao thì đêm nằm mơ như vậy, có lẽ là tin tức anh gặp chuyện không may gây ra chấn động lớn cho em, mới khiến cho em nhớ kỹ chuyện anh bị cái kéo đâm bị thương. Nhưng em cũng biết, cảnh trong mơ khác xa so với sự thật, cho nên em mới mơ thấy em đâm anh bị thương.”
Giang Vũ Phi vẫn chưa tin: “Cho dù điều anh nói là đúng, tại sao em lại mơ thấy anh là do em đâm bị thương, mà không phải bị ai khác đâm bị thương...”
“Đêm qua anh cũng nằm mơ, mơ thấy anh lên làm hoàng đế. Cảnh trong mơ căn bản chính là giả, không cần phải tìm chứng cứ gì cả.”
“...” Hình như là vậy.
Giang Vũ Phi buồn rầu nhíu mày: “Lẽ nào những hình ảnh kia thật sự là giả?”
“Đương nhiên. Nếu thật sự là do em đâm anh bị thương, em cũng sẽ không chạy đến bệnh viện và xảy ra tai nạn xe trên đường, mà nếu như vậy anh cũng sẽ oán hận em.”