Mỹ nữ chớp mắt, phóng ra dòng điện mười vạn Volt về phía Nguyễn Thiên Lăng.
Giang Vũ Phi há hốc mồm, cô ta đang quyến rũ Nguyễn Thiên Lăng sao?
"Được chứ, lên đây đi." Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi mỉm cười nói, nhưng kính râm đã che đi đôi mắt không có độ ấm của anh.
Trong lòng Giang Vũ Phi run lên, cô hung hăng lườm anh. Ánh mắt của cô lên án rất rõ ràng, cô đang hỏi anh trong im lặng: tại sao lại cho cô ta lên, anh thích người phụ nữ này?
Nguyễn Thiên Lăng mỉm cười liếc nhìn cô một cái, không để ý đến sự ghen tuông của cô chút nào.
"Ném cho cô ta một cái thang đi." Anh nghiêng đầu nói với người điều khiển trong khoang thuyền.
"Cảm ơn anh nha, anh đẹp trai!" Mỹ nữ cười rất vui vẻ, vẫn lộ ra vẻ mặt tươi cười sáng lạn với Giang Vũ Phi. Nhưng nụ cười kia, Giang Vũ Phi thấy thế nào cũng giống như là đang khoe khoang...
Cô nắm chặt cần câu, trong lòng rất bực mình không thoải mái. Cô rất muốn lập tức vứt cần câu rồi bỏ đi, nhưng mà làm như vậy, hình như là quá mất mặt...
Mỹ nữ trèo lên cái thang, cô ta đi chân trần về phía bọn họ, làn da trắng nõn, dáng người nóng bỏng, đừng nói người đàn ông nhìn sẽ bị quyến rũ, ngay cả phụ nữ cũng sẽ nhìn chằm chằm.
Dáng người Giang Vũ Phi so với cô ta còn kém xa. Cô chính là một cọng giá xanh mềm, nhưng mà người ta là hoa hồng mê người.
Trong lòng Giang Vũ Phi càng thêm buồn bực không vui, cô cụp mắt xuống làm bộ chuyên chú câu cá, không thèm nhìn tới bọn họ nữa.
"Hi, anh đẹp trai, em tên là Angle, anh tên là gì?"
"Cô đứng ở đó đừng nhúc nhích, đừng có đi về phía trước." Nguyễn Thiên Lăng chỉ vào thùng nước trước mặt mỹ nữ, ý bảo cô ta đứng bên cạnh thùng nước.
Angle vốn muốn đi lên ngồi đệm, ngồi với bọn họ dưới cây dù mát mẻ. Chỗ thùng nước không có dù, bảo cô ta cứ đứng bên cạnh như vậy… Trời ạ, cô ta nhất định sẽ bị phơi nắng đến chóng mặt mất.
"Anh đẹp trai, chỗ này nắng quá à, em ngồi chung với hai người để nói chuyện nha." Angle cười ngọt ngào nói, nhấc chân muốn đi về phía bọn họ.
"Nghe không hiểu tôi nói gì sao? Muốn đi lên thì đứng ở đó đừng nhúc nhích, không được tới đây." Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng lạnh nhạt nhìn sang, dù cho cách cái kính râm, mỹ nữ cũng có thể cảm thấy được sự lạnh lẽo trong mắt anh.
Angle xấu hổ mỉm cười: "Nhưng mà chỗ này nắng quá, nhiệt độ trên sàn thuyền cũng cao nữa."
Đặc biệt là cô ta đi chân trần lên thuyền, lòng bàn chân rất nóng.
Nguyễn Thiên Lăng không để ý tới lời nói của cô ta, anh nghiêng đầu nói với Giang Vũ Phi: "Lần này em thua, nói nhanh một chút."
Giang Vũ Phi không hiểu, cô nhìn anh: "Em thua hồi nào?"
Đúng lúc đó thì có cá mắc câu, cô thu dây lại, xách một con cá nhỏ lắc lắc trước mặt anh: "Thấy chưa, em câu được rồi, là anh thua, anh không câu được cái gì cả."
Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi: "Ai nói anh không câu được."
"Anh câu được cái gì?" Giang Vũ Phi liếc mắt nhìn lưỡi câu trống rỗng của anh một cách xem thường. Chẳng những anh bắt chuyện với người phụ nữ khác mà anh còn chơi xấu, cô thật sự rất khinh bỉ anh.
Nguyễn Thiên Lăng giơ tay chỉ vào Angle bên cạnh thùng nước: "Không phải là anh câu được cô ta sao, con cá lớn như vậy, con cá bé xíu của em có thể so được với anh sao?"
Giang Vũ Phi kinh ngạc một lát, anh biến Angle trở thành... mỹ nhân ngư sao?
Nguyễn Thiên Lăng lại nói: "Lúc trước chúng ta đã nói rồi, ai câu được thứ lớn thì người đó thắng. Người cũng là thứ nhỉ, không phải là anh câu được cô ta sao?"
Giang Vũ Phi sững sờ, không nhịn được bật cười một tiếng.