Giang Vũ Phi ngồi kế bên nhìn nhất cử nhất động của anh, bất giác trong lòng cảm khái, thiếu gia người ta là con nhà có tiền, cho dù có nhiều thói hư tật xấu nhưng lời nói hay cử chỉ đều có căn cơ.
Nếu như anh đối xử với người khác cũng ôn hòa gần gũi bình dị, đoán chừng là sẽ càng hoàn hảo hơn nữa.
Tuy nhiên cô cũng biết, yêu cầu cao kiểu như muốn Nguyễn Thiên Lăng làm một người tốt là điều không thể nào.
Nguyễn Thiên Lăng ăn cơm xong, rút khăn giấy lau miệng rồi bảo Giang Vũ Phi đi pha trà cho anh.
Cô không từ chối, đứng dậy pha cho anh một ly trà mang tới.
Người đàn ông tay nâng ly trà, hít hà mùi thơm, ngạc nhiên hỏi cô: “Em biết pha trà sao?”
“Biết một chút!” - Cô đã từng học qua nghệ thuật trà đạo, cũng chỉ vì muốn làm vui lòng anh, không ngờ lại sử dụng nó trong trường hợp này.
Thế nhưng cô đã không còn thèm khát được lấy lòng anh nữa.
Nguyễn Thiên Lăng thích uống trà, anh uống một ngụm trà mà Giang Vũ Phi pha, gật đầu khen ngợi: “Khá lắm!”
Có thể được anh khen “khá lắm”, hai từ đó đã là hiếm có lắm rồi.
“Sau này ở nhà, em đều pha trà cho anh uống nhé?” - Anh bỏ cái ly xuống, đến gần cô nhoẻn miệng cười quyến rũ.
Giang Vũ Phi cười nhạt nói: “Cũng được! Nhưng cũng xem như tôi đang mãi nghệ, sau này mỗi một ly trà là một ngàn đồng, thấy sao?”
Cô chỉ muốn nói cho anh biết, cô sẽ không dễ dàng pha trà cho anh, muốn uống trà của cô pha là phải có điều kiện.
Nguyễn Thiên Lăng hơi sững sờ, không nghĩ rằng cô sẽ nói những lời như vậy.
Những người phụ nữ khác trước mặt anh đều chỉ tay lên trời thề thốt sẽ làm tất cả vì anh vô điều kiện, tuyệt đối không tham lam của cải của anh.
Nhưng trong tận sâu lòng họ khát khao nhất vẫn là tiền tài vật chất.
Vậy mà người phụ nữ nhỏ bé này lại thoải mái ra giá với anh, đã vậy giá cả đưa ra còn không thấp. Một ly trà một ngàn, mỗi ngày anh cũng phải tốn mất mấy ngàn.
Nhưng trong lòng anh rất rõ, cô hoàn toàn không thèm khát tiền tài của anh.
Trong những người phụ nữ của anh, chỉ có cô là không thèm đếm xỉa đến tiền của anh.
Cho nên đối diện với người như vậy, anh xưa nay rất ư là rộng rãi.
“Không thành vấn đề! Bà xã đích thân pha trà, đừng nói một ngàn cho dù có mười ngàn một ly, anh cũng phải uống!” - Nguyễn Thiên Lăng giơ tay ôm lấy eo cô, nhoẻn miệng cười, ngón tay nâng cằm của cô lên, đôi mắt sâu lắng của anh khóa chặt ánh mắt cô.
“Anh không những chi tiền còn đưa ra phúc lợi, em thấy sao?”
Giang Vũ Phi chớp mắt nghi hoặc: “Phúc lợi gì?”
“Là cái này…” - Nói xong, anh cúi xuống hôn môi cô.
Giang Vũ Phi khựng lại trong giây lát rồi âm thầm vùng vẫy.
Anh dùng tay giữ yên cằm của cô, nhẹ nhàng rời xa cô một chút, nói một cách ngang ngược: “Phúc lợi anh đưa ra, không được không nhận!”
“Anh, hừ…” - Cô muốn phản đối, rất tiếc những lời còn lại đều bị anh nuốt vào trong bụng.
Nguyễn Thiên Lăng một tay ôm lấy eo của cô, một tay giữ cằm của cô, khiến cô không cách nào trốn tránh.
Giang Vũ Phi lúc bắt đầu thì giãy giụa, sau cùng đã trở nên thỏa hiệp.
Cô dựa vào người anh, cảm nhận hơi thở nồng nàn của anh, tựa như người say.
Anh thật giống như thuốc phiện, đến gần anh có thể mất mạng.
Giang Vũ Phi rất sợ thân thể và trái tim cô đều bị mê muội đi.
Cô hoảng loạn bấm chặt vào tay anh, thế nhưng lại đối diện với ánh mắt u tối của anh.
“Bà xã, không lẽ em không cảm nhận được tình yêu của anh sao?” - Anh trầm giọng hỏi ngang tàng.
“...” - Giang Vũ Phi nhìn chằm chằm vào anh, trong lòng không biết đang nghĩ gì.
Nguyễn Thiên Lăng ép vào người cô, vừa lúc anh định tiến thêm bước tiếp theo thì cửa văn phòng bật mở.
“Anh Lăng… A... em không thấy gì hết, hai người cứ tiếp tục!”
Đông Phương Dục vừa xông vào thấy cảnh tượng vừa rồi, đầu tiên anh ta hơi ngạc nhiên, sau đó thì nở cụ cười đầy ngụ ý.