Cô ta hèn nhát cho rằng Giang Vũ Phi đang hù dọa cô ta, lúc trước bất luận động tác gì Giang Vũ Phi cũng không làm, cô không thể dùng di động ghi âm cuộc đối thoại bọn họ.
Nhan Duyệt nắm chặt hai tay, trong lòng vô cùng chắc chắn chuyện này...
Giang Vũ Phi giương môi cười nhạt, cô nhìn về phía Nguyễn Thiên Lăng: “Cần phát ra không?”
Nếu như anh không muốn thì thôi, dù sao cô cũng không có chút hứng thú nào với việc tiểu nhân Nhan Duyệt này có thể bị bọn họ nhìn thấu hay không, bởi vì cô không quan tâm thái độ của bà Nguyễn đối với cô.
Về phần Nguyễn Thiên Lăng, không cần cô phát ra, bản thân anh cũng đã biết bộ mặt thật của Nhan Duyệt. Ánh mắt hung ác nham hiểm của Nguyễn Thiên Lăng nhìn Nhan Duyệt chằm chằm, môi mỏng hé mở: “Không cần…”
Bỗng nhiên Nhan Duyệt buông lỏng một hơi, đồng thời trong lòng cũng rực lên một sự mừng rỡ. Anh nói không cần, đây là anh đang trợ giúp cô ta, giữ thể diện cho cô ta sao?
Cô ta dịu dàng như nước nhìn về phía Nguyễn Thiên Lăng, bỏ qua ánh mắt lạnh như băng âm trầm của anh, tự cho là đúng, cho là trong lòng anh là có cô ta.
“Lăng, cảm ơn anh tin tưởng em... Em không ngờ anh sẽ tin tưởng em...” Nhan Duyệt dịu dàng chân thành nói.
Trong lòng Giang Vũ Phi lập tức có chút nặng nề. Cô không quan tâm phát ra hay không, nhưng cô hoàn toàn thật không ngờ anh biết nói không cần…
Chẳng lẽ trong lòng anh, anh vẫn không nỡ vô tình với Nhan Duyệt sao?
Giang Vũ Phi cười nhạt trong lòng một tiếng. Cũng phải, Nhan Duyệt là mẹ của con anh, cho dù không để ý thể diện của Nhan Duyệt, cũng muốn bận tâm thể diện của đứa bé. Anh không hy vọng con của anh có một người mẹ mất mặt xấu hổ…
Quả nhiên anh vẫn có chút không đành lòng đối với Nhan Duyệt. Nếu không thì Nhan Duyệt hại chết con cô, lại lái xe đụng chết cô, anh cũng sẽ không bỏ mặc cô ta tiếp tục nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Giang Vũ Phi hơi ảm đạm. Trong lòng có chút khó chịu, nhưng sự khó chịu này rất nhanh đã bị cô bỏ qua.
“Được, anh nói không phát thì không phát.” Cất điện thoại, Giang Vũ Phi lạnh nhạt cười cười.
“Vòng tay của tôi đã tìm được, các vị từ từ trò chuyện, tôi đi lên nghỉ ngơi một chút.” Cô không liếc nhìn Nguyễn Thiên Lăng, đi nhanh qua bên người bọn họ.
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng tĩnh mịch, không theo sau cô. Đợi cô đi rồi, ánh mắt anh lạnh như băng nhìn về phía Nhan Duyệt: “Những lời này tôi chỉ nói một lần, đừng có ý đồ trêu chọc cô ấy, nếu không tôi sẽ khiến cô trả một cái giá lớn thê thảm đau đớn!”
Nhan Duyệt mặt trắng xanh, thân thể lảo đảo lùi lại một bước.
“Thiên Lăng, con sắp kết hôn với Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt mới là vợ con, con làm sao có thể bảo vệ đồ tiện nhân Giang Vũ Phi kia.”
Nghe được hai chữ tiện nhân, biểu cảm của Nguyễn Thiên Lăng càng trở nên âm trầm. Anh nhìn về phía mẹ, mặt không biểu cảm mở miệng: “Mẹ, nếu như mẹ còn muốn đứa con này, vậy xin mẹ tôn trọng Giang Vũ Phi, mẹ không tôn trọng cô ấy, chính là không tôn trọng con!”
“Con…” Sắc mặt bà Nguyễn cũng thay đổi theo, trong mắt bà ta lập tức đầy nước mắt thương tâm.
Đi tới bước này với con trai, đều là do tiện nhân Giang Vũ Phi kia hại!
Nguyễn Thiên Lăng sửa sang lại chút âu phục, không hề nói nhảm với bọn họ, sải bước rời đi.
“Mẹ…” Nhan Duyệt vội cầm chặt tay bà Nguyễn, nghẹn ngào an ủi cô.
“Mẹ đừng buồn, con muốn kết hôn với Lăng ngay lập tức, chúng ta nhẫn nại nữa vài ngày, chờ con với anh ấy thành vợ chồng, Giang Vũ Phi sẽ không bao giờ hung hăng càn quấy nữa.”
Bà Nguyễn tỉnh ngộ lại, kiên định gật đầu: “Con nói đúng, chúng ta nhẫn nại vài ngày nữa, chờ con với Thiên Lăng kết hôn, Giang Vũ Phi không tránh khỏi chính là kẻ thứ ba, đến lúc đó còn không phải tùy ý chúng ta xử trí cô ta sao!”