“Em muốn đi chứng thực rõ ràng, nếu bọn họ không có ân oán gì, em sẽ đồng ý lấy Nguyễn Thiên Lăng, đúng không?”
Ánh mắt Giang Vũ Phi lóe lên, ánh mắt hơi chật vật: “Tôi chưa từng nghĩ như vậy.”
“Em có!” Giọng Tiêu Lang rất nghiêm trọng: “Vũ Phi, em thay đổi rồi, trước đây, em không như vậy…”
Giang Vũ Phi giật mình, cô thay đổi sao?
“Vũ Phi, cho dù ba ruột em và Nguyễn An Quốc không có có ân oán, em cũng không thể lấy Nguyễn Thiên Lăng. Chẳng lẽ em quên lúc trước anh ta đối với em như thế nào sao? Anh ta vô tình với em, lạnh nhạt với em, ở bên ngoài có một đám phụ nữ khác… Về sau em không yêu anh ta, anh ra lại cưỡng bức em… Vũ Phi, người đàn ông như vậy căn bản không xứng với em!”
Ngón tay Giang Vũ Phi đặt trên đầu gối hơi run rẩy: “Tiêu Lang, hiện tại tôi không nghĩ đến chuyện nữ nhi tư tình, tôi chỉ muốn biết rõ ràng về thân thế của tôi.”
“Còn vài ngày nữa em sẽ cử hành hôn lễ với Nguyễn Thiên Lăng rồi, đến lúc đó, em định làm như thế nào?” Tiêu Lang ép sát hỏi.
Giang Vũ Phi mím môi thản nhiên nói: “Đây là chuyện của tôi.”
"Em không thể kết hôn với anh ta, nếu em và anh ta kết hôn, xem như đã trúng gian kế của Nguyễn An Quốc. Ông ta một lòng muốn em và Nguyễn Thiên Lăng kết hôn, chỉ cần em và Nguyễn Thiên Lăng có con, ông ta sẽ lập tức vứt bỏ quân cờ là em! Nguyễn gia bọn họ có thể đi đến bước đường hôm nay, em vẫn cho rằng bọn họ đều là người lương thiện sao?”
Sắc mặt Giang Vũ Phi tái nhợt, trong lòng rầu rĩ thở cũng không thông.
Ông lợi dụng cô, cô không hề nghi ngờ điều này. Nếu như không phải ông lợi dụng cô, làm sao lại chọn cô làm vợ Nguyễn Thiên Lăng, làm sao vẫn luôn không đồng ý cho bọn họ ly hôn…
Suy nghĩ đến đây, ánh mắt Giang Vũ Phi lạnh lùng vài phần: “Anh yên tâm đi, tôi sẽ không làm việc qua loa.” Nói xong, cô đứng dậy muốn bỏ đi.
Tiêu Lang đột nhiên đứng lên, hai tay khoác lên bờ vai cô. Ánh mắt anh thật sâu chăm chú nhìn cô, mím môi thấp giọng nói: “Vũ Phi, anh là anh của em, nếu như em có khó khăn gì, em nhất định phải tìm anh... còn nữa, em muốn bỏ đi, bất cứ lúc nào anh cũng có thể đưa em rời đi.”
“Cảm ơn.” Giang Vũ Phi cụp mắt kéo tay anh, đi qua bên cạnh anh, cũng không quay đầu lại, rời đi.
Cô không lập tức về nhà mà đang trên đường đi không có mục đích. Cô cảm giác cuộc đời của cô, thật sự tràn ngập quá nhiều chuyện xấu. Sau khi chết có thể sống lại, lại cứ dây dưa không rõ với Nguyễn Thiên Lăng. Hiện tại ngay cả thân thế cô đều có ẩn tình khác, thậm chí thân sinh ba mẹ cô cũng thật sự không đơn giản...
Giang Vũ Phi cảm thấy mình chỉ là một rất người bình thường. Kết quả hiện tại, cô mới phát hiện cuộc đời cô không hề bình thường.
Điện thoại vang lên, là mẹ cô, Vương Đại Trân gọi tới. Giang Vũ Phi ngồi xuống ghế dài ven đường, nhận điện thoại: “Mẹ, tìm con có chuyện gì không?”
“Vũ Phi... Tìm được ba mẹ ruột của con chưa?” Vương Đại Trân hết sức cẩn thận hỏi cô.
Giang Vũ Phi mím môi nói: “Vẫn chưa, mẹ, mẹ không cần lo lắng chuyện của con, nếu như con tìm được, con nhất định sẽ nói với mẹ.”
“Được, con cũng đừng quá sốt ruột, từ từ tìm đi... Nếu bọn họ còn sống, chắc chắn có thể tìm được.”
“Vâng, con biết…” Tắt điện thoại, Giang Vũ Phi tiếp tục ngồi trên ghế dài.
Cách đó không xa trên ghế xe trong một chiếc màu đen, Nhan Duyệt và cô nữ giúp việc ngồi ở bên trong. Bọn họ đang nhìn về phía Giang Vũ Phi xuyên qua cửa sổ xe.
“Tiểu thư, tôi thấy cô ta có lẽ không làm gì, chúng ta trở về đi, cô cũng đừng quá mỏi mệt.” Nữ giúp việc nhỏ giọng an ủi cô ta.