Giang Vũ Phi chống tay ngồi dậy, đưa tay vén mớ tóc lòa xòa về phía sau gáy, thần sắc lạnh lẽo.
Cô thật ngốc khi nghĩ rằng anh đã bắt đầu đối xử tốt với cô.
Xem ra có một số người, cả đời cũng không thể nào tin tưởng được.
Hơn nữa, cuối cùng cô cũng đã biết được sự chiều chuộng của anh đã đem đến cho cô cảm giác gì.
Sự chiều chuộng của anh đối với cô, thực ra cũng như sự chiều chuộng của anh đối với Kim Bối Nhi không hơn. Hôm nay cảm giác mới mẻ thì anh chiều, ngày mai cảm giác chán ghét thì anh có thể không chiều.
Thì ra, anh chỉ xem cô như một trong những người phụ nữa khác …
Nghĩ đến đây, Giang Vũ Phi bất giác cười nhạt: "Nguyễn Thiên Lăng, một người như anh, cả đời tôi cũng không bao giờ thèm!"
---
Sự việc Giang Vũ Phi và Nguyễn Thiên Lăng cãi nhau, tất cả mọi người đều biết. Nhưng không ai biết được nguyên nhân vì sao họ cãi nhau, hỏi người trong cuộc nhưng không ai chịu trả lời.
Nguyễn Thiên Lăng mỗi ngày đều làm mặt lạnh, khiến cho cả căn nhà mang không khí rất nặng nề.
Gia nhân trong nhà đi đứng cũng phải cẩn thận, ai cũng sợ chỉ cần sợ suất là sẽ gây sự với vị đại thiếu gia này.
Bà Nguyễn nhìn thấy tâm trạng con trai không tốt thì trách móc Giang Vũ Phi.
“Rốt cuộc là các con cãi nhau vì chuyện gì? Con xem, Thiên Lăng ngày nào cũng tâm trạng không tốt. Nó quản lý cả một công ty lớn không dễ dàng gì, ở nhà lại không được sống vui vẻ, có phải con đã nhiệt tình quá mà gây phiền hà cho nó phải không? Mẹ không cần biết các con cãi nhau vì nguyên nhân gì, con nhất định phải làm hòa với nó, không được để nó mang bộ dạng như vậy nữa!”
“Mẹ, mẹ là người hiểu tính khí của anh ấy rõ nhất! Với lại con cũng đã làm hết sức mình nhưng anh ấy không vừa lòng, con cũng không còn cách nào!” - Giang Vũ Phi thản nhiên nói xong đứng lên đi thẳng lên lầu.
Bà Nguyễn nhìn thấy thái độ của cô như vậy, giận đến độ muốn đánh cho một trận.
Nguyễn An Quốc thở dài: “Được rồi! Giang Vũ Phi nói đúng, nó đã làm đủ tốt rồi!”
“Ba, sao lúc nào ba cũng bao che cho nó…”
Giang Vũ Phi đóng cửa lại ngăn cách luôn sự than phiền của bà Nguyễn. Cô ngồi trên giường, cảm giác trong lòng rất mệt mỏi.
Một gia đình có cuộc sống như vậy, có một người chồng như Nguyễn Thiên Lăng, cô nghĩ cả đời này cô cũng sẽ không được sống hạnh phúc.
Cô chỉ mong muốn, lần này Nguyễn Thiên Lăng có thể nghĩ thông suốt rằng hai người thực sự không phải là một cặp vợ chồng hợp nhau, rồi anh chủ động đề xuất ly hôn.
Giang Vũ Phi đang mãi suy nghĩ thì điện thoại reo lên, là điện thoại của mẹ cô - Vương Đại Trân gọi đến.
“Vũ Phi hả? Ngày mốt là cuối tuần, con và Thiên Lăng đến nhà ăn cơm nhé! Khoảng thời gian trước mẹ bận quá nên không dễ gì sắp xếp được thời gian. Mẹ mới nghĩ đến nấu một bữa cơm mời tụi con. Hơn nữa, dượng con cũng muốn mời Thiên Lăng ăn bữa cơm để cảm ơn sự giúp đỡ của nó.”
“Mẹ! Nguyễn Thiên Lăng rất bận, có thể là không có thời gian, chi bằng con về nhà một mình!” - Giang Vũ Phi nói.
Vương Đại Trân thể hiện rõ sự thất vọng: “Như vầy đi, con nói với nó một tiếng, nếu như có thời gian thì đi chung... Quyết định vậy đi, mẹ cúp máy trước đây!”
Cất điện thoại, Giang Vũ Phi lấy tay xoa xoa trán, trong lòng thì lên kế hoạch, ngày mốt về nhà, phải đề cập ra sao với ba dượng về vấn đề kinh doanh của khách sạn.
....
Buổi tối, lúc Nguyễn Thiên Lăng về đến nhà, Giang Vũ Phi đã đi ngủ.
Cô biết anh đã về nhưng vẫn không mở mắt, cũng không nói với anh chuyện về nhà mình
Nguyễn Thiên Lăng không nói chuyện với cô, anh đi vào phòng tắm rồi đi ra nằm bên cạnh cô, còn cố ý làm mọi động tác thật ồn ào.
Giang Vũ Phi không động đậy gì, xoay lưng lại với anh, hé mở mắt.
Người đàn ông bất giác đặt tay lên eo cô, lông mi cô rung rinh, toàn thân như bị đông cứng.
Sau lưng ngay tức thì bị áp sát bởi tấm thân nóng bỏng, anh ôm cô từ phía sau, ý đồ rất rõ ràng.