Tiêu Lang cười nhạt: “Lão cáo già đó nói với em như vậy sao? Vũ Phi, gì mà chiếm đoạt Nguyễn thị chứ? Nguyễn thị vốn dĩ là của Tiêu gia, em là người thân của chúng ta, năm xưa ông ta giở trò hèn hạ mới đuổi được cả nhà chúng ta, em nghĩ lời ông ta nói đáng tin sao?”
Giang Vũ Phi thấy bối rối hết sức, cô thực sự không biết nên tin ai bây giờ. Nguyễn An Quốc thừa nhận ông có tư tâm, song chiêu lùi một bước tiến ba bước này của ông có thể là để cô tin tưởng ông hơn. Bên Tiêu Lang là người thân của cô, theo lý cô nên ngả về bên họ... Nhưng những lời Nguyễn An Quốc nói có vẻ không phải là giả khiến cô không ngăn nổi phải ngờ vực bên Tiêu Lang.
Hai người họ, ai đúng ai sai, cô chẳng biết đâu mà lần.
“Tiêu Lang, nếu hai người muốn lợi dụng tôi thì hãy bỏ đi, tôi không mong mình bị bất kỳ ai lợi dụng. Nếu tôi biết anh đang lợi dụng tôi, tôi sẽ thất vọng tràn trề với anh.” Đôi mắt long lanh của Giang Vũ Phi nhìn sâu vào mắt anh, rành rọt thốt ra từng chữ một. Lời cô nói vừa chân thành vừa ngụ ý nhắc nhở.
Một thoáng ảm đạm vút qua trong đôi mắt đen huyền của Tiêu Lang.
“Vũ Phi... Anh là anh trai của em, chúng ta có quan hệ máu mủ ruột rà, em nên tin tưởng anh. Anh sẽ dốc hết sức bảo vệ em, trở thành chỗ dựa vững chắc của em.” Tiêu Lang không giải đáp luôn nghi ngờ của cô mà lại thay bằng những lời này.
Giang Vũ Phi chỉ cười lãnh đạm: “Mong là vậy.”
“Anh biết em còn nghi ngờ rất nhiều chuyện, ba anh về nước rồi, giờ em đi gặp ông ấy với anh luôn đi.” Tiêu Lang vẫn khư khư giữ cửa chờ cô lên xe.
Sự tình đến nước này, Giang Vũ Phi cũng chẳng còn đường lùi. Cô chẳng đếm xỉa gì đến cổ phần, chỉ muốn làm rõ chuyện ba cô đã đi đâu...
Người quen biết ba mẹ cô, ngoài Nguyễn An Quốc ra thì chỉ còn ba của Tiêu Lang. Cô nhặt nhạnh được chút ít tin từ Nguyễn An Quốc, giờ còn mỗi chỗ bác cả Tiêu Tử Bân của cô là có thể thu thập tin được.
Giang Vũ Phi trù trừ giây lát rồi cúi người ngồi vào xe. Tiêu Lang đóng cửa lại, vòng sang bên kia ngồi vào ghế lái xe đi.
---
Đúng lúc này, di động của Giang Vũ Phi đổ chuông, giai điệu quen thuộc của bài “Lời thì thầm mùa thu” vang lên, đó là nhạc chuông dành riêng cho Nguyễn Thiên Lăng. Cô còn nhớ như in điệu bộ ngang ngược của anh khi giật di động của cô, cài bài hát này làm nhạc chuông...
Giang Vũ Phi chợt nhận ra những vướng mắc tình cảm giữa cô và Nguyễn Thiên Lăng cũng chẳng phức tạp lắm. Điều phức tạp hơn cả chính là thân thế của cô...
Cô lấy di động ra, màn hình nhấp nháy ảnh cô diện váy cưới đang hôn anh thắm thiết.
Tiêu Lang nghiêng đầu ngó qua, thấy ngay tấm ảnh đẹp thơ mộng đó thì chướng mắt hết sức, chính anh cũng không nhận ra sự ghen ghét đang dâng lên trong mắt mình.
Tiếng chuông ngoan cố reo mãi, Giang Vũ Phi vẫn chần chừ chưa bắt máy.
“Em không nghe máy sao?” Tiêu Lang cất tiếng hỏi cô.
Giang Vũ Phi lắc đầu, nhấn nút từ chối cuộc gọi, sau đó tắt máy luôn.
Đây là lúc cô buộc phải tỉnh táo lý trí để phán đoán những ân oán gút mắc rối rắm. Sự xuất hiện của Nguyễn Thiên Lăng chỉ làm suy nghĩ của cô rối loạn, không giữ được bình tĩnh để suy xét vấn đề. Ngộ nhỡ nghe mấy lời ngon tiếng ngọt của anh, cô lo là cán cân trong lòng mình sẽ nghiêng về phía Nguyễn An Quốc mất.
Tình yêu dễ khiến người ta đánh mất lý trí, cô sợ mình sẽ mụ mị đầu óc rồi viện đủ mọi cái cớ để tin lời của Nguyễn An Quốc.
Lúc này đây, cô không dám dễ dãi tin lời của bất kỳ ai, cô chỉ có thể moi tin từ miệng họ, sau đó tự mình kiểm chứng, bởi vậy, cô lạnh lùng ngắt cuộc gọi của anh.