"Thím Lý, thím hiểu lầm rồi, tôi không bực bội với anh ấy." Giang Vũ Phi mỉm cười: "Thím đi chăm sóc anh ấy đi, tôi thật sự định rời khỏi đây ngay."
"Cô Giang, cô hoàn toàn không có một chút cảm giác nào với thiếu gia sao?" Thím Lý đột nhiên hỏi cô.
Giang Vũ Phi liền giật mình, cảm xúc chợt lóe trong mắt cô bị thím Lý nhanh nhẹn bắt được.
"Cô Giang, thật ra cô cũng có tình cảm với thiếu gia. Từ sau khi cô gả vào Nguyễn gia, tôi vẫn luôn chăm sóc cô. Có thể tôi không hiểu thiếu gia nghĩ gì, nhưng tôi hiểu cô đang nghĩ gì. Trước khi cô mất trí nhớ, có rất nhiều vấn đề tình cảm với thiếu gia. Sau khi cô mất trí nhớ, tôi từng nhìn thấy thiếu gia đối xử tốt với cô như thế nào, cũng nhìn thấy tình cảm của cô với cậu ấy rất tốt. Mấy ngày nay, cô thật sự đã thay đổi, tôi không biết tại sao cô lại đột nhiên thay đổi, nhưng mà tôi tin tưởng, cô vẫn rất yêu thiếu gia, đúng không?"
"Thím Lý, có rất nhiều chuyện, các người không hiểu."
Thím Lý không vui nói: "Chúng tôi không hiểu, nhưng mà cô Giang, bây giờ thiếu gia đang bệnh... Cô nên biết, nếu cô đi, cậu ấy nhất định sẽ tiếp tục chà đạp sức khỏe của mình. Cô Giang, trước khi cô đi, có thể thuyết phục thiếu gia, để cậu ấy trị hết bệnh được không?"
Giang Vũ Phi mím môi, không biết trả lời như thế nào. Thím Lý cẩn thận nhìn cô, đối với câu trả lời của cô, bà vừa chờ mong vừa khẩn trương.
Thật lâu, Giang Vũ Phi gật đầu: "Được rồi, tôi đồng ý với thím."
Thím Lý thở phào một hơi, bà lộ ra dáng vẻ tươi cười vui vẻ: "Cảm ơn cô, cô Giang."
Giang Vũ Phi cười một chút, không nói gì thêm.
---
Trong phòng ngủ chính trên lầu, Nguyễn Thiên Lăng đang đắp chăn nằm trên giường, bác sĩ gia đình ở bên cạnh khuyên bảo anh.
"Nguyễn thiếu gia, cậu bị cảm xem ra rất nghiêm trọng, nếu không trị liệu, sốt sẽ càng ngày càng cao. Tôi chích cho cậu một mũi, rất nhanh sẽ không có việc gì."
"Cút! Đừng đến làm phiền tôi." Nguyễn Thiên Lăng không kiên nhẫn nhíu mày, sắc mặt vô cùng không tốt.
Giang Vũ Phi chết tiệt kia chạy đi chỗ nào, không phải thím Lý đi tìm cô ấy sao, tại sao cô ấy còn chưa lên đây?
"Nguyễn thiếu gia, cậu là người bệnh không phối hợp nhất của tôi." Bác sĩ bất đắc dĩ nói: "Bằng không thì như vậy đi, tôi cho cậu một ít thuốc, cậu uống vào một viên đi."
"Tôi kêu ông..." Một chữ “cút” còn chưa nói ra, anh liền nhìn thấy Giang Vũ Phi xuất hiện ở cửa ra vào.
Lực chú ý của Nguyễn Thiên Lăng lập tức bị chuyển dời, anh nhìn cô chằm chằm, sắc mặt âm trầm.
Giang Vũ Phi lạnh nhạt đối mặt với anh, cô mặc một chiếc váy nhẹ nhàng đi tới, cười một cách có lỗi với bác sĩ gia đình: "Xin lỗi, phiền ông đến một chuyến vô ích. Anh ấy không chịu trị bệnh thì thôi, không cần miễn cưỡng. Mời ông trở về, không cần ở đây quan tâm sự sống chết của anh ấy."
"Giang Vũ Phi!" Nguyễn Thiên Lăng ngồi bật dậy.
Dưới chăn, anh chỉ mặc một cái quần ở nhà, thân trên để trần, lộ ra cơ thể cường tráng màu lúa mì của anh. Anh ác liệt trừng cô, cơ bắp rắn chắc ở ngực hơi phập phồng.
"Cô hi vọng tôi chết đến như vậy sao? Không quan tâm tôi gì cả, tôi chết cô mới thoả mãn đúng không!" Nguyễn Thiên Lăng giống như một đứa trẻ giận dỗi, tức giận nói.
Sắc mặt Giang Vũ Phi lạnh nhạt: "Là chính anh không phối hợp trị liệu, anh chết không liên quan đến chúng tôi."
"Thật sự độc ác nhất chính là lòng dạ đàn bà!" Vẻ mặt Nguyễn Thiên Lăng lại thay đổi thành cười lạnh, anh nhìn về phía bác sĩ gia đình, lạnh lùng nói: "Còn ngẩn ra đó làm gì, còn không chích cho tôi, ông hi vọng tôi chết như ý cô ta sao?"
Khóe miệng bác sĩ gia đình không được nhịn lộ ra nụ cười: "Được rồi, tôi lập tức trị liệu cho cậu."