"Nếu như em không hy vọng, nếu như em hy vọng anh chỉ thuộc về một mình em... 12 giờ trưa mai hãy thay váy cưới, anh tới đón em..." Nguyễn Thiên Lăng lại trầm thấp nói.
Cái gì?
Giang Vũ Phi lấy lại tinh thần, kinh ngạc mở to hai mắt.
Anh ấy đang nói gì vậy?
Nguyễn Thiên Lăng không lặp lại lời nói của mình, anh cúi đầu hôn cánh môi cô một cái, sau đó đứng dậy, xuống giường, chân trần đi ra khỏi phòng.
Trong phòng ngủ cũng chỉ còn lại một mình Giang Vũ Phi, cô vẫn nằm ở trên giường không nhúc nhích, cả buổi cũng chưa lấy lại tinh thần.
Nguyễn Thiên Lăng vừa nói cái gì?
Anh ấy nói, 12 giờ trưa mai, cô chờ anh tới đón cô sao?
Hôn lễ vẫn sẽ tiếp tục cử hành sao?
Không phải là hủy bỏ, không cử hành...
Vì sao đột nhiên lại muốn cử hành?
Giang Vũ Phi ngơ ngác thật lâu mới phát hiện cô bị Nguyễn Thiên Lăng tính kế. Người nói hủy bỏ hôn lễ là anh, kết quả anh cũng không nói một câu dễ nghe nào, đưa cô đi một vòng lớn, hôn lễ lại vẫn cử hành.
Cô chưa kịp phản ứng đã bị anh lừa. Điều này khiến cô thật sự không phải là khó chịu bình thường...
Thế nhưng mà rất kỳ quái, biết hôn lễ có thể tiếp tục, trong lòng cô cũng không có bài xích quá nhiều, ngược lại còn hơi vui vẻ. Chỗ sâu nhất trong trái tim cô vẫn hy vọng có thể kết hôn với anh, ở bên cạnh anh...
Nhưng mà bọn họ thật sự có thể ở bên cạnh nhau sao?
Ba mẹ cô có phải bị Nguyễn An Quốc mưu hại hay không, cô cũng không biết, lỡ như là phải thì sao?
Thật ra cô thà tin là không phải, thế nhưng mà lỡ như thật sự là vậy thì sao?
Giang Vũ Phi ngồi dậy, mâu thuẫn buồn rầu. Nếu ba mẹ ruột của cô có thể đột nhiên xuất hiện ở trước mắt cô, cho cô tất cả đáp án là tốt rồi.
Giang Vũ Phi không biết ngồi bao lâu, nhưng vẫn chưa nghĩ thông suốt xem ngày mai có muốn kết hôn với Nguyễn Thiên Lăng hay không.
Cô cầm di động, do dự một chút rồi bấm số điện thoại của Nguyễn An Quốc.
"Vũ Phi?" Nguyễn An Quốc nhận được điện thoại của cô, cảm thấy rất ngạc nhiên.
"Ông nội..." Giang Vũ Phi không biết nên xưng hô như thế nào với ông nên dứt khoát tiếp tục xưng hô với ông là “ông nội”.
Nghe nghe tiếng “ông nội”, hốc mắt Nguyễn An Quốc hơi đỏ lên: "Vũ Phi, cháu còn có thể gọi ông một tiếng ông nội, đã nói lên cháu không hận ông đến như vậy, đúng không?"
Đúng vậy, cô không hận ông như trong tưởng tượng. Ông lợi dụng cô, cô chỉ cảm thấy tức giận với lạnh lẽo, còn chưa tới mức phải hận. Về phần ba mẹ của cô có phải bị ông mưu hại hay không, cô không có chứng cớ chứng minh là thật, cho nên trước khi chứng mình là thật, cũng không nên định nghĩa tất cả quá sớm.
Giang Vũ Phi nắm chặt điện thoại, thấp giọng hỏi: "Ông nội, cháu hỏi ông một chuyện, có phải ba cháu đã ký tên vào hai tờ giấy chuyển nhượng cổ phần công ty? Tờ thứ nhất là cho cháu, tờ thứ hai là cho ông đúng không?"
Nguyễn An Quốc trầm mặc một chút rồi nói: "Những điều này đều là Tiêu Lang nói cho cháu biết?"
"Không phải là Tiêu Lang, là Tiêu Tử Bân."
"Hắn ta trở lại rồi?" Nguyễn An Quốc kinh ngạc nói.
"Vâng, ông ta đã trở lại, cháu đã gặp ông ta. Ông ta nói với cháu, ba cháu đã ký tên vào giấy chuyển nhượng hai phần cổ phần công ty, đúng không?"
"Ông không biết rõ chuyện này lắm... Có điều, hình như là có chuyện như vậy. Nghe cháu nói như vậy, ông đã hiểu mục đích năm đó ba cháu chuyển nhượng cổ phần công ty cho ông, rồi yêu cầu ông chuyển cho cháu khi cháu trưởng thành rồi." Nguyễn An Quốc trầm thấp nói.
Giang Vũ Phi không hiểu hỏi: "Mục đích gì?"