“Vũ Phi…” Sắc mặt Tiêu Lang thoáng chốc trắng bệch, vì sao anh có cảm giác anh còn khó chịu hơn cô?
“Tiêu Lang, tôi xin anh, cầu xin anh được không, tôi cầu xin anh!” Giang Vũ Phi lập tức òa khóc, cô nhào tới túm lấy ống quần anh, đau khổ cầu khẩn.
“Chỉ cần anh có thể cứu sống anh ấy, anh bảo tôi làm cái gì tôi cũng nhận lời anh, một đồng tôi cũng không cần, tôi cho các người toàn bộ, tôi không cần cái gì, tôi chỉ cần anh ấy còn sống…”
“Vũ Phi, anh ta đã chết rồi!” Tiêu Lang lại lần nữa trầm giọng vạch trần sự thật này: “Anh ta trúng ba viên đạn, anh ta không thể nào còn sống.”
“Anh ấy không chết, anh ấy sẽ không chết… Tiêu Lang, anh trai, anh cứu tôi được không, không có anh ấy, tôi sẽ chết mất…”
Toàn thân Tiêu Lang chấn động.
Một tiếng anh trai kia khiến cho trái tim anh bỗng nhiên mềm nhũn.
“Được, anh sẽ cố gắng cứu anh ta, nhưng có lẽ anh ta đã chết thật rồi.” Tiêu Lang nghe thấy mình nói như vậy.
Vậy mà anh lại nhận lời cô, anh nghĩ anh thật sự điên rồi.
Cướp lấy Nguyễn thị, hủy diệt Nguyễn gia, vẫn là sứ mạng anh đeo trên lưng từ nhỏ.
Sứ mạng này đã sớm ngấm vào máu anh, anh căn bản không thể quên được, cũng không buông bỏ được.
Cần giết chết Nguyễn Thiên Lăng, là mệnh lệnh của ba anh.
Chỉ cần Nguyễn Thiên Lăng chết, Nguyễn thị sẽ bị hủy diệt hơn phân nửa, kế hoạch cướp lấy Nguyễn thị của cũng sẽ lập tức thực hiện.
Nhưng bây giờ, anh lại vì cô, đồng ý cứu Nguyễn Thiên Lăng...
Thậm chí còn không tiếc cãi lại mệnh lệnh của ba.
Anh nghĩ, anh đã bị điên.
Nghe thấy anh đồng ý, ánh mắt giống như tro tàn của Giang Vũ Phi, đột nhiên có một tia sáng lóe lên.
“Cảm ơn anh, cám ơn anh…”
Người nổ súng với Nguyễn Thiên Lăng là bọn họ, nhưng bây giờ cô lại nói cảm ơn với anh.
Giang Vũ Phi có cảm giác thật châm biếm.
Nhưng cô lại thật sự rất cảm kích anh…
----------------
Giường cứu hộ bị đẩy mạnh, tiến rất nhanh trên hành lang bệnh viện.
Nhan Duyệt nằm chặt trên giường, đau đớn…
Cô ta được đưa vào phòng cấp cứu rất nhanh, sau khi cấp cứu, đứa con trong bụng cô ta vẫn giữ được, chỉ là cô cần ở bệnh viện tĩnh dưỡng vài ngày.
Chuyển sang phòng bệnh VIP, Nhan Duyệt sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh.
Bà Nhan ở một bên lau nước mắt, an ủi cô ta nói: “Duyệt Duyệt, con yên tâm tĩnh dương sức khỏe đi, mẹ và ba con sẽ nghĩ biện pháp dọn dẹp bản án của con. Con yên tâm, có ba mẹ đây, con nhất định sẽ không sao.”
Nhan Duyệt mở to đôi mắt trống rỗng, ngơ ngác nhìn lên trời trần nhà.
Bọn họ không giúp được cô ta…
Nguyễn Thiên Lăng một lòng muốn hủy hoại cô ta, tuyệt đối sẽ không cho cô ta cơ hội đứng dậy.
Đừng nói cô ta sẽ bị hủy hoại, tiền đồ của ba cô ta cũng sẽ bị hủy hoại.
Nếu như Nguyễn Thiên Lăng không mở miệng, Nguyễn gia không ra tay cứu cô ta, cô ta nhất định sẽ ngồi tù.
Đã không có ai có thể cứu cô ta.
Nhan Duyệt thu năm ngón tay lại, nắm chặt sự ga giường, trong mắt toàn là sự không cam lòng.
Cô ta không cam lòng cái gì cũng không có, thật không cam lòng…
“Duyệt Duyệt, con nghỉ ngơi một chút đi, hiện tại con phải dưỡng sức khỏe thật tốt, giữ được đứa con trong bụng con. Đứa nhỏ này là cốt nhục của Nguyễn gia, có nó ở đây, bọn họ nhất định sẽ không mặc kệ con.” Bà Nhan tiếp tục an ủi cô ta.
Đôi mắt Nhan Duyệt động động, đúng vậy, lúc này cô ta nhất định phải giữ được đứa nhỏ này.
Có sự tồn tại của đứa trẻ, cô mới vĩnh viễn có khả năng lật bàn.
Nhan Duyệt gật gật đầu, chậm rãi nhắm mắt lại, cô liền lâm vào trong giấc ngủ say rất nhanh.
Cho dù ở trong mộng, cô ngủ cũng không an ổn.
Cô ta một lúc mơ thấy hiện trường hôn lễ, sự xấu xa của cô ta bị lộ ra, một lúc lại mơ thấy hình ảnh cảnh sát muốn dẫn cô ta đi.