Mà lòng bàn tay cô, có thể cảm nhận được lồng ngực nóng hổi rắn chắc của anh.
Nhưng hiện tại cũng không phải là lúc xằng bậy...
"Dừng lại..." Giang Vũ Phi dùng sức đẩy người anh ra, lập tức liền nhìn thấy băng gạc trên ngực anh có máu tươi thấm ra.
"Nguyễn Thiên Lăng, anh đừng cử động, mau nằm xuống!" Cô cuống quít đẩy anh ra, khiến cho anh không lộn xộn nữa.
"Anh chảy máu rồi, em đi gọi bác sĩ cho anh..." Nói xong, cô vội vã muốn đi ra ngoài.
"Không cần!" Nguyễn Thiên Lăng túm lấy cổ tay cô, không cho cô đi, anh để cô ngồi ở trên giường, ôm eo cô, để cô nằm trên lồng ngực anh.
"Không có thời gian, đừng đi gọi bác sĩ, anh không sao đâu."
Giang Vũ Phi nhẹ nhàng dựa vào anh, không dám quá dùng sức.
Cô trợn trừng mắt với nah: "Anh cũng biết không có thời gian, vậy mới vừa rồi anh còn..."
Nguyễn Thiên Lăng dựa vào đầu giường, thở gấp, nhếch môi: "Đừng quên, là em trêu chọc anh trước."
Thoáng chốc mặt Giang Vũ Phi đỏ bừng lên.
Nguyễn Thiên Lăng nâng cằm cô lên, đôi mắt nhìn cô thật sâu.
"Nói cho anh biết, vừa rồi em chủ động hôn anh là có ý gì?"
Mặt Giang Vũ Phi càng đỏ hơn: "Không có ý gì hết, không phải anh muốn biết em và Tiêu Lang có quan hệ gì sao? Bây giờ em sẽ nói cho anh, thời gian không còn nhiều nữa."
"Bây giờ anh chỉ muốn biết, em chủ động hôn anh là có ý gì, những cái khác đều không quan trọng." Nguyễn Thiên Lăng cường điệu nói.
Giang Vũ Phi chớp chớp đôi mắt, ngượng ngùng không biết nên trả lời như thế nào.
Từ sau khi sống lại, cô liền quen hận anh, lạnh nhạt với anh, bài xích anh, cách xa anh.
Trừ khoảng thời gian cô mất trí nhớ kia, cô chưa từng chủ động đụng chạm gì với anh cả.
Cho nên đột nhiên bảo cô nói ra những suy nghĩ trong lòng, cô vẫn cảm thấy rất không tự nhiên.
"Ừ, là có ý gì?" Nguyễn Thiên Lăng nhẹ giọng hỏi.
"Rất quan trọng ư?"
"Đúng vậy, rất quan trọng!" Nguyễn Thiên Lăng trả lời rất chắc chắn.
Giang Vũ Phi cụp mắt nói: "Chính là muốn nói cho anh biết, em và Tiêu Lang không có tình yêu nam nữ... Chính là như vậy."
Nguyễn Thiên Lăng không nhịn được cong khóe miệng: "Giang Vũ Phi, không có thời gian, em còn muốn kì kèo tới khi nào?"
"Dù sao anh hiểu ý của em là được rồi!"
"Anh không hiểu, em không nói sao anh hiểu được? Anh muốn chính miệng em nói ra."
Mặt Giang Vũ Phi lại tiếp tục đỏ bừng lên.
Cô phát hiện Nguyễn Thiên Lăng thật ngang ngược, lần nào cũng muốn ép cô nói ra, cô là con gái, bảo cô nói ra những lời nói thật lòng như vậy, cô thực sự rất ngại ngùng.
"Nói mau, không có thời gian." Một câu “không có thời gian” của Nguyễn Thiên Lăng khiến cho Giang Vũ Phi cảm giác thời gian bắt đầu eo hẹp lại.
Cô nín nhịn, thấp giọng nói: "Ngày đó anh nói với em, nếu như em đồng ý lấy anh thì đợi đến 12 giờ anh sẽ tới đón em.
Lúc ấy em mặc xong áo cưới, chờ mười hai giờ anh tới đón em.
Sau đó có người giả mạo là người của anh tới đón em, em liền lên xe, em cho rằng người đó đến đưa em tới hôn trường...
Ai ngờ đó lại là âm mưu của Tiêu Lang bọn họ, bọn họ bắt cóc em, dùng em để dụ dỗ anh đến đường ven biển, sau đó dự định... giết chết anh...
Em không có cấu kết với bọn họ mưu hại anh, lúc ấy suýt chút nữa anh sẽ chết, em cầu xin Tiêu Lang cứu anh, may mắn cuối cùng anh cũng được cứu sống..."
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng sâu thẳm, ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn chăm chú vào cô, rồi đột nhiên bật cười nói: "Bảo em nói một câu thật lòng cũng khó như vậy? Mà lại đi vòng một vòng luẩn quẩn, còn thuận tiện giải thích chuyện xảy ra lúc ấy nữa. Giang Vũ Phi, em thật lợi hại!"
"Không phải anh thắc mắc sao em lại lên xe của bọn họ ư? Em giải thích cho anh nghe."
"Thực ra anh biết em bị ép buộc..." Đột nhiên Nguyễn Thiên Lăng nói.