"Coraline Cooper"
"Coco được rồi! Gọi cả họ lẫn tên nghe lạ chết đi được"
Một ai đó gọi tên cô. Theo thói quen Coco đáp lại ngay. Từ ngày người thân, bạn bè, đồng nghiệp gọi cô là Coco thì mỗi lần nghe ai gọi đầy đủ họ tên cô đều cảm thấy không quen và sẽ nhắc nhở họ ngay.
Vừa trả lời xong Coco liền cảm thấy ngạc nhiên. Bạn bè khác giới của cô ở đây không ai gọi cả họ lẫn tên cô như thế này. Người vừa lên tiếng...
"Là anh sao?"
Cô tròn mắt nhìn người đứng trước mặt mình. Đây không phải Henry mà cô đã gặp ở Blue Blue tuần trước sao. Sau khi cô đề nghị trao đổi số mà anh ta bảo cô ghi số của mình vào sổ là Coco biết người này không có ý định làm quen với mình rồi vậy nên cô cũng nhanh chóng quên đi. Không ngờ hôm nay cô lại gặp anh ở đây và thậm chí anh là người trông thấy và gọi cô trước.
"Ban nãy đi qua trông thấy nhưng không chắc có phải cô không? Chân cô sao vậy?"
"Tai nạn nghề nghiệp ấy mà"
Henry bước lại gần và giúp cô cầm túi đồ. Anh cúi xuống nhìn hai đầu gối của cô rồi ngẩng lên hỏi.
"Tai nạn kiểu gì mà hai đầu gối lại bầm tím lại đến thế kia? Còn cả tay nữa? Cô bảo làm người mẫu cơ mà? Mấy vết thương này cứ như cô làm diễn viên đóng thế vậy?"
Coco chỉ cười chứ không trả lời.
"Sao lại đi bộ về thế kia? Sao không gọi taxi đi"
"Do số đen thôi. Tôi đã đứng bắt taxi hơn mười phút mà không cái nào dừng lại. À, nếu anh định nói là sao không gọi điện thoại thì xin báo cáo luôn là điện thoại của tôi hết pin sập nguồn rồi"
"Hôm nay cô ra đường vào giờ xấu rồi"
"Tôi cũng nghĩ vậy. Từ lần sau mỗi khi ra ngoài tôi phải xem đồng hồ. À, hơi đường đột một chút, anh đi bằng gì qua đây vậy? Ban nãy anh vừa bảo là đi qua trông thấy tôi"
Henry liếc về phía đường một lát. Anh không thể nói là anh đi xe ô tô có gắn cờ hiệu của hoàng gia được.
"Tôi đi nhờ xe của bạn. Nhưng ban nãy thấy cô liền bảo cậu ta cho xuống và cứ về nhà đi tôi sẽ tự bắt taxi về nhà được"
Gương mặt Coco lộ rõ vẻ thất vọng. Cô còn đang hí hửng là có thể đi nhờ Henry về đến nhà. Chẳng ngờ anh lại tạt cho cô một gáo nước lạnh như thế này.
"Ban nãy tôi thấy phía trên có một cửa hàng tiện lợi đấy. Chịu khó đi bộ một quãng đến đó mua cao dán vào chỗ bị bầm sau đó tôi sẽ giúp cô gọi xe"
"Ừ"
Henry dìu Coco đi đến cửa hàng tiện lợi mà mình nói. Vừa đi anh vừa nghĩ xem lát nữa mình có nên vào trong cửa hàng mua cao dán cho Coco không. Thân làm một thằng đàn ông chẳng lẽ lại không mua được cho một cô gái miếng cao dán vết thương. Nhưng khổ nỗi anh sợ người bán sẽ nhận ra mình. Việc anh tự ý rời khỏi đoàn xe hộ tống để gặp một cô gái nếu để mọi người biết rồi đồn đại đến tai bà nội thì e rằng không hay.
"Sao trông mặt anh căng thẳng vậy?"
"Hả? Mặt căng thẳng á? Làm gì có đâu?"
"Có đấy! Đột nhiên anh chẳng nói năng gì, gương mặt thì nghiêm trọng. Này, hay anh định có ý đồ xấu gì với tôi hả?"
"Không! Không... tôi tuyệt đối không có ý gì cả"
Coco bật cười.
"Trêu anh thôi! Không ngờ anh lại thật thà đáng yêu như vậy. Xem mặt anh đỏ bừng cả lên rồi kia"
Henry ngại ngùng gãi mũi. Không ngờ có ngày anh lại bị một cô gái trêu chọc đến mức mặt thì đỏ bừng, nói năng thì lắp bắp.
"Cửa hàng kia rồi! Cô ngồi đây chờ một chút tôi vào mua đồ cho"
"OK"
Bước chân vào cửa hàng Henry mới nhận ra mình đang làm một hành động nguy hiểm. Nhưng thôi đã lỡ vào rồi thì đành cầu may vậy. Anh cũng không thể quay ra và nói với Coco rằng tôi không thể mua đồ cho cô được, cô tự mua đi, tôi đứng ngoài chờ được.
Bán hàng là một cô gái còn rất trẻ, có lẽ là sinh viên đang làm thêm. Cô gái đang tập trung xem phim trên điện thoại vậy nên khi biết có khách chỉ chào một câu mà không ngẩng lên nhìn khách. Henry thở phào một cái. Anh loay hoay giữa mấy gian hàng một lúc mới tìm được một gói cao dán, một chai nước khoáng và một chiếc bánh ngọt. Đến quầy tính tiền, Henry vờ như đọc báo ở quầy báo gần đó trong khi cô bé bán hàng tính tiền.
"Của anh hết cern"
Henry mở ví ra, trong ví của anh còn đúng hai tờ cern. Anh rút một tờ ra đặt lên quầy rồi nhanh chóng cầm lấy túi đồ và rời khỏi. Trước khi đi anh chỉ nói một câu để cô bé bán hàng khỏi chạy theo trả tiền thừa.
"Khỏi trả lại, của cô hết"
Cô bé bán hàng cười sung sướng khi nhìn thấy tờ cern mới cứng trước mặt. Chẳng ngờ ở cửa hàng tiện lợi như thế này cũng có ngày gặp khách sộp mua có cern mà bo cho thu ngân tận cern.
"Chờ lâu không? Tôi không rõ quầy bán cao dán ở đâu nên phải vòng vòng một lúc. Uống nước với ăn tạm bánh ngọt đi này"
"Cảm ơn anh"
Henry đưa bánh cho Coco trước, anh mở chai nước rồi mới đưa cho cô sau. Tiếp đó anh bóc gói cao dán ra.
"Duỗi chân ra, tôi dán cao cho"
"Không cần đâu, tôi ăn xong tự làm được. Cảm ơn đã mua cao dán, còn cả bánh và nước cho tôi nữa"
Henry nhún vai cười. Anh ngồi xuống bên cạnh Coco. Cô có lẽ vì đói và mệt nên khi bóc bánh xong liền tập trung vào ăn và chẳng chuyện trò gì với anh. Henry nhìn ra ngoài đường. Không còn sớm nữa nên đường phố rất vắng vẻ, thi thoảng mới có một chiếc xe chạy qua. Khung cảnh này làm anh nhớ trước đây rất lâu rồi, khi anh vẫn còn là một chàng trai trẻ. Thời ấy có những đêm anh cùng bạn bè mua đồ ăn, bia rồi chọn một con đường vắng vẻ như thế này vừa uống bia vừa ăn vừa trò chuyện ồn ào cả một góc phố. Đến bây giờ những người bạn ngày đó thi thoảng vẫn tập trung làm chuyện này nhưng Henry thì không bao giờ có thể góp mặt cùng họ được. Anh không còn là chàng trai năm đó có thể tùy hứng làm theo ý thích nữa rồi.
"Lại suy nghĩ gì vậy?"
"À, tại lâu rồi không ngồi ngoài đường vào giờ này. Hôm nay có dịp nên tự nhiên nhớ lại những kỷ niệm hồi trẻ mà thôi"
"Kỷ niệm hồi trẻ". Coco nhắc lại. "Anh nói như kiểu anh già lắm vậy"
"Cũng gần ba mươi rồi mà. À mà cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Trông mặt cô trẻ vậy đã đến hai mươi chưa?"
"Anh quên mất một điều là không được hỏi phụ nữ số tuổi và cân nặng của cô ấy rồi à? Vậy nên còn lâu tôi mới nói tuổi của mình cho anh biết"
"Nhưng trông cô chắc chắn ít tuổi hơn tôi nhiều. Có phải chúng ta nên đổi cách xưng hô sao cho đúng không? Ví như là gọi nhau là anh - em chẳng hạn"
"Bây giờ mà xưng anh - em nghe chẳng quen tai gì cả. Ai bảo anh không nói ngay từ đầu"
"Tức là không gọi là anh?". Coco gật đầu. "Vậy không bắt ép nữa. Sau này cô kiểu gì cũng phải gọi tôi là anh thôi"
"Có sau này sao?"
"Là sao?"
"Tôi không có số điện thoại của anh. Số của tôi cho anh là ghi vào quyển sổ. Chắc gì quyển sổ của anh đã còn. Hôm nay coi như có duyên gặp nhau nhưng liệu có lần tiếp theo không thì tôi không rõ"
Coco nói xong liền vuốt gạt tóc sang một bên rồi lơ đãng nhìn ra phía đường. Henry im lặng nhìn cô một hồi lâu. Cô gái này không phải kiểu người suy nghĩ đơn giản đâu. Cô nói như vậy là muốn Henry phải trao đổi số điện thoại của mình cho cô. Thực ra nếu muốn anh có thể từ chối một cách khéo léo được (Henry từ bé đã được dạy điều này rồi) nhưng hiện tại anh không muốn làm điều đó. Có một cô bạn không biết về thân phận thật của mình, có thể nói chuyện một cách thoải mái với mình như thế này không hẳn là một ý kiến tồi. Chính trường căng thẳng đôi khi anh cần một người bạn như Coco để trò chuyện giải tỏa. Chỉ cần mọi việc nằm trong mức bạn bè bình thường thì mọi thứ sẽ vẫn theo trật tự cũ mà thôi.
Henry lấy trong túi quần ra một cuốn sổ da nhỏ bằng lòng bàn tay. Bên trong cuốn sổ có kẹp một cây bút mạ bạc. Anh viết số điện thoại chỉ dùng để liên hệ bạn bè (dù rằng sau khi trở thành vua bạn bè anh hiếm lắm mới gọi vào số này) lên đó rồi đưa cho Coco.
"Số điện thoại của tôi đây. Lúc nào rảnh có thể nhắn tin trò chuyện với tôi. Nhưng tôi cũng phải thông báo trước rằng có đôi khi vì bận rộn công việc tôi không thể trả lời ngay được đâu đấy nhé"
"Yên tâm! Lúc anh làm việc tôi tuyệt đối không nhắn tin làm phiền đâu"
"Kìa, có một chiếc taxi đang đỗ ven đường kìa. Tôi dìu cô qua đấy nhanh kẻo nó chạy mất"
Nói rồi Henry cầm túi xách và túi đồ cho Coco rồi đỡ cô đứng dậy. Chiếc taxi có vẻ như cố tình chờ hai người chứ không phải là dừng để nghỉ ngơi. Sau khi chiếc taxi đi khỏi Henry mới mở máy gọi điện cho cận vệ của mình. Ngay lập tức chiếc xe của anh xuất hiện. Sau khi ngồi yên vị trong xe anh liền hỏi.
"Chiếc taxi đó là cậu gọi à?"
"Vâng thưa đức vua. Cũng không còn sớm nữa, tôi sợ ngài ở ngoài như vậy không an toàn vậy nên..."
"Đi về hoàng cung đi"
"Dạ vâng"
~ Hết chương ~