[Võ Lâm Ngoại Sử Đồng Nhân] Trầm Vương Thể loại: đam mỹ, cổ trang giang hồ, nhất công nhất thụ, anh tuấn công tuyệt mỹ thụ, ngược luyến tàn tâm, HE Nhân vật: Trầm Lãng – Vương Liên Hoa Editor: Lệ Cung Chủ Beta: Vườn Độc Thoại
Vương Liên Hoa nhìn thấy Trầm Lãng chậm rãi vén trướng bước vào, vẻ mặt không tiếu ý. Khi y không cười, gương mặt tuấn tú mà đoan trang chính trực. Vương Liên Hoa cúi đầu, hỏi : “Ngươi không ngủ?” Trầm Lãng cười, đáp: “Ta nghĩ đến rất nhiều chuyện, cho nên không ngủ được.” Vương Liên Hoa từ tốn nói: “Không nghĩ tới, ngươi cũng sẽ có lúc đa sầu đa cảm.” Đêm nay bầu trời có sao, nhưng lại không trăng, chỉ có đôi mắt hắn, tựa như ánh trăng đêm nay. Trầm Lãng ngắm hắn, bất chợt cảm thấy có rất nhiều lời muốn nói. Về hắn, cũng như về y. Cuối cùng lời nào cũng không nói. Sâu thẳm trong nhân sinh, một khắc tịch mịch cùng phiền muộn, sẽ không thể nói thành lời.
Thể loại: thanh xuân tiểu thuyết, thanh xuân huyễn tưởng Hệ liệt: "Cấm ái" - Chi nhất: 1. Nhất dạ mê tình 2. Nhất dạ thâu hoan 3. Nha hoàn thâu tâm - Chi nhị: Nhất dạ tiêu hồn
[Warning của editor ] Truyện hơi bị “sắc”‘, yêu cầu suy nghĩ kĩ trước khi “dùng”
Bản thân tự cảm thấy nhân cách của mình rất tốt, là một sát thủ của Phi Ưng bang, Hạ Tử Lung chỉ cần tiền không cần mạng, ra giá hợp lý thì trộm cắp, giết người, gian dâm phóng hỏa, cô cũng chẳng từ Nhưng nói thì nói vậy, những kẻ cô giết chắc chắn chẳng phải là hạng tốt lành, còn tiền kiếm được hả, chỉ là sẵn tiện ghé thăm vài nhà giàu có, đa số vẫn là tranh giành bang phái, vơ vét súng ống đạn dược mà thôi, còn chưa từng làm bất cứ chuyện xấu nào hết. Thế mà vô duyên vô cớ, cô mù mờ bị xuyên không.
Tới thời không ngàn năm trước, tư duy hiện đại của cô không hề bị bó buộc nào cả, chấp nhận sự thật mình thích "đại ca" của mình, dự định sẽ làm một đôi uyên ương đầu tiên tuyên dương tình yêu cấm kị nơi cổ đại. Ấy vậy mà kế hoạch bị bóp chết từ trong trứng nước vì một đạo thánh chỉ, gả cô vào Vương phủ
Đêm tân hôn, trượng phu của cô say trong lòng giai nhân khác. Cô thì hồng hạnh xuất tường, đêm tân hôn quỷ dị nhất lịch sử, cùng lắm cũng chỉ thế này thôi... Leo tường, thâu hoan, thất thân, lăn lộn đã đời cô lại không biết “tình nhân” của mình trông như thế nào. Thứ có thể thấy, chỉ là chiếc mặt nạ lạnh như băng. Chậc chậc, bức tường này xuất ra... Hạ Tử Lung phát thề, chỉ có một đêm. Ngày ngày không cảm thấy hắn quá nhiệt tình, đêm đêm lại nỗ lực “cống hiến”. Thậm chí cùng với kẻ đã là vợ người ta như nàng bí mật sống chung, trình diễn một hồi oanh oanh liệt liệt “trèo thường ký”. Ơ, tại sao nàng đối với mặt nạ của “tình phu” lại thấy quen như vậy, lẽ nào…
Nàng - Tà Y là người thế kỷ hai mươi mốt, làm mưa làm gió trong cả hai giới hắc bạch đạo, lạnh lùng vô tình không có tâm, nhưng là một nữ nhân tuyệt mỹ. Hắn là Chiến Thần của Phong Mâu đế quốc, tung hoành sa trường - Nhiếp Chính Vương, cùng lạnh lùng thị huyết giống nhau, là một nam nhân tuấn mỹ. Nàng là thần y cũng độc y, một thanh ngân đao đi dọc thiên hạ, độc y song tuyệt, tài năng kinh thế. Nghe đồn, nàng cứu người chỉ xem tâm tình, không làm theo lẽ thường, làm cho người ta vừa yêu lại vừa hận. Nghe đồn, trên đời này, chỉ có người nàng không muốn cứu, không có người nàng cứu không được . Nghe đồn, hắc bạch đạo đối với nàng tôn kính như thần, e ngại như ma. Hắn là chiến thần cũng là ma chủ, một phen tà ma ngạo nghễ quần hùng, quyền khuynh thiên hạ, tà mị vô song. Nghe đồn, hắn là Ma chủ Ma Vực, là Thần Long quanh năm thấy đầu không thấy đuôi. Nghe đồn, hắn không gần nữ sắc, nữ nhân nào gần hắn ba thước tất phải chết. Nghe đồn, hắn độc sủng Vương phi, ba ngàn giọt nước chỉ chọn lấy duy nhất một giọt. Đoạn ngắn nhất: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: “Nữ nhi Trấn quốc Tướng quân U Tà, dịu dàng hiền thục, trí tuệ hơn người, quả thật là tiểu thư khuê các nổi bật, đặc biệt ban thưởng là ‘Lan U công chúa’, ngày hôm đó phải đến Phong Mâu quốc hòa thân với Nhiếp Chính Vương Liệt Hỏa Kình Thương, khâm thử!” “Thần, tạ chủ long ân “ “Quản gia, lập tức phái người tiến đến Diệp Thành đưa đại tiểu thư hồi phủ!” “Ân, tướng quân!” Đoạn ngắn nhị: Ngày đại hôn, Nhiếp Chính Vương Phong Mâu quốc Liệt Hỏa Kình Thương đã đi biên cảnh bình định chiến loạn. Bốn chữ cứng cáp hữu lực “Nhiếp Chính Vương phủ” ở dưới nắng vàng càng thêm rạng rỡ, “Vương phi đi đường ngày đêm chắc đã mệt mỏi, Vương Gia nhà ta đã đi đến biên cảnh bình định chiến loạn, không tiếp đón Vương Phi được, xin Vương Phi thứ lỗi!” Hồn Thiên, Hồn Ảnh hai người vừa nói xong, bốn phía một mảnh yên tĩnh, sau đó một đạo thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trong hỉ kiệu truyền ra “Không ngại” . “Nghe nói không, Phong Mâu quốc Chiến Thần Nhiếp Chính Vương trước mặt tứ quốc tuyên bố cuộc đời này chỉ thú một người này làm Phi” “Còn có a, nghe nói thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Hoa Lộng Ảnh trước kia nhục mạ Nhiếp Chính Vương Phi, liền bị Nhiếp Chính Vương móc hai mắt!” “Cái này cũng không tính cái gì, các ngươi biết không, Nhiếp Chính Vương Phi là chủ nhân phía sau của Lưu Ly trai a!” Đoạn ngắn tam: Rèm lụa tung bay, một mỗ nam tuấn mỹ đến cực điểm đang ủy khuất nhìn người bên cạnh trong trẻo nhưng lạnh lùng . “Tà Nhi, thời gian ba tháng đã qua, có thể chứ?” Dứt lời, nữ nhân nhăn mày liễu nói “Ta thượng ngươi hạ”, sau đó không để cho nam nhân này từ chối đã xoay người mà lên. Đoạn ngắn tứ:Một cái nam nhân tuấn mỹ đến vô cùng đang đứng khoanh tay ở ngoài cửa phòng, khớp xương bàn tay giờ phút này gắt gao nắm chặt, đó là biểu hiện của việc hắn đang lo âu cùng bất an. “Mẫu thân, nghe nói thiếu trang chủ Long Tứ Thiên của Ngự Long sơn trang là nam nhân tuyệt đỉnh yêu nghiệt nha “ “Đúng vậy mẫu thân, còn có Vụ Ảnh Khuynh Thành lạnh lùng như băng kia cũng là nam nhân hiếm có trong thiên hạ ” hai tiểu nam hài phấn điêu ngọc trác vây quanh mỹ nữ đang dựa ở trên xích đu lải nhải. Đột nhiên, một cái thân ảnh cao lớn lửa giận ngập trời xuất hiện ở phía sau bọn họ, mà hai tiểu nam hài kia vẫn không hề phát hiện, vẫn cao hứng như trước nói, trong giây lát, lại phát hiện chính mình không đứng trên mặt đất , sợ hãi quay đầu nhìn lại, đến khi nhìn rõ người đằng sau là ai lại lập tức nịnh nọt nói: “Phụ thân, ngươi đến đây lúc nào a”, “Chết tiệt, hai thằng nhóc này, dám đục khoét chân tường của lão tử!” Vừa dứt lời hai thân ảnh nhỏ lập tức bay ra ngoài cửa.
Thích một người cần lý do sao? Tập Ngọc chính là thích Niệm Hương. nhân sinh sơ ngộ, vừa gặp đã thương,tình nguyện lấy làm chồng. Mặc dù hắn là ngốc tử, mặc dù phụ thân thịnh nộ, mặc dù mọi người đều không hiểu cho nàng đang làm chuyện điên rồ? Mùa xuân tháng ba, giữa mênh mang mưa phùn, thiên kim tiểu thư nam tử tuấn tú không rõ lai lịch bỏ trốn rời nhà. Thiên địa vô cùng, lại không kịp hưởng thụ gắn bó ngọt ngào liền bị cuốn vào mạch nước ngầm mãnh liệt của giang hồ. Đao quang kiếm ảnh, thần bí cao thủ nhất nhất hiện thân, nhưng lại tất cả đều là vì Niệm Hương! Ai có thể tiên liệu rằng, Niệm Hương chính là võ lâm hiển hách, lại luyện công tẩu hỏa nhập ma mê tâm trí. Kiếp phù du giống như mộng, chân tình cùng sống chết. Niệm Hương, nếu khôi phục công lực, còn nhớ rõ người kia si tình? Tập Ngọc, mặc dù chân trời góc biển, vẫn như trước nhất nhất chỉ yêu một người? Một màn thương hương tiếc ngọc, một đoạn kết có hậu, tình yêu lan vào biển cả, phùng khô nở hai đóa hoa thơm.
Thể loại: xuyên không, võ hiệp, hài, tin đồn, hiểu lầm
Cô nàng Tiếu Tiếu trong một đêm vì hận lão hiệu trưởng đã cùng hai cô bạn đi... nổ bom chuồng gà của hắn! Tiếc thay, người tính không bằng trời tính, cô gặp nạn thế là xuyên về thời cổ đại...
Nguồn convert: Tăng thư viện Edit: Y Lâm Độ dài: 114 chương
Đã có 973297 người từng đọc qua quyển sách này, cũng đã có 3188 người cất giữ quyển sách này. Tác giả cũng đã đổi mới liên tục những 358954 chữ, cuối cùng tác phẩm đã được hoàn thành.
Tương truyền, đây mới chỉ là lần đầu gặp gỡ--- nàng vô ý ngã xuống vách núi, đang hấp hối bên bờ sông không thể cử động. Hắn bước qua người nàng, chỉ vô tình liếc mắt nhìn xuống một cái rồi nhanh chóng rời đi.
Nghe nói, đây là một lời tạm biệt --- Hắn bị ám sát, thân mang trọng thương bị lâm vào khốn cảnh. Nàng vừa vặn bắt gặp, vốn lẽ nên thờ ơ lạnh nhạt, song nàng ôm lấy đôi tay mà hỏi thăm: "Hoàng kim vạn lượng, có thì bổn cô nương sẽ cứu ngươi một mạng, ngươi nghĩ sao?"
Nàng chính là đích tiểu thư bị người đời quên lãng của phủ Tể tướng, bởi vì thuở nhỏ khó nuôi nên bị gửi vào nội am của Phật môn, nếu không phải vì hôn ước sắp đến, e là vẫn sẽ không ai nhớ tới nàng.
Nào ngờ vị hôn phu này lại quá mức ưu tú, hại nàng chưa kịp về đến nhà đã bị người ta âm tiễn phục giết, vô hình chung đã phá hư giấc mơ về một cuộc sống bình an qua ngày của nàng, một kế hoạch quá mức bình dị, được ngồi ăn thanh thản chờ cái chết đến.
Đúng là gã nam nhân chết tiệc, nàng không tiếc lấy ơn báo oán cứu hắn một mạng, nhưng hắn lại vì vạn lượng hoàng kim mà đối địch với nàng khắp nơi…
Đợi một lát, ngươi vừa nói gì?
Hắn chính là người trong truyền thuyết mà người đời thường nhắc đến, một gã quyền thế ngập trời, thanh danh hiển hách, thân hình như yêu nghiệt lai tạo, dung mạo tựa như trích tiên trên trời, khiến vô số danh môn thục nữ, thiên kim khuê các phải cúi đầu, thậm chí hắn còn hại nàng thiếu chút nữa là đi đời nhà ma…hắn chính là vị hôn phu của nàng?
“Đế Vương Yến”, truyền thuyết kể rằng nữ tử nào rút được quẻ này mệnh định trở thành vợ vua.
Ngày xuân ấy, “Đế Vương Yến” lại cùng xuất trong tay hai người con tú mỹ tuyệt luân, như vầng dương rực rỡ, như khuôn nguyệt lấp lánh.
Mặt trăng và mặt trời cùng xuất , tất biến loạn.
“Họa quốc chi nguyên”, rốt cuộc, ai mới đích thực là “Họa quốc chi nguyên” ?
***
Tương truyền, người con gái nào rút được quẻ Đế vương yến thì sẽ trở thành vợ vua, ảnh hưởng lớn lao đến mức có thể nắn dòng lịch sử. Lại tương truyền mỗi quẻ chỉ có một chiếc. Vậy mà lại có hai người con gái rút trúng quẻ này từ cùng một ống. Sau đó một người trở thành quý phi sủng ái hậu cung, một người trở thành phu nhân thừa tướng đương triều.
Đêm tân hôn, thừa tướng đi biệt tăm tích, sáng mới trở về, thành thật nói với Quy Vãn rằng, chàng sẽ sủng nàng, bảo vệ nàng, sẵn sàng dâng nàng mọi thứ trừ tình yêu, vì trái tim chàng đã ký gửi ở chỗ Huỳnh phi mất rồi.
Quy Vãn bản tính dửng dưng, vốn được dạy dỗ từ nhỏ rằng ái tình chỉ khiến người ta đau khổ, nên cũng không lấy thế làm buồn phiền. Ngày qua ngày nàng vận nam trang rong chơi khắp nơi, lần lượt gặp ba người mà việc quen biết nàng trở thành mối hận nghìn thu của họ. Một là tướng quân đứng đầu hàng quan võ, quyền thế ngang ngửa chồng nàng. Một là vương tử dân tộc thiểu số, vì nàng mà đã phấn đấu đoạt đích, rồi nuôi chí lớn đoạt cả giang san thiên triều. Một người nữa là trạng nguyên tương lai, vì muốn có nàng mà đánh mất bản chất trong sáng, biến thành tiểu nhân ti bỉ chết đuối trong xoáy nước quyền lực.
Đấu thủ tiếp theo lao vào đường đua chật chội này chính là hoàng đế, người ban đầu đã gài quẻ Đế vương yến cho Diêu Huỳnh để nạp cô ta làm phi, mục đích thật sự là dùng cô làm quân cờ kiềm chế thừa tướng. Đây cũng là hành động khiến hoàng đế di hận suốt kiếp, nhất là khi tàn rữa trên giường bệnh, chàng phát hiện ra Quy Vãn lại thật sự rút được chiếc quẻ quý hiếm năm mươi năm mới có người rút trúng một lần kia.
Thừa tướng không đến nỗi mù quáng, chưa đầy một năm sau khi cưới, đã nhận ra mình được trời ban ngọc quý, càng cưng nàng như vua cưng vàng anh.