Thể loại: Cổ đại, ngôn tình, lãng mạn
Converter: ngocquynh520
Edit: duongnga199615
Khói nhẹ lượn lờ, sương trắng mênh mông, ở một chỗ khe đá tạo thành cùng xunh quanh hoa cỏ rực rỡ có một ôn tuyền thiên nhiên, người trong ao không ngừng truyền ra tiếng nước đập, tiếng cười duyên sống động vang lên.
Gió nhẹ phiêu phiêu, hơi nước bốc lên, hơn nữa ngẫu nhiên phảng phất khắp nơi mùi hoa thơm ngát, làm cho người ngâm ở trong ao (Y Phiến Vũ) cũng đùa giỡn không nỡ rời đi.
Đây là ôn tuyền cực kỳ ẩn mật, nàng trong lúc vô tình đã phát hiện được, mà nay là lần đầu tiên nàng tới nơi này tắm. Đương nhiên, nơi này mặc dù rất tốt, nhưng vẫn thuộc loại”Vùng đồng bằng hoang dã”, cho nên đã có phòng bị cẩn thận tuyệt đối an toàn.
“Tiểu thư, người nên đi lên đi.”
Điều thứ nhất, là phải có nô tỳ bên cạnh.
“Tiểu thư, trời sắp tối rồi, vì an toàn của tiểu thư, chúng ta vẫn nhanh chút đi về là tốt nhất.” Bình nhi khẩn trương nắm chặt côn bổng (chiếc gậy) trong tay nhắc nhở.
Điều thứ hai, chính là gậy nhất định không thể thiếu.
“Tiểu thư, ao này cách đường đi còn một đoạn nữa, nếu không đi, Bình nhi sợ sẽ lạc đường mất!”
Điều thứ ba, chính là Bình nhi phát ra lần thứ ba cảnh cáo thì nàng phải quyết tâm nhắc nhở chính mình, làm cho chính mình đang bị choáng váng vui sướng đắc ý (mê mụ) có thể mau chóng khôi phục bình tĩnh trở lại.
Y Phiến Vũ chậm rãi đi ra ôn tuyền, mà theo mỗi bước chân của nàng, hình dáng thon thả trắng nõn nà xinh đẹp không tỳ vết của nàng liền từng chút, từng chút một bại lộ ra, cho đến khi Bình nhi vội vàng tiến lên choàng áo lên người nàng, mới che dấu hết cảnh xuân kiều diễm của nàng.
Đột nhiên, một thanh âm không nên không phải bỗng vang lên ——
“Đẹp quá, thật sự là quá đẹp nha!”
Nghe giọng nói này, rõ ràng là giọng của một nam nhân, hơn nữa giọng của hắn không chỉ có dễ nghe, lại còn cuồng ngạo làm cho người ta hận không thể đưa đầu hắn chặt xuống làm bóng đá.”Là ai? Nhanh cho bà cô ta hiện ra đây!” Phát giác chính mình toàn thân trên dưới đều bị xem hết, Y Phiến Vũ tức đến toàn thân phát run, ngửa đầu lên trời rống to.
“A, ta là ai cũng không quan trọng, bất quá tại hạ may mắn có thể thưởng thức đến mỹ nhân tắm, thực là làm tại hạ muốn trở về lúc nãy mãi a!” Này thanh âm đến từ bốn phía, lại phảng phất như từ dưới nền truyền đến, làm người ta không thể nắm lấy, cũng làm người ta khó có thể nắm giữ được.
Y Phiến Vũ cố nén nhục nhã bị rình coi, đôi mắt trợn thật lớn, “Đồ vô liêm sỉ!”
“A, Mông cô nương quá khen, tại hạ không dám nhận.”
“Đồ không biết xấu hổ!” Quả thực làm nàng mau tức điên lên rồi, lớn tiếng rít lên.
Sau một hồi, Y Phiến Vũ liền đoạt lấy mộc côn (gậy gỗ) chuẩn bị đại khai sát giới lại không nghe thấy thanh âm của tên đáng giận đến cực điểm kia nữa.
Đột nhiên, một chiếc nhẫn ngọc xoay tròn từ trên trời rơi xuống, trúng khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Phiến Vũ, nàng cúi người xuống nhặt chiếc nhẫn tạo hình tinh xảo mầu xanh đậm kia lên nắm chặt nó trong tay, sau đó nhìn trời thề, nàng, một ngày nào đó có cơ hội sẽ trả thù tên vô sỉ cuồng đồ kia dám có gan rình coi nàng tắm rửa.
chương 9