Thời điểm thanh niên trí thức rời quê, Trương Hiểu cùng Văn Bân đều không muốn rời đi.
Thế nhưng đợi đến lúc thanh niên trí thức quay trở về, họ đều không thấy quay lại…
—————-
Hạnh phúc rốt cục là gì?
Căn phòng rách nát dột mưa, nửa bát cơm ăn không no, manh áo rách vá đi vá lại, trong mắt cậu vẫn mang một nụ cười, dùng bàn tay thô ráp nắm lấy bàn tay cũng thô ráp của tôi, như vậy là đủ rồi.
Thể loại: 1vs1, Giới Giải Trí, HE, Hiện đại, Huyền huyễn, Ngôn tình, Song Khiết
Văn án:
Khương Trường Tuế từ năm lên tám tuổi đã biết, chính mình không thể sống quá hai mươi tuổi.
Nhưng cô thực sự không muốn chết.
Trường Tuế Trường Tuế, ước mong lớn nhất của cô chính là có thể sống lâu trăm tuổi.
ᖗ( ᐛ)ᖘ ❛‿˂̵✧ ੧ᐛ੭
Vì để có thể tích thêm chút công đức nhằm kéo dài tuổi thọ, cô dứt khoát quyết định sẽ dấn thân vào sự nghiệp làm từ thiện.
Nhưng mà làm từ thiện thì cần tiền, mà cô thì lại không có tiền.
Vì thế, cô liền tiến vào giới giải trí “Người ngốc, lắm tiền, mau tới đây” trong truyền thuyết.
Sau đó….
Khi cô đến thử vai, câu đầu tiên nói với đạo diễn chính là:
“Mẹ ông chết rồi.”
Bị đạo diễn nộ khí xung thiên đánh bay ra ngoài.
Năm phút sau, đạo diễn nước mắt giàn dụa chạy đuổi theo, run giọng nói: “Mẹ tôi chết rồi.”
ᖗ( ᐛ)ᖘ ❛‿˂̵✧ ੧ᐛ੭
Nhìn thấy một nam minh tinh nổi tiếng đang ngang ngược càn rỡ, cô nói:
“Anh ta sẽ không nổi tiếng lâu được nữa đâu.”
Một tháng sau, minh tinh nổi tiếng bị lộ bê bối, danh vọng sụt giảm thảm hại, mặt mũi tiều tụy tìm tới cô, cầu xin cô chỉ điểm sai lầm.
ᖗ( ᐛ)ᖘ ❛‿˂̵✧ ੧ᐛ੭
Gần đây nhất, một nữ minh tinh đột nhiên nổi tiếng trở lại, đang xuân phong đắc ý nghênh đón mùa xuân thứ hai của đời mình, cô nói:
“Coi chừng tiểu quỷ cắn trả.”
Đêm hôm đó, nữ minh tinh liền đeo kính râm mang khẩu trang, âm thầm đến nhà cô cầu xin cô giải cứu.
ᖗ( ᐛ)ᖘ ❛‿˂̵✧ ੧ᐛ੭
Hạ Luật từ nhỏ đã xuất đạo, là thần đồng diễn xuất sinh ra để dành cho cái nghiệp diễn viên này, mới mười chín tuổi đã chín lần đạt được danh hiệu ảnh đế, ngoại trừ đóng phim ra thì không hề có hoạt động giải trí gì nữa khác, có vô số fans, đứng trên đỉnh nhân sinh của giới, vô số người muốn được giống như anh, nhưng đối với anh ta, lại chỉ muốn đến lúc mình được hai mươi tuổi sẽ hoàn toàn kết thúc sinh mệnh của mình.
Thẳng cho đến khi anh gặp được thiếu nữ giả thần giả quỷ kia.
Cô nói với anh:
“Anh chính là thiên sát cô tinh, lục thân không nhận, thật trùng hợp, tôi cũng thế, vậy anh xem chúng ta có phải là một đôi trời sinh không?”
Hạ Luật lạnh giọng: “Cô có bệnh à?”
Ảnh đế chán sống mỗi ngày đều muốn tự sát VS Cô đồng đoản mệnh yêu quý sinh mệnh liều mạng kéo dài tuổi thọ.
Cô – Trường Tuế – chỉ hy vọng được đóng phim, đồng thời làm mấy chuyện bắt quỷ xem tướng đoán mệnh.
Một câu chuyện xưa về tình yêu và cứu rỗi.
ᖗ( ᐛ)ᖘ ❛‿˂̵✧ ੧ᐛ੭
#Vì sao một nữ minh tinh tuyến mười tám có thể ở trong giới giải trí hô mưa gọi gió?#
#Khiếp sợ! Cô ấy không ngừng đóng phim, nhận quay quảng cáo, liên tục đến mấy thành phố nhỏ chạy show, lại chỉ bởi vì muốn xây một ngôi trường tiểu học hy vọng cho mấy đứa nhỏ vùng núi!#
Tag: Ảo tưởng không gian, Giới giải trí, Sảng văn, Kỳ đàm
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Khương Trường Tuế,Hạ Luật | Vai phụ: Tần Nhất Xuyên, Bàn Tử, v.v… | Những người khác.
Tóm tắt: Một cô đồng ở trong giới giải trí hô mưa gọi gió như thế nào!
Thể loại: Hiện đại, đô thị tình duyên, chức nghiệp tinh anh, tình yêu văn phòng, lãng tử quay đầu, Thiên chi kiêu tử, Thị giác nữ chủ, nhẹ nhàng, HE.
Tổ hợp: luật sư trí thức bại hoại vs nữ nhân viên văn phòng mới ra trường
Nhân vật chính: Phương Y, Chu Lạc Sâm
Văn án:
Phương Y tham dự bữa tiệc tốt nghiệp và có cuộc gặp gỡ bất ngờ với "móng heo" sàm sỡ cô tại quán bar. Tuy nhiên, "móng heo" đó trốn thoát quá nhanh khiến cô không thể bắt được. Vài ngày sau, trong buổi phỏng vấn xin việc, Phương Y vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện "móng heo" sẽ là sếp của mình.
Trích đoạn:
Cô tưởng rằng Chu Lạc Sâm sẽ đi thẳng không thèm nhìn cô lấy một cái, nhưng anh dùng đôi mắt đen nhánh quét qua người cô một lượt, rồi cong môi nở nụ cười đẹp trai, nói một câu: "Sau này đi làm nhớ mang tất chân."
Con đường tới Lhasa còn khoảng 1 ngàn km, Hứa Nam Hàng càng lái càng thấy khó chịu.
Xuống xe định hút thuốc thì phát hiện không có bật lửa, đang thấy bực đến muốn đá lốp xe mấy cái thì một người đàn ông dùng đá mài cọ ra lửa, châm điếu thuốc cho anh.
Dưới ánh Sao Hôm, đây là gương mặt duy nhất mà Hứa Nam Hành thấy ưa nhìn trong nhiều tháng qua.
"Anh đến Lhasa à?" Phương Thức Du hỏi, "Có thể cho tôi đi nhờ không? Xe tôi bị hỏng rồi, anh ra giá đi."
Hứa Nam Hành nheo mắt: "Năm trăm."
Phương Thức Du: "Anh đúng là người tốt bụng."
...Mẹ kiếp, đòi hơi ít rồi.
Hứa Nam Hành tới Tây Tạng giảng dạy tình nguyện một năm.
Cậu ấm tới từ thủ đô chưa bao giờ được nhìn thấy bầu trời đẹp tới vậy. Anh thích nhất là buổi chiều tà, bầu trời lúc chạng vạng, và cả Sao Hôm trên nền trời xanh thẳm của cao nguyên Nam Tây Tạng.
Thầy Hứa cao ráo tuấn tú, cầm sách giáo khoa, đứng đó ngước nhìn sao trời, gió nhẹ mây trôi, ngân hà lấp lánh.
Phương Thức Du đứng cách đó không xa, ánh mắt sáng rực chăm chú nhìn anh.
Phương Thức Du cảm thấy có lẽ đây chính là công tử vô song.
Thật ra, lúc thầy Hứa ngẩng đầu ngắm sao, cũng muốn cảm thán đôi chút bằng thi từ ca phú.
Nhưng mà đành chịu thôi, anh dạy môn toán học, văn chương như tờ giấy mỏng. Chỉ bèn thở dài một câu: "Ôi, cái cổ của tôi."
Phương Thức Du: "..."
Sao Hôm trên cao nguyên Nam Tây Tạng ngủ yên theo làn gió.
Thầy giáo dạy học tình nguyện (Thụ) x Bác sĩ hỗ trợ Tây Tạng (Công)
Thi thoảng cãi nhau, còn lại chủ yếu là đấm nhau, nhưng mà là đấm bằng mồm.
Tôi gặp tai nạn giao thông, vô tình xuyên vào sách, còn trở thành vai ác trong đó.
Nhưng mà chỉ cần tôi tồn tại đến chương cuối cùng là sẽ nhận được một số tiền lớn, tuyệt nhất là còn có thể đem số tiền đó trở về thế giới nguyên bản của mình.
Nhưng!
Nhưng!
Những cô gái xinh đẹp này sao không đi làm hậu cung cho nam chính, cứ bám dính lấy tôi, là thấy tôi chết chưa đủ sớm hay sao? Các người suốt ngày đến quyến rũ tôi làm gì, đi tìm nam chính đi chứ!Nếu như thiên mệnh đã quy về tôi, thì quyết phân cao thấp một phen với nam chính xem sao! Ai là nam chính, còn chưa biết được đâu!