Thể loại: Đồng nhân Vân Long Phá Nguyệt, xuyên không, huyễn huyễn
Nhân vật chính: Vân Thiển Y, Lê Hân
Nàng là người duy nhất trên thế giới có thể sử dụng được 20% sức mạnh của não bộ. Với sức mạnh này, nàng có thể làm chủ được mọi thứ, nhớ được mình đã được hình thành như thế nào trong bụng mẹ, những cảm xúc trải dài của năm tháng dài đăng đẳng. Đọc được quá khứ của người khác, hay có thể học một điều gì đó nhanh đến chóng mặt. Nàng đặc biệt như vậy nhưng không một ai biết đến sự tồn tại của năng lực đó ngoại trừ nàng. Bởi vì nàng che dấu đi. Chưa bao giờ nàng để cho ai phát hiện ra sự tồn tại đó, ngay cả những người thân yêu nhất của nàng. Bởi vì chính sức mạnh này đang dấn hút cạn sinh lực của nàng. Nàng biết rõ điều đó vì nàng chấp nhận đánh đổi.
Phải rồi, nàng tên Hà Đình. Chỉ có hai chữ vậy thôi. Và nàng vô cũng thích nó.
Năm 27 tuổi nàng qua đời. Ngủ một giấc dài từ tối đến sáng hôm sau và mãi mãi không tỉnh dậy.
Trong đám tang của mình. Nàng nhìn thấy cha mẹ, anh chị em, bằng hữu,... Họ đến tiễn đưa nàng làm nàng vô cùng cảm động. Nàng chỉ cho em mình cách chơi chứng khoán, hỗ trợ anh mình trong sự nghiệp kinh doanh áo cưới, và những người bạn của nàng, chỉ cần nàng có thể nàng đều không ngại giúp đỡ một tay. Khoảng thời gian sống đó vô cùng hạnh phúc. Nàng cho đi, sống trọn vẹn cho từng ngày từng ngày một. Và đến bây giờ, khi bản thân chỉ như một làn khói đứng tham gia tang lễ của mình, nàng cũng đã mỉm cười và mãn nguyện chấm dứt đời này.
Linh hồn nàng trôi dạt đi theo ngọn gió, bay hết nơi này đến nơi kia, không biết bản thân sẽ đi về đâu ở đâu, nàng cứ dạt theo làn gió như vậy. Không một nỗi buồn, cũng không có niềm vui, không có trái tim nhưng quá khứ đó cho nàng biết nàng đã từng hạnh phúc.
Sau đó nàng đến một nơi kỳ lạ, họ mặc những trang phục xa xưa. Nàng không biết bản thân sao lại ở đây, nhưng chỉ sau một tiếng nàng đều hiểu bọn họ nói những gì. Một thời gian hết sức thật lâu, nàng luôn theo dõi bước chân của một cô gái. Nàng ta tên là Vân Tâm Nhược. Tính cách của nàng ta chỉ có thể dùng một chữ Thanh để hình dung.
Vân Tâm Nhược cũng là một cô gái có khả năng đặc biệt có thể đọc được suy nghĩ của người mà nàng ta chạm vào. Sống trong Vân gia, nhưng là cô con gái thứ không được thương, chỉ có một Tử Y nha đầu làm bạn. Cũng vì nha đầu này, Vân Tâm Nhược cam nguyện thay gả Vân Thiển Y chị lớn của Vân Tâm Nhược cho tướng quân phủ Lê Hân. Từ đó, cũng tạo nên mối oan nghiệt của ba người bọn họ. Nhưng Tiêu Thanh Hàn, vị Quốc sư anh tuấn của Thiên Trạch mới đúng là phu quân trời định của Vân Tâm Nhược. Rồi mối tình tay tư nhiều trắc trở, nhiều gian nan, nhiều đau khổ, cũng làm nên một hồi bi kịch thực sâu. Dù rằng cuối cùng Vân Tâm Nhược và Tiêu Thanh Hàn cũng đến được với nhau, người có tâm bất chính bị trừng phạt.
Quá trình đó nàng luôn nhớ đến một người. Người đàn ông tên Lê Hân kia, nàng lại phải lòng hắn, nàng không khỏi hỏi tại sao nhiều lần. Lúc đầu, nàng nghĩ là tính cách của mình giống với hắn, nhưng sau đó nàng lại nghĩ, vốn là nàng thích người đàn ông như vậy và nàng buồn vì nàng luôn trông thấy hắn buồn bã. Dù nàng biết rằng quá trình đau khổ của hắn như vậy là xứng đáng với những gì hắn đã gây ra. Sỡ hữu một khả năng đặc biệt nàng đã có một quãng thời gian thật dài luôn lấy khoa học làm lý luận, nhưng ở đâu đó trong trái tim nàng luôn tin vào một năng lực vô hình nào đó tác động mọi thứ, hay giống với cái gọi là trời định. Nàng thương hắn nhưng nàng luôn biết hắn đau khổ như vậy là xứng đáng. Chỉ là nàng tiếc, nàng không thể an ủi hắn mà thôi.
Rồi bọn họ sống hạnh phúc, mỗi người một niềm vui thư thái riêng, Lê Hân cũng cưới một cô gái tốt. Còn Hà Đình nàng lại tiếp tục trôi dạt theo làn gió.
Sau đó trôi dạt từ thời đại này đến thời đại kia. Nàng như một du mục tham gia cuộc du hành tìm kiếm vùng đất mới, nơi nàng đi qua luôn có những câu chuyện động lòng người. Lòng bao dung, sự hy sinh, những trái tim chân thành... ngược lại đó cũng có những loại người vô cũng ích kỉ làm người ta phải thương tiếc, những kẻ tàn nhẫn dã man có một trái tim vỡ nát không thể chữa lành,... Tất cả mọi thứ làm nàng lặng người đi rất lâu, một thời gian rất dài, nhưng nàng lại không có thời gian để nán lại đó nói một lời ai thán. Bởi vì nàng phải đi theo làn gió.
Nàng trôi lại trôi, rồi nàng mệt mỏi. Linh hồn nàng dần dần tiêu thất. Mở mắt lần nữa nàng lại đến một nơi mà nàng vô cùng bất ngờ.
Nàng đến thế giới nội tâm của Vân Thiển Y.
chương 19: tri dung