Một buổi sáng khác lại đến với thị tộc Chân Tổ khi gà do nhà ai đó nuôi đã cất tiếng gáy từ rất sớm. Gà gáy là báo hiệu của ngày mới khi người người nhà nhà bắt đầu đổ ra đường để làm việc này nọ đúng theo lẽ tự nhiên. Nhưng không, đó chỉ là đối với con người nói riêng thôi. Còn về một bộ lạc thiểu số sống định cư trên núi thì khi gà cất tiếng gáy thì cũng là thời điểm mọi người đều trở về nhà, chui xuống tầng hầm hay kéo hết rèm cửa để chuẩn bị cho giấc ngủ ngon nhất. Nghe thì thật buồn cười vì thấy nó cứ ngược ngạo thế nào. Nhưng sau một đêm sinh hoạt dài không ngừng, đã đến lúc các Vampire cần nghỉ ngơi thư giãn trong những chiếc quan tài dưới tầng hầm để rượu hay những chiếc giường êm nệm ấm như con người nhưng được bố trí tại phòng nào có ít ánh sáng mặt trời chiếu vào nhất. Một lần nữa xin nhắc lại, điểm yếu của Chân Tổ không phải ánh nắng mặt trời. Họ chỉ cảm thấy khó chịu và không quen sống dưới ánh nắng mặt trời quá lâu vì khi ấy, sức mạnh cũng như thể lực của họ sẽ bị cạn kiệt một cách nhanh chóng. Nhìn chung vì bất lợi đó mà Chân Tổ tự hình thành thói quen đi ngủ vào buổi sáng cốt cũng là để tiết kiệm năng lượng và tránh ánh nắng mặt trời thôi.
Còn đối với những Chân Tổ đã quen việc thức sáng thì chuyện đó rất đỗi bình thường. Điển hình như Makoto – san, mẹ của Eri và gia đình Hebi là một ví dụ thực tiễn. Hai người mẹ luôn dậy vào sáng sớm, dọn dẹp nhà cửa và chuẩn bị bento cho hai cô con gái đến trường học giống như những bà mẹ con người bình thường. À… dĩ nhiên là không thể thiếu sự góp mặt của nhóm chơi thân với nhau từ nhỏ rồi. Eri, Hebi, Hiyama, Namehari. Vì đang trong giai đoạn hoàn thành nhiệm vụ được giao ra là học hỏi về xã hội loài người nên cả bốn người đều phải thay đổi cách sinh hoạt để đến trường học của con người vào sáng sớm.
- Chúng con đi đây!
- Mấy đứa đi đường cẩn thận!
Hôm nay không biết nhân ngày gì mà Eri quyết định không đến trường sớm hơn mọi ngày. Cô bé đi cùng những người bạn thân thuở nhỏ của mình, từng bước trên con đường đến trường với biết bao tiếng cười đùa vui vẻ. Mọi thứ vẫn như thế, vẫn có một Namehari lúc nào cũng nở nụ cười hiền hòa thân thiện, thi thoảng nói vài câu pha trò để mọi người cùng cười. Vẫn có một Hebi mẫu mực, nhân từ hiền lành, luôn chăm sóc cho những thành viên còn lại như một người mẹ giàu tình thương. Và đặc biệt là vẫn có một Hiyama tuy chút khó tính, nóng nảy, hở một chút là dọa nạt, lớn tiếng hay thậm chí là đụng tay đụng chân nhưng khi có Hiyama ở đây, mọi thứ thật an toàn. Cái khung cảnh bình yên thân thương này chính là điều mà Eri trân trọng như một báu vật vô giá. Được ở cùng những người mình thương yêu… không phải rất đỗi tuyệt vời sao? Eri chỉ mong sao giây phút này mãi mãi không bao giờ kết thúc thì hay biết bao nhiêu.
- Oi, bớt nói lại và đi nhanh lên nào. Chuyến xe buýt tiếp theo chuẩn bị đến rồi đó!
- Bọn mình đến ngay đây!
Phải… mong sao giây phút yên bình này cứ kéo dài mãi mãi.
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Bắt đầu một tuần đi học mới với nhiều niềm vui mới đang chờ đợi từng người từng người một. Nhưng có vẻ như tình hình không được mấy khả quan tốt đẹp cho lắm ngay khi nhóm bốn người bạn vừa bước vào khuôn viên trường. Cái không khả quan tốt đẹp ở đây chính xác là sự xa lánh, dè chừng, đi kèm với lời ra tiếng vào, bàn tán không phải dạng vừa của tất cả các học sinh trong trường khi trông thấy họ. Từ trên các dãy hành lang, từ bên trái bên phải hay thậm chí là ở sau lưng, ai ai cũng tạo một khoảng cách nhất định, an toàn vì không muốn bị liên lụy. Cũng chẳng thể trách được họ. Sau cái màn biểu diễn hết sức đẹp mắt của Hiyama và Kazuma, giờ đây ai ai cũng đều sợ Chân Tổ. Nghĩ đến cái cảnh Hiyama nhe răng nanh, bay tới bay lui rồi còn biến thành dơi dọa nạt cũng đủ khiến họ sợ khiếp vía. Họ thật sự chẳng muốn trở thành kẻ thù của Hiyama nên tốt hơn hết là nên tránh càng xa càng tốt.
Nguyên nhân do đâu? Do Hiyama chứ ai? Dù bị người ta dòm ngó nói năng bàn luận rất nhiều nhưng Hiyama thì… cậu ấy vẫn cứ cho hai tay vào túi quần, hùng dũng vô tư bước đi tiếp như không nghe không thấy gì cả. Trông thì có vẻ như Hiyama đang cố gắng không để những lời bàn luận ấy tác động nhưng thực chất ngay từ đầu, cậu ấy còn không thèm nghe những gì con người nói kia mà. Trong mắt Hiyama, con người là sinh vật thấp kém đến mức không cần thiết phải nghe lời của chúng. Đừng có nghĩ Hiyama kênh kiệu này nọ khi chính bản thân con người cũng còn chẳng thèm nghe nhau nói nữa mà. Mọi chuyện nó đã diễn biến không được mấy suôn sẻ với nhóm người bạn của chúng ta như vậy đấy.
- Heh, xem kìa xem kìa. Từ khi nào mà chúng ta đã trở thành những siêu sao nổi tiếng đến nỗi ai ai cũng phải ngước nhìn. Tất cả đều là nhờ vào công của Hiyama – kun chứ nhỉ?
Cũng chính vì biết không khí không được tốt cho lắm. Hiyama thì cứ đăm chiêu bước đi. Eri và Hebi cũng không cảm thấy được tự nhiên khi bỗng dưng mọi người đều hướng ánh mắt về hướng này. Chính những lúc như thế này thì ta cần phải có một ai đó đứng ra xóa tan đi bầu không khí u ám nặng nề ấy. Còn ai thích hợp hơn ngoài chàng Namehari hay pha trò. Cậu ấy bắt đầu bằng cách trêu chọc Hiyama.
- Im đi Namehari!
- Ô ra ô ra, cậu đang xấu hổ đấy à Hiyama – kun? Được trở thành người nổi tiếng cũng thú vị lắm đó chứ. Trong những lúc như thế này chúng ta cũng cần phải vẫy tay chào mọi người mới đúng chứ nhỉ!
- Cậu thích thì tự đi mà làm một mình. Tớ không có hứng phải làm ba cái chuyện vớ vẩn ấy!
- Đừng như vậy mà Hiyama – kun. Coi nào, cùng chào với tớ đi!
Nghe có vẻ như hơi ngu ngốc vớ vẩn thật. Nhưng nếu chịu đứng ở vị trí như Hebi và Eri thì quả thật nhờ có Namehari mà bầu không khí căng thẳng sợ hãi ban nãy đã biến mất. Hiyama cũng không còn tỏ ra nghiêm nghị nữa. Họ cứ như thế, tiến vào bên trong khu để giầy dép, bước lên cầu thang và tiến thẳng về phía lớp học của mình.
………………
Đến được lớp rồi, kéo được cánh cửa phòng sang một bên rồi, cứ tưởng mọi chuyện sẽ không như ở dưới sân nhưng thật ra không phải. Ngay cả những người bạn chung lớp cũng bắt đầu tỏ ra ái ngại, sợ hãi khi trông thấy nhóm bốn người. Tiếc thật đấy, họ đã học chung với nhau một tuần, còn trải qua cuộc chiến lượng thực thú vị dưới gian bếp tiết học gia chánh để rồi cái kết là nổ nguyên cả bếp sau khi Kazuma sớ rớ tay vào cái nồi cà ri trên bếp. Đó là một trận chiến rất thú vị mà sau trận chiến ấy, cứ ngỡ rằng nhóm Chân Tổ và lớp sẽ thân thiết hơn vì Hiyama được tôn vinh thành anh hùng ngay lúc đó. Nhưng bây giờ, hình tượng anh hùng của cậu ấy đã bị chính Hiyama đạp đổ ngay khi nhe răng nanh đánh nhau với Kazuma. Giờ đây, ai ai cũng đều sợ cậu ấy. Họ e ngại chuyện những chiếc răng nanh ấy rồi sẽ cắm vào cổ mình vào một ngày không xa nếu chẳng may làm điều gì phật ý Hiyama.
Họ đã ngại Hiyama thì họ cũng sẽ né tránh luôn cả Hebi, Eri và Namehari, mặc dù ba người họ có tính tình ôn hòa nhất. Hiền thì hiền, nhưng hình ảnh một Chân Tổ hiếu chiến khát máu sẽ mãi là một chiếc đinh ghim chặt tâm trí từng học sinh mà không thể tháo gỡ được. Cũng bởi vì trận chiến với Kazuma… Kazuma…
Nhắc đến Kazuma, Eri chợt nhớ ra điều gì đó rất quan trọng. Phải rồi, giờ cô mới nhớ ra rằng hôm nay mình đi học cùng với nhóm bạn, nên là không có đến trường sớm hơn để gặp Kazuma. Bây giờ cậu ấy đang…
Eri đánh mắt ra phía sau lưng, nơi có chiếc bàn học của Kazuma. Chiếc bàn trống trơn, trong khi tiết học cũng chuẩn bị bắt đầu trong ít phút nữa. Eri có chút hoang mang tự hỏi: có khi nào Kazuma đã đến đây từ sớm, và đang đợi mình ở chỗ hẹn như những lần trước hay không? Nếu thật sự là như thế thì mình… Nhưng rồi khi Eri lặng lẽ nhìn Hiyama, cậu ấy hiện giờ đang trở thành tiêu điểm chú ý của rất nhiều người. Eri thật sự không thể rời khỏi lớp học ngay bây giờ được. Nếu cô làm như vậy thì sẽ bị xem như phản bội Hiyama mất. Hơn nữa, chỉ cần Eri ra khỏi cánh cửa ấy, Hiyama sẽ biết ngay cô đang đi đâu và ý định làm gì. Khi đã biết được rồi thì liệu… Hiyama có còn giữ được bình tĩnh hay không? Trong khi hai đứa chỉ mới vừa làm lành với nhau gần đây thôi. Nhưng mà Kazuma…
Bị giằng xé giữa hai bên với hai chàng trai, Eri thật không biết chọn theo bên nào, nên cô bé bắt đầu có những hành động kỳ quặc mà từ trước đến nay chưa từng làm bao giờ như vò đầu bứt tai, khiến cho Hebi có chút giật mình và hơi lo lắng.
…………
- Nhanh lên nào tên ngu ngốc này. Chỉ vì cậu mà chúng ta phải chạy thục mạng đến đây đó. Có biết là nhờ cậu mà bây giờ đầu tóc tớ rối bù như ổ quạ rồi không hả?
- Cứ bình tĩnh đi nào Kozue. Tóc của cậu dù có chải mềm xuống thì cũng sẽ dựng đứng lên ngay thôi ấy mà. Chải làm gì cho mất công. Hơn nữa, còn phút nữa giáo viên mới vào nên cứ xõa tí đê!
- Câm đi Kazuma. Chính vì cậu cứ như thế này mà tớ chỉ muốn đánh cho cậu một trận nên thân thôi hiểu chưa tên đầu đất?
Mới sáng sớm chưa gì đã nghe thấy tiếng cãi nhau om sòm ngoài cửa. Chính xác là từ ngoài hành lang, chưa vào được đến cửa đã nghe thấy giọng nói đinh tai nhức óc của một cô gái rồi. Mà thật ra cái giọng nói ấy rất quen, cũng chẳng có gì lạ lùng khi giọng con trai bên cạnh đó lại nhắc đến cái tên Kozue.
Rầm rầm… Đúng rồi đấy, người mà ai ai cũng biết ấy chính là Kozue Toriyama, học sinh đến từ học viện chuyên đào tạo ra những nhân tài cho tương lai It. Harm Sokyuran, danh hiệu là Edison.
- Đến nơi!
- Bộp bộp bộp, chúc mừng Kozue đã vào lớp kịp giờ. Quả nhiên Kozue có tốc độ thật đáng nể. Còn bây giờ thì có thể thả tớ ra được chưa?
Biết nói thế nào về chuyện Kozue đến trường cùng với Kazuma và Tora, nhưng hoàn toàn không theo một cách bình thường nào hết. Cách bình thường thì tức là cùng đi với nhau, cùng bước trên con đường đến trường và cùng trò chuyện vui vẻ giống như nhóm Hiyama đến đây đó thôi. Đó mới là bình thường. Còn ở đây, phải nói một cách chính xác là do Kazuma ỷ ê này nọ bữa điểm tâm sáng bởi vì hôm nay có món cơm cuộn trứng, món khoái khẩu của Kazuma được chính tay Ayame làm nên cậu ấy mới mất nhiều thời gian, hay nói đúng hơn là ưu tiên việc thưởng thức vị ngon của món cơm nên mới ngồi đó mà ăn từng hột một. Tora thì đi trước nên đã đợi sẵn ở cổng trường, còn Kozue và Kazuma… đợi cậu ta ăn xong cũng trễ mất nó chuyến xe và thế là ngay khi Kazuma vừa đặt thìa xuống bàn, chắp hai tay vào nhau nói lời cảm ơn vì bữa ăn thì Kozue đã nắm lấy cổ áo Kazuma rồi vút chạy thật nhanh từ nhà đến trường. Kozue từng là thành viên trong CLB điền kinh của It. Harm Sokyuran, thể lực cũng như tốc độ của cô ấy không ai sánh bằng, thậm chí Kozue còn chạy vượt mặt cả Hiyama nữa kia mà. Cứ như thế, Kozue nắm cổ áo Kazuma chạy thẳng đến trường theo đúng nghĩa đen. Thế nên bây giờ mới có cái cảnh Kazuma còn đang bị Kozue nắm lấy cổ áo đây này.
……
Một lúc sao thì Kazuma mới có thể đi đứng lại bình thường. Biết thế nào được, bởi vì Kozue đang tức điên như núi lửa phun trào thế kia cũng chỉ vì mình tỉ tê lâu quá đó. Nhưng nếu vì chuyện của Kazuma khiến cho Kozue giận một thì còn có thứ khác làm cho Kozue tức điên đến mười. Vì sự xuất hiện của bốn người bạn Chân Tổ… đích thị là nó rồi. Ngay khi vừa mới liếc mắt thấy Hiyama, Eri và Hebi, Kozue đã thể hiện rõ cái nhìn không ưa, không thích. Và đặc biệt là tỏ vẻ thù địch dành riêng đối với Hiyama, thù cái kẻ đã đi gây hấn với Kazuma.
Hiyama cũng chẳng hiền lành gì đâu. Trông thấy Kazuma là muốn nhảy xổ vào đánh một cái rồi. Chỉ là để làm được điều đó, trước sau gì Hiyama vẫn phải đối mặt với con nhỏ người vượn vệ sĩ của hắn, Kozue. Mà khi đã thấy Kozue, thì máu trong Hiyama cứ sôi lên sùng sục không ngừng. Cái cảm giác nhói đau khi bị nhỏ đó đá ngay mặt đang âm ỉ như muốn xúi dục Hiyama cho nhỏ một trận để trả thù. Nhưng Hiyama vẫn cố gắng kìm chế bản thân, không nên để sự tức giận lấn át lý trí mà làm hỏng việc nữa thì nguy.
Sắp đến tiết đầu tiên rồi. Chỉ vài phút nữa thôi thì chuông trường sẽ vang lên, giáo viên cũng sẽ vào lớp ngay, các học sinh cần quay về bàn của mình gấp. Nhưng nếu Kozue muốn về chỗ ngồi của mình thì bắt buộc cô ấy phải đi ngang qua bàn của Hiyama. Đương nhiên, Kozue có thể chọn đi đường vòng để tránh giáp mặt, nhưng nếu làm như thế thì cũng tương tự như việc mình sợ tên đó nên không dám. Còn lâu, thà chết chứ không bao giờ có chuyện mình chịu nhún nhường vì tên đó. Vậy nên Kozue cứ việc bình thản mà đi thôi.
Y như rằng, không bao giờ có chuyện họ chịu bỏ qua cho nhau. Ngay khi Kozue vừa bước đến gần bàn Hiyama, thì cả hai ngươi họ, mỗi người một cây thước sắt vút ngang thẳng vào mặt nhau. Vì cả hai đều là thước sắt nên khi chém vào nhau nghe cái keeng rất rõ. Lực đánh của cả hai mạnh đến nỗi hai cây thước đứt làm đôi giống như hai võ sĩ đạo chém gẫy Katana của nhau trên truyền hình.
- Đánh nhau, Kinozuka và Toriyama chuẩn bị đánh nhau nữa kìa!
- Đánh nhau à, đâu đâu?
Hành động mang tính chất gây hấn xung đột không thiếu phần bất ngờ của cả hai một lần nữa lại trở thành tiêu điểm chú ý của bạn bè cùng lớp. Nó giống như mấy trận đánh nhau giữa các học sinh ở các ngôi trường khác thôi, nhưng đây sẽ là một trận chiến mang tính chất đẫm máu khi hai bên tham gia chính là Hiyama và Kozue. Hai đối thủ kình nhau không đội trời chung, sẵn sàng đánh nhau cho đến chết là thế này đây.
- Hiyama – kun!
- Kozue!
Phía hai bên, Hebi, Eri và Namehari thì quan ngại cho Hiyama. Còn bên kia thì có Kazuma và Tora. Cả hai đều có ý muốn hai người họ dừng ngay cái cuộc chiến vô nghĩa này. Không lý do gì mà phải đối đầu với nhau cho đến khi nào một trong hai bên gục xuống kiểu này. Nhưng thật ra thì không cần đến họ, riêng bản thân Hiyama lẫn Kozue đều mang suy nghĩ bỏ cuộc ngay khi hai cây thước bị gẫy rồi. Qua một màn tấn công bất ngờ, cả hai mới hiểu rõ thực lực của nhau, và thật nếu xảy ra một cuộc chiến nữa ngay tại trong lớp thì hậu quả thật khó lường không chỉ cho họ mà còn cho những người xung quanh khác. Với lại, họ quyết định ngưng chiến cũng còn do một nguyên nhân khác…
- Etou… etou… các em… chuông đã reo lên rồi, chúng ta có thể bắt đầu tiết sinh hoạt chủ nhiệm được chưa?
Làm sao dám đánh nhau trước mặt giáo viên được. Ở những ngôi trường bình thường, xô xát này nọ giữa các học sinh hoặc là giải quyết trước khi giáo viên vào lớp hay sau khi tiết học kết thúc rồi đi tìm một góc nào đó mà xử nhau. Cho đến khi giáo viên đã chính thức bước vào rồi thì mọi ân oán tạm thời dẹp sang một bên nếu không muốn cả hai cùng lên phòng giám thị mà giải thích rồi nhận bảng kiểm điểm đi kèm với hình phạt cụ thể nào đó. Với một giáo viên mang bản chất nhút nhát như hiện nay thì… nếu để cô ấy trông thấy hai học sinh của mình đánh nhau thì chắc… sẽ khóc vì buồn rồi đâm ra tự kỷ tự ti vào chính bản thân mình mất. Và thế là Kozue lẫn Hiyama buộc phải ngưng cuộc xung đột này lại. Đám đông cũng nhờ thế mà tự động giải tán trong yên bình.
Hai người họ đã tạm thời đình chiến và chịu quay trở lại với thân phận học sinh, nhưng cũng để lại biết bao nỗi thấp thỏm cho mọi người xung quanh. Thật sự, hành động bộc phát vừa rồi của Hiyama khiến cho Eri và Hebi rất đỗi lo âu. Người đó là Kozue Toriyama, người sẵn sàng chiến đấu đến chết với Chân Tổ. Không cần biết tình hình có ra sao nhưng nếu chẳng may xung trận thật thì Hiyama sẽ phải đối mặt với rất nhiều bất lợi vì Kozue rất mạnh.
Nhưng nguyên nhân do đâu mà hai người họ cứ đối đầu nhau? Vì Hiyama luôn bảo vệ cho Eri và cũng vì Kozue không muốn Hiyama làm hại đến Kazuma. Vì hai người nam thanh nữ tú ấy mà mọi chuyến mới trở nên như thế này. Eri cảm thấy mình thật có lỗi… có lỗi với Hiyama, có lỗi với mọi người… và cũng có lỗi với cả Kazuma vì cậu ấy đã bị Hiyama đánh cho một trận bán sống bán chết. Không biết Kazuma…
- Hờ oáp… buồn ngủ quá…
Cậu ấy ngồi trong lớp mà đang nằm dài trên mặt bàn, miệng ngáp ngắn ngáp dài trong trong khi gương mặt cậu ấy lại không tỏ vẻ gì là mệt mỏi hay buồn ngủ mới là tài. Kazuma dường như thư thái quá mức, giống kiểu cậu ấy quên mất rằng mình là nguyên nhân khiến Kozue lúc nào cũng phải cạnh mặt Hiyama ư? Không… không phải là quên, mà vốn dĩ cậu ấy còn không nhận ra được điều đó nữa là. A mồ… Kazuma chẳng để ý gì đến hoàn cảnh hiện tại hết. Chỉ có một mình Eri mới nhận thấy được tầm quan trọng của vụ việc thôi ư? Thiên tài Einstein, thi thoảng cũng chỉ là một tên ngốc mà thôi. Nhưng đôi lúc trở nên ngu ngốc như vậy… không phải rất đáng yêu và dễ thương sao?
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Tiết đầu sinh hoạt chủ nhiệm, tiết hai tiết ba học toán và Nhật Ngữ học. Sang đến tiết ba là môn gia chánh. Cứ nghĩ cả lớp sẽ không cần phải học môn này vì nhờ vào tài năng thiên bẩm của Kazuma mà gian bếp gia chánh đã không cánh biến mất. Nhưng thật đáng tiếc cho những ai còn giữ lối suy nghĩ đó, hôm nay môn gia chánh sẽ được tiến hành tiếp tục bởi rằng chỉ trong một ngày ngắn ngủi, trường đã có một phòng học gia chánh hoàn toàn mới. Không chỉ được tân trang lại bàn ghế, bảng viết, mà còn được cấp thêm nhiều linh kiện hiện đại khác như bếp hồng ngoại điện tử, nồi niu xoong chảo làm từ kim loại cực kỳ tốt, bền, không dính. Ống dẫn khói cũng đã được tận trang, lắp đặt toàn bệ hệ thống báo cháy lẫn ống nước cứu cháy khẩn cấp ngay trên trần nhà. Ngoài ra còn có những thiết bị mà vốn dĩ ngay từ đầu đã không có như máy pha cà phê, máy ép nước hoa quả, máy làm pizza hay những món đồ ăn nhanh. Thậm chí còn có cả lò nướng gà như Mc. Donald trứ danh. Từ lúc nào mà phòng gia chánh lại trở thành một khu buôn bán đồ ăn nhanh không thua gì Mc. Donald hay Lotteria thế này nhỉ?
Ngay khi vừa kéo cửa bước vào, bao nhiêu ánh mắt từ học sinh đều chăm chú và phải tỏ ra thán phục ngạc nhiên giữa những trang thiết bị hiện đại nhất. Một vài học sinh có thắc mắc thì giáo viên phụ trách trả lời rằng ngay ngày hôm qua, một nhóm người lạ đã đến đây sửa chữa và lắp đặt hết mọi thứ như mới… À, không phải như mới mà là trên cả mức mới toanh nữa kia. Câu hỏi được đặt ra là những thứ này từ đâu mà đến trong khi ngân sách của một ngôi trường hẻo lánh ngoài vịnh biển có đáng là bao. Câu trả lời là tất cả kinh phí sửa chữa, cũng như kinh phí sắm sửa thiết bị đều được trích từ một phần rất nhỏ rất nhỏ của ngân quỹ It. Harm Sokyuran do đích thân hiệu trưởng trường đóng mộc giấy chứng nhận. Đúng là một ngôi trường danh giá có khác. Không quan trọng tiền bạc có đắt đỏ tốn kém ra sao, chỉ cần học sinh có được một nơi học thuận lợi, thoải mái và hiệu quả nhất thì cái giá ấy trả ra cũng đáng. Đó chính xác là châm ngôn của vị hiệu trưởng “nhây” nhất nền giáo dục hiện nay.
Nar… thôi thì tạm thời bỏ qua chuyện Kozue tự đập tay lên mặt, miệng thở dài ngán ngẫm vì những gì mình đang thấy trước mắt, Tora thì không thể nhịn cười trước những hành động quá lố của hiệu trưởng và Kazuma thì cứ trơ trẽn như đá, chẳng biểu hiện nổi một tí cảm xúc nào hết… Hm, không cần phải miêu tả chi tiết đó đâu. Chỉ cần biết rằng ngay lúc này, học sinh cả nam lẫn nữ tính luôn giáo viên đều phải đeo tạp dề và bắt đầu buổi học gia chánh đầu tuần.
Thực đơn của hôm nay sẽ là Burger, yêu cầu mỗi nhóm sẽ có người giống như tiết gia chánh trước. Nhưng lần này giáo viên sẽ gặp phải một chút khó khăn khi không ai dám bắt nhóm với Hiyama như lần trước nữa. Không chỉ riêng với Hiyama, mà vói Eri, Hebi lẫn Namehari cũng bị tẩy chay theo không chút thương tiếc. Thế nên, bốn người bạn của chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc chung một nhóm. Có lẽ… như thế này sẽ an tâm hơn vì dù sao họ cũng chơi thân với nhau từ nhỏ. Nhưng nếu vậy thì cơ hội để kết thêm bạn bè thật sự không còn nữa rồi.
- Cha chả, chúng ta bị tẩy chay toàn tập mất rồi. Như thế này liệu có ổn không Hiyama – kun? Chẳng phải chúng ta xuống trấn học chung với con người là để kết thân với họ sao? Làm thế nào hoàn thành được nhiệm vụ khi chúng ta giống như những kẻ ngoài vòng pháp luật như vậy?
- Đừng có hỏi tớ mấy cái đó Namehari. Thế nào mà chẳng được. Rồi thì cái nhiệm vụ này sẽ thất bại mà thôi. Không sớm thì muộn. Ngay từ khi đề xuất và kiểm duyệt rồi đổ ập lên đầu chúng ta. Tớ đã nhìn trước được kết cục đó rồi!
- Đừng nói thế mà Hiyama – kun. Các vị trưởng lão vì tin tưởng nên mới giao chúng ta nhiệm vụ này. Cậu không thể nghiêm túc và suy nghĩ tích cực hơn về nó sao?
Kể khi Hebi có nói như thế thì làm sao có thể suy nghĩ một cách tích cực được khi phải sống trong sự dòm ngó, săm soi của con người. Đối với Hiyama, con người không xem Chân Tổ là bạn. Họ chỉ xem Chân Tổ như một mối nguy hiểm cần phải cẩn thận nếu không muốn nguy hiểm đến tính mạng. Với một lối nhìn nhận vừa thiển cận vừa tối tăm như thế, thử hỏi làm sao tạo điều kiện để kết bạn này nọ. Lỗi không phải chỉ hoàn toàn ở Hiyama đâu.
……
Nhưng kể ra cũng hơi buồn khi bị tẩy chay giữa một tập thể thế này. Ở bên kia thì mọi người tuy khác nhóm nhưng thi thoảng cũng hay chạy sang nhau đùa nghịch cười đùa này nọ. Không khí giống như một lớp học, một tổ chức thật sự ấy, trong khi ở đây chỉ có bốn người bọn mình tự chơi tự làm với nhau chẳng khác gì lúc trên núi Himako.
Eri tự so sánh nhóm mình với những nhóm khác. Sau đó, cô bé chợt đánh mắt sang một góc phần gần cuối lớp rồi nhận thấy rằng không chỉ nhóm Chân Tổ, vẫn còn một người nữa bị cho ra rìa, phải ngồi úp mặt vào tường đằng đó kìa. Nar… còn ai trồng khoai đất này ngoài cái kẻ đã tạo điều kiện cho nhà trường xây lại một gian bếp hoàn toàn mới và khiến It. Harm Sokyuran tốn một mớ sắm sửa trang thiết bị hiện đại. Và để không chuyện hối tiếc ấy tái diễn cũng như It. Harm Sokyuran phải trích thêm một số tiền ra nữa dưới sự vô tư của hiệu trưởng, từ giây phút này trở đi, Kazuma tuyệt đối không được đến gần bất kỳ gian bếp nào và phải tránh xa nó ít nhất là đến mét dưới quyền quyết định của Kozue. Mặc cho cậu ta có làm vẻ mặt cún con hay ăn vạ cũng tuyệt đối không cho phép chạm vào dù chỉ là một cọng hành nhỏ. Cứ mỗi khi đến tiết gia chánh thì công việc duy nhất của Kazuma là ngồi ở ngoài, đeo tấm biển có ghi rõ hàng chữ: “ Tôi là kẻ phá hoại” trước ngực. Ngồi ở đó và đợi người khác mang thức ăn đến nếm rồi cho ý kiến. Một công việc đơn giản nhàn rỗi đến chừng ấy mà còn không làm được thì Kazuma đúng là phi thường… phi thường đến mức muốn phi đầu vào tường.
………
- Burger hải sản xong rồi đây!
Hiyama giỏi thật đấy. Không những giỏi đánh nhau mà kỹ năng nấu nướng bếp núc cũng tăng đáng kể. Chỉ loay hoay có nửa tiếng đồng hồ, món Burger hải sản ăn kèm với cơm trắng đã được dọn sẵn lên đĩa ngay sau khi lấy ra từ chiếc chảo còn nóng trên tay Hiyama. Đó phải nói là một món Burger hải sản đẹp mắt nhất khi miếng Burger hình tròn, chín đều không cháy xém bất cứ chỗ nào, xung quanh được trang trí bằng rau củ quả, cà rốt và một chút hành tây lát mỏng nhỏ. Cuối cùng là chút nước sốt tương bên trên càng khiến cho món Burger càng trở nên đẹp mắt.
Về phần tạo hình thì chuẩn như nhà hàng năm sao, còn nếu hỏi về chất lượng bên trong thì khỏi phải lo. Những món ăn được chính tay Hiyama nấu chắc chắn sẽ ngon rồi. Trông thấy đĩa Burger đẹp mắt, Hebi và Eri không thể nén đi sự phấn khởi, thích thú… thậm chí còn thèm đến nỗi muốn cắn thử một miếng mặc dù trước khi xuống núi họ đã ăn sáng rồi.
- Hiyama – kun tuyệt thật. Không một ai có thể sánh được với Hiyama – kun đâu!
Những lời đó được cất lên từ chính miệng của Eri với vẻ ngây thơ trong sáng như một thiên thần, Hiyama cũng có chút ngượng nhưng vui là chủ chính. Nar… nấu nướng xong rồi lại được cô gái mình quan tâm nhất khen thì còn điều gì hạnh phúc bằng.
- Burger hải sản đã xong. Việc còn lại bây giờ là dọn ra đĩa và mời những nhóm khác nếm thử thôi. Sau đó tlấy lời nhận xét của họ và viết báo cáo gửi cho sensei!
- Ừ, cùng làm thôi…
Nhưng nói thì dễ hơn cho đến khi bắt tay vào thực hiện. Bốn người bạn chợt quên mất rằng hiện giờ cả lớp đang có thành kiến với nhóm Chân Tổ. Vì ai ai cũng lo sợ Hiyama nên chỉ e rằng món Burger của họ… sẽ không được ai đón nhận. Và quả nhiên điều đáng sợ nhất đã xảy ra khi Eri trên tay cứ giữ khư khư lấy đĩa Burger đứng đó và không một nhóm nào chịu ngó ngàng gì đến. Nhóm bốn người cứ như một nhóm vô hình giữa một lớp học chẳng ai để ý đến. Cái cảm giác trống vắng này… cô đơn buồn tủi thật. Khi mà Eri đã rất hào hứng muốn được mang thành quả cả nhóm làm nên để mọi người cùng thưởng thức.
Trông Eri như thế, Hebi và Namehari không tránh khỏi sự chạnh lòng. Hiyama cũng chẳng mấy dễ chịu gì khi biết rõ chỉ vì mình mà Eri mất đi cơ hội được kết thân với nhiều bạn hơn. Mặc dù không có ý định hòa hợp với lớp nhưng điều đó không có nghĩa rằng Eri phải giống như Hiyama.
- Eri – chan…
Cứ nghĩ Eri sẽ buồn lắm nhưng không… Khi Eri lắc đầu sang trái sang phải rồi bất ngờ quay lại nhóm bạn với gương mặt quyết tâm dứt khoát.
- Không cần phải lo. Mình tin rằng chắc chắn… mọi người sẽ chấp nhận chúng ta như thành viên trong một lớp thôi!
- Eri – chan!
- Bây giờ, mình sẽ đi hỏi ý kiến từng người xem sao!
- Chờ một chút đã Eri!
Phải chăng từ ngày được tiếp xúc với Kazuma. Được nói chuyện với cậu ấy, được đến nhà cậu ấy cũng như được trông thấy Kazuma tận tình hết mình với những bệnh nhân đáng yêu, nên Eri cũng bắt đầu nghĩ rằng mình cần phải tự tin, cố gắng nhiều hơn? Lẽ nào vì lối suy nghĩ đó mà Eri quyết định từ bỏ đi bản tính nhút nhát, quyết định lấy hết dũng cảm để đến từng nhóm một.
………
- Anou, đây là Burger hải sản của nhóm mình… Xin mời các bạn thử…
Đầu tiên, Eri tiếp cận những bạn nữ trong lớp vì con gái với nhau thì dễ dàng hơn. Nhưng kể cả như vậy cũng không phải cách khi ngay cả những bạn nữ ấy cũng tỏ ra ngập ngừng, e dè, lo lắng lo ngại rồi từ chối và lỉnh lỉnh đi chỗ khác. Lý do đơn giản là vì họ không muốn phải gặp rắc rối hay phiền phức với Chân Tổ. Hơn nữa, nhìn vẻ mặt của Hiyama sao đáng sợ quá, khiến ai cũng không dám đến gần. Nên sự lựa chọn tuyệt hảo đúng đắn nhất là từ chối lời mời của Eri.
Không bỏ cuộc, Eri tiếp tục đi mời hàng. Nếu toàn bộ con gái trong lớp không được thì Eri sẽ tấn công vào đối tượng là con trai khác giới. Sẽ khó khăn hơn nhiều nhưng nếu không thử thì sẽ chẳng thể thu được kết quả gì.
- Anou… đây là một chút Burger của nhóm mình. Mời các cậu!
Về tụi con trai thì không có được tế nhị như đám con gái. Trông thấy Eri cùng đĩa Burger trên tay, mấy cậu con trai lại trề môi, nhíu mày, tỏ vẻ xem thường ra mặt. Không chỉ vậy, họ còn nói năng những lời không được xuôi tai cho lắm.
- Cái gì thế này? Thức ăn của Chân Tổ làm liệu con người bình thường có ăn được không nhỉ? Các cậu không cho thứ gì khó tiêu khó nuốt vào đó chứ?
- Sao lại… Không có, thức ăn do Hiyama – kun làm ra bao giờ cũng đảm bảo vệ sinh và cũng rất ngon nữa. Rất nhiều người trong thị tộc ai ai cũng đều khen tài nấu nướng của Hiyama – kun hết. Thế nên là…
- Heh, cậu ta mà cũng biết nấu ăn sao? Cứ tưởng tên đó chỉ giỏi đánh nhau, làm tổn thương người khác kia chứ. Thật không ngờ cũng có thể làm được điều nữ tính phết nhỉ!
Hiyama tỏ vẻ khó chịu ra mặt rồi. Nhưng vì Eri, Hiyama có thể chịu đựng bao lời không đẹp về phía mình. Chỉ cần nhẫn nhịn thôi… Hiyama sẽ làm được mà.
- Trông thì có vẻ ngon đấy, nhưng ai biết được các cậu lấy nguyên liệu từ đâu. Xin lỗi, chúng tớ chỉ là con người bình thường, nên không thể ăn được những thứ kỳ quái trên rừng đâu!
- Không có, bọn mình hoàn toàn sử dụng nguyên liệu trong tủ lạnh trường mà. Tụi mình đâu có hái gì trên rừng đâu. Ngay cả gạo cũng là…
- Haiz haiz, hiểu rồi hiểu rồi. Nói tóm lại, là tụi này không muốn ăn thứ được Chân Tổ làm ra, hiểu chưa!
Tình hình có vẻ căng thẳng hơn mọi người nghĩ. Eri chỉ đơn thuần muốn mời họ nếm thử món Burger do Hiyama làm thôi mà sao mọi thứ lại diễn ra ngoài ý muốn như thế này. Cũng nhờ cuộc trò chuyện không mấy tốt đẹp ấy mà bây giờ Eri lại trở thành tâm điểm chú ý của toàn bộ học sinh trong lớp. Ai ai cũng đều ngưng việc nấu nướng của mình để cùng theo dõi Eri đối phó với hai bạn trai cùng lớp như thế nào.
- Nhưng mà bọn mình thật sự chỉ dùng những nguyên liệu có sẵn trong tủ thôi. Bọn mình không hề cho thêm thứ gì lạ lùng vào đâu. Nên xin hai cậu hãy thử… dù chỉ một chút thôi…
- Phiền phức quá, đã nói là không muốn rồi mà!
- Nhưng…
- Tránh ra chỗ khác chơi!
- Á
Cũng vì Eri cứ năn nỉ ỉ ôi dữ quá nên trong vô thức, mấy cậu con trai đã vô tình đẩy mạnh Eri về phía sau theo như phản xạ tự nhiên. Mất chân trụ, Eri ngã lăn xuống đất, làm cho đĩa Burger trên tay cô bé rơi xoảng, vỡ tan tành cùng với miếng Burger lăn lông lốc trên sàn. Trước sự việc ấy, mỗi người đều thể hiẹn một cung bậc cảm xúc khác nhau trên gương mặt. Có người thì lo lắng lo âu, có người thì thấy rằng chuyện này rất đỗi bình thường, cũng có người thấy việc Eri bị xô ngã là điều không thể chấp nhận được. Nhưng đó chỉ là ở góc cạnh những người đứng quan sát vụ việc từ bên ngoài. Còn là những người trong cuộc, Eri chỉ biết ngồi đó, lặng nhìn đĩa Burger bị vỡ nát khi miếng Burger dính lem bùn đất bụi bặm. Cô bé không thể lý giải nổi chuyện gì đã xảy ra. Chỉ biết ngồi đó và nhìn món ăn mà Hiyama đã cực công làm.
- Eri – chan…
Hebi nhanh chóng chạy đến đỡ lấy Eri.
- Cậu có sao không Eri – chan? Hai cậu… tại sao lại làm như thế? Eri – chan chỉ muốn mời hai cậu dùng thử thôi. Có cần phải làm quá như vậy không?
Lần đầu tiên trong đời Hebi tỏ ra nổi giận… À, không hẳn là lần đầu tiên, có lẽ là lần thứ hai vì trước đây Hebi cũng từng vùng mình thoát khỏi bản chất hiền lành thùy mị của mình khi Kazuma hỏi về cảm xúc của Hebi dành cho Hiyama và Eri. Bây giờ, Hebi cũng đang thật sự rất tức giận và không ngần ngại nói thẳng vào mặt hai cậu trai kia.
- Tại vì cậu ta cứ ép tụi này đấy chứ. Tụi này không thích nên không muốn ăn. Nói chung, chẳng liên quan gì đến tụi này!
- Các cậu…
Dù có nổi nóng nhưng cũng không biết phải làm thế nào. Hebi không thể gương móng vuốt hay răng nanh tấn công mấy người đó như Hiyama được. Nếu làm như thế thì sẽ phá hoại đi mối giao hữu giữa thị tộc Chân Tổ và con người.
Về Hiyama… Không cần phải nói gì nhiều nhỉ? Đầu tiên là tròn mắt kinh ngạc, nhưng rồi sự kinh ngạc ấy dần dần chuyển hóa thành sự phẫn nộ dâng trào như chiếc nhiệt kế chuẩn bị cán mức. Đôi mắt cậu ấy hướng về phía hai cậu trai kia từ một màu đỏ hồng như Ruby giờ đây trông chẳng khác chi đôi mắt nhuộm máu đỏ của sự chết chóc. Đôi răng nanh cậu ấy bắt đầu nhe ra, ngay cả những chiếc móng tay dài và nhọn cũng nhân cơ hội mà thể hiện vai trò của mình.
Ngay trong lớp học, ngay trong gian bếp của tiết gia chánh, bao nhiêu con người có mặt tại đây, cùng chứng kiến thấy cảnh vừa rồi thì bây giờ sẽ còn phải trông thấy một Hiyama nổi điên là như thế nào. Vì chơi thân với nhau từ hồi nhỏ xíu, nên Hebi và Namehari hoàn toàn có thể cảm nhận được sát khí tỏa ra từ Hiyama. Cậu ấy… Toàn cơ thể Hiyama nổi lên những vệt ánh sáng đen như ngọn lửa đen. Rồi không biết từ đâu, những con dơi xuất hiện bên ngoài khung cửa sổ và thì nhau đập cánh, đập vuốt vào cửa kính với tiếng kêu ai oán thất thanh.
Trông thấy cảnh tượng đó, cả Namehari và Hebi đều không khỏi căng thẳng.
- Hiyama – kun… lẽ nào cậu định…
- Không được Hiyama – kun, cậu không được kích hoạt Spejas ngay lúc này!
Nhưng giờ có nói gì cũng vô ích một khi trong thâm tâm Hiyama chỉ suy nghĩ đến việc cho lũ kia một trận. Không phải vì món Burger, mình có thể làm bao nhiêu lần cũng được miễn còn đủ nguyên liệu. Cho chúng một bài học vì đã dám chạm bàn tay dơ bẩn ấy vào Eri, rồi còn làm cho Eri bị tổn thương. Không thể bỏ qua dễ dàng như thế này được… chắc chắn không thể bỏ qua. Hiyama nhích từng bước chân nặng nề. Một lần bước, là một lần mang đến nơi đây một sự bàng hoàng, đáng sợ đến tận xương tủy từng người một. Hiyama giờ đây… cũng tương tự như Đệ Nhất Chân Tổ Shalutia Vlad, được biết đến với cái tên gọi: “Ác mộng trong đêm tối”.
- Mấy tên kia, các ngươi…
- Dừng lại Hiyama – kun…
Namehari đã phải chạy đến ngăn không cho Hiyama tiến thêm nữa. Nhưng với tình trạng bất an bất ổn hiện tại của Hiyama, Namehari phải sử dụng đến Spejas của bản thân mới có đủ sức để ngăn cậu ấy. Nếu để Hiyama tiến thêm bước nữa thì tình hình sẽ trở nên tồi tệ hơn rất nhiều vì lũ dơi bên ngoài cửa ngày một đông hơn, và sự điên tiết của chúng cũng tỉ lệ thuận với sự phẫn nộ Hiyama đang mang. Nếu cứ tiếp tục thì thể nào trong lớp học này sẽ xảy ra án mạng mất.
…………………….
Tình hình thì ngày càng một căng thẳng hơn khi mọi người lại trông thấy Hiyama nhe răng nanh và móng vuốt. Hebi cứ ôm lấy Eri còn đang thút thít, tuyệt vọng khi miếng Burger nằm ngổn ngang trên sàn đất. Khi không một ai chịu đến giúp đỡ cho họ hay ngăn cản mấy cậu con trai buông lời không đẹp về Chân Tổ, thì tiếng bước chân ai đó lạnh lùng cất lên. Một chàng trai trẻ với mái tóc màu đen tài tử bước qua biết bao nhiêu người, cả học sinh, cả giáo viên phụ trách vẫn còn đang giương ánh mắt ngơ ngơ không dám hó hé nửa lời. Chàng trai ấy bước đi trong khi mọi ánh mắt đều hướng về mình và thắc mắc rằng “ không biết cậu ta đang dự tính làm gì”.
- Kazuma…
Phải, chàng trai đó chính là Kazuma, chàng tiến sĩ trẻ mang danh hiệu Einstein. Người im hơi lặng tiếng suốt từ lúc bắt đầu tiết học bây giờ đã đích thân đứng lên khi chẳng ai có chút động thái nào. Cậu ấy vô tư bước đến gần Hebi và Eri. Cậu ấy ngồi xuống, nhìn hai cô gái với ánh mắt lạnh lùng thờ ơ không đổi. Ánh mắt ấy… giống như đang trêu ngươi người khác vậy. Chính vì sự thờ ơ đó mà mọi người đều cho rằng Kazuma tự xem mình như một thiên tài và khinh thường người khác. Vậy nên, Hebi đã ôm sát Eri vào mình thật chặt và nói thẳng vào mặt Kazuma.
- Cậu muốn gì? Nếu là muốn chỉ trích này nọ thì cứ nói thẳng ra luôn ngay bây giờ đi!
Kazuma không trả lời… là vì cậu ấy nhận thấy rằng mình không cần thiết phải trả lời hay vì lý do nào khác? Chẳng biết nữa. Thứ duy nhất mà ai ai cũng biết, ai ai cũng nhìn thấy bằng chính đôi mắt của họ là Kazuma… cậu ấy đã dùng tay nhặt lấy miếng Burger nằm ngổn ngang dưới nền đất và tự ý cho vào miệng cắn lấy một miếng. Phải… Kazuma thật sự đã ăn nó đó, thức ăn do Hiyama làm và đã bị rơi xuống đất dính bụi bẩn. Kazuma thật sự đã ăn thức ăn mà mấy cậu bạn trai kia đã chê hay nghi ngờ Hiyama đã cho thứ gì lạ vào.
- Kazuma… cậu đang làm cái gì thế hả? Miếng thịt đó…
Dĩ nhiên, Kozue sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện này rồi. Nhưng dù có hét toáng lên thế nào đi chăng nữa thì Kazuma cũng đã ăn xong miếng Burger, thậm chí còn tráng miệng bằng mấy lát cà rốt cũng nằm trên mặt đất nốt. Cậu ấy đã thưởng thức món đó một cách tự nhiên, vô tư, không chút bận lòng hay phải quan tâm đến mọi người đều đang nhìn mình một cách tròn mắt khó hiểu. Không chỉ các bạn trong lớp, mà ngay cả bốn người bạn Chân Tổ cũng không tránh được sự kinh ngạc, đặc biệt là Hiyama và Eri…
Sau khi ăn xong, Kazuma còn mút tay như muốn nhớ hương vị đó đến giọt cuối cùng. Rồi thì bắt đầu cho nhận xét theo đúng như tiến trình của buổi học gia chánh ngày hôm nay.
- Để xem, tớ quen ăn thức ăn do Onee – chan và Kozue nấu rồi nên thật sự cũng không biết nhiều về ẩm thực do người khác nấu cho lắm. Nhưng đúng là nó rất ngon đấy chứ. Nhưng nó sẽ tuyệt vời hơn nếu các cậu có thể giảm độ cay của nó xuống và tăng độ mặn lên một chút. Về độ dẻo thì như thế này là ổn rồi nên không cần phải thay đổi gì nhiều. Nếu có thì chắc cũng là về cách nêm nếm ra sao thôi!
- Kusanagi – kun…
Giờ đây, trong mắt Eri hiện lên một chút phân vân lưỡng lự. Nhưng dù có là tâm trạng nào đi chăng nữa thì hình ảnh một Kazuma Kusanagi nay càng trở nên tuyệt vời lung linh hơn là một nhà bác học Albert Einstein. Cậu ấy… có thể hơi chút kỳ lạ, hơi chút dở người, quá tệ trong việc biểu hiện cảm xúc qua gương mặt… nhưng trái tim cậu ấy vô cùng ấm áp và tràn đầy hướng thiện. Ranh giới giữa con người và Chân Tổ… thật sự không hề tồn tại trong suy nghĩ của Kazuma. Đối với Kazuma, mọi người đều bình đẳng như nhau. Đối với Kazuma… thì mình…
………
- Còn hai cậu, tớ nghĩ chắc hai cậu cũng cần nói điều gì đó chứ nhỉ?
Kazuma chợt quay lại nhìn hai cậu bạn trai với gương mặt không đổi. Họ có thể không sợ Chân Tổ mà buông lời xúc phạm này nọ, nhưng chắc chắn họ sợ Kazuma đến từ một ngôi trường quá nổi tiếng cũng như thực lực của cậu ta vượt quá sức của một học sinh trung học. Với lại, họ sợ Kozue, người đã hai lần đánh thắng Hiyama hơn nhiều. Nên ngay khi bị Kazuma bắt thọp, hai cậu trai liền tỏ ra quan ngại và có chút sợ sệt. Nhưng vẫn cố tìm đủ mọi lý do bao biện cho hành động của mình.
- Nói… nói gì cơ? Là do họ cố ép tụi này trước kia mà…
- Kể cả khi là như vậy thì cũng không có nghĩa rằng các cậu được quyền buông lời xúc phạm các cậu ấy. Onee – chan có nói rằng một người đàn ông đích thực không được phép để con gái khóc hay làm tổn thương họ. Hơn nữa, thức ăn không phải là thứ dễ dàng bỏ đổ một cách lãng phí khi trên thế giới vẫn còn rất nhiều người phải sống chung trong cảnh đói khổ không có cái để ăn. Hành động của các cậu không chỉ là xúc phạm một người mà còn cho rất nhiều người đấy. Nếu là một người đàn ông thì hãy nói lời xin lỗi ngay đi. Xin lỗi vì đã nói những điều tồi tệ và đã phí phạm đồ ăn!
Phải xin lỗi Chân Tổ, hai cậu con trai ấy thật sự chẳng muốn làm chút nào. Nhưng nếu không làm thì sẽ không thoát khỏi tầm nhìn của Kazuma mất. Vậy nên, họ đành cúi đầu trước Eri, Hebi, Namehari và Hiyama.
- Chúng tớ… xin lỗi…
Nhờ có Kazuma mà tình hình đã trở nên bớt căng thẳng hơn rồi. Bên kia đã nói lời xin lỗi, và bên này dường như cũng đã cho qua mọi chuyện, như thế cũng được tính như là giảng hòa mặc dù hai bên vẫn chưa được hòa hợp cho lắm. Nhưng tóm chung thì cơn giận dữ của Hiyama cũng dần dần biến mất khi số lượng dơi ngoài cửa sổ một lúc một thưa đi cho đến khi không còn thấy bất cứ con nào nữa.
- Được rồi các em, không còn gì để bận tâm nữa. Chúng ta tranh thủ rồi quay trở lại chuẩn bị cho tiết học tiếp theo thôi!
Dưới sự điều hướng của giáo viên phụ trách, các học sinh khác lại quay về phần của mình. Hai ba học sinh sẽ giúp đỡ cho nhóm Chân Tổ dọn dẹp đống đổ nát kia xem như lời xin lỗi. Không biết có phải vì Kazuma là người chủ động đến gần họ trước tiên đã khiến cho một vài học sinh nghĩ rằng Chân Tổ thật sự không đáng sợ như họ nghĩ. Nhờ Kazuma, mà một vài người tự dưng không còn cảm thấy sợ Chân Tổ nữa, và họ đã chủ động đến giúp đỡ cho nhóm bộ tứ.
Còn về Kazuma, mọi thứ đã được giải quyết xong, Kazuma đã có thể thở phào nhẹ nhõm nhưng… không hiểu sao cậu ấy lại đứng tựa lưng vào vách tường, miệng không ngưng buông ra những hơi thở gấp rút một cách mệt mỏi. Mồ hôi hột chảy dài trên gương mặt của cậu ấy nhỏ thành giọt xuống sàn nhà. Kazuma lâm vào một tình trạng kỳ lạ nào đó nhưng có vẻ như cậu ấy đang khôn ổn chút nào.
Trông thấy được viễn cảnh ấy, Kozue chợt nhận ra một điều rất đỗi quan trọng.
- Tora, tớ giao lại cho cậu này!
- Oi Kozue, cậu đi đâu thế hả?
Kozue giao mọi việc còn lại cho Tora sau đó thì chạy nhanh đến chỗ Kazuma đang đứng. Kozue nắm lấy tay Kazuma.
- Đi với tớ nhanh, Kazuma!
Sau đó, không nói không năng gì, Kozue đã kéo Kazuma chạy vụt ra khỏi lớp ngay khi tiết học còn chưa kết thúc nữa là. Không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng trông hai người họ có vẻ như đang cực kỳ gấp rút.
……
- Kusanagi – kun…
Eri rất muốn được nói lời cảm ơn Kazuma vì đã giúp nhóm. Nhưng ngoảnh đi ngoảnh lại thì chẳng thấy tăm hơi Kazuma đâu. Eri không biết rằng Kazuma đã rời khỏi lớp cách đây vài giây, và càng không biết được chuyện gì đang xảy đến với Kazuma.