Editor: Gà
[] chỉ cây dâu mắng cây hòe: hàm ý "chửi đối tượng này nhưng thực chất là ám chỉ, cạnh khóe đối tượng khác". Nói khác đi là "mượn một sự kiện khác làm trung gian để tỏ thái độ vì không tiện mắng thẳng mặt". Tuy nhiên, câu đúng phải là chỉ chó mắng mèo, vốn có nghĩa tương đồng với câu chỉ gà mắng chó (chỉ kê mạ cẩu - 指鸡骂狗). Cả hai câu này đều là biến thể của câu chỉ tang mạ hòe - 指桑骂槐 (chỉ vào cây dâu mà mắng cây hòe) vốn là tên kế thứ trong Tam Thập Lục Kế của Tôn Tử binh pháp. (Nguồn: )
Đa số phái nữ thích thi từ ca phú hàm ý uyển chuyển, Khúc Khinh Cư nhận lấy thi từ từ Vệ Thanh Nga đưa đến, tùy ý nhìn sang, thì thấy cái gì thanh phong, đạm khói... Nàng tùy ý đưa cho Tần Bạch Lộ bên cạnh: "Ta cảm thấy những cô nương này đều rất có tài hoa, nhưng sở trường của ta không phải thi từ, nên để Tam đệ muội xem một chút vậy."
Tần Bạch Lộ nhận lấy vài bài thơ xuất chúng do Tấn An công chúa chọn ra, đứng đầu chính là bài thơ của Tam cô nương phủ Xương Đức công, khóe môi nàng ta lộ ra nụ cười lạnh, lật qua lật lại, nói với Khúc Khinh Cư: "Nhị tẩu xuất thân thế gia, ngay cả Tam cô nương của quý phủ cũng có tài hoa như vậy, sao tẩu cứ xem nhẹ bản thân mình?"
Lời này hơi cay nghiệt, mặc dù Thụy Vương được Hoàng thượng sủng ái, nhưng đó vẫn là đệ đệ, ngươi làm đệ muội mà dám dùng giọng điệu này nói chuyện với tẩu tẩu, quá không hiểu tôn ti rồi, uổng cho Tần gia là thế gia thư hương, sao có thể dạy dỗ ra một nữ tử như vậy?
Mày của Tấn An công chúa nhíu lại, ngẩng đầu nhìn Tần Bạch Lộ, sau đó cúi đầu thưởng thức trà.
"Quý phủ?" Khúc Khinh Cư cười tủm tỉm lấy khăn tay ra lau khóe môi, dịu dàng nói: "Tam đệ muội, không phải tẩu tẩu thích thuyết giáo, nhưng lời này của muội quá không ổn rồi, nữ nhân chúng ta xuất giá tòng phu, phủ của ta chính là phủ của Vương gia, Tam đệ muội nói vậy chẳng phải đã không xem ta là người trong hoàng gia ư?"
Lời này ngay cả hoàng hậu nương nương còn không thể nói, huống chi chỉ là một đứa em dâu như Tần Bạch Lộ?
Tần Bạch Lộ nghe xong, trong lòng hận Khúc Khinh Cư không nể mặt nàng ta, trên mặt lại chỉ có thể cười xòa nói: "Nhị tẩu thứ tội, do muội nhất thời nhanh miệng nói sai, kính xin tẩu tẩu tha thứ cho." Nói xong, đứng dậy khẽ cúi người.
Khúc Khinh Cư không đứng dậy đáp lễ, chỉ vuốt cằm nói: "Đệ muội không cần đa lễ, giữa chị em dâu chúng ta không cần nhiều quy củ như vậy, nhưng hôm nay ta phải nói một câu, hôm nay ta là Đoan Vương phi, mẫu thân chính là Khúc Điền thị, sau này đệ muội đừng nhầm lẫn."
Nụ cười của Tần Bạch Lộ dường như cứng lại, nàng ta không ngờ Khúc Khinh Cư sẽ thẳng thừng bỏ phủ Xương Đức công qua một bên như vậy, nhớ đến những lời đồn trong Kinh thành về phủ Xương Đức công và Đoan Vương phi, gì mà Xương Đức công là người có phong cách thoải mái không gò bó, thê chưa qua đời được trăm ngày, đã nạp người khác; gì mà Điền Lương thị không phải từ mẫu, khắt khe với nữ nhi của tiền phu nhân Xương Đức công, càng chẳng thèm quan tâm thứ nữ, chỉ đối tốt với nữ nhi và nhà mẹ đẻ của mình.
Khó trách gần đây trong Kinh thành đều truyền tai nhau về chuyện xấu của phủ Xương Đức công, thì ra là vậy, Khúc Khinh Cư đã tỏ rõ thái độ của nàng với phủ Xương Đức công rồi.
Hôm nay không ít người đến, Tần Bạch Lộ lại mất mặt trước nhiều người như vậy, nhưng vẫn không thể phát tác, chỉ có thể nhịn tức ngồi xuống, trả thi từ trong tay lại cho Tấn An công chúa: "Không biết công chúa cảm thấy ai khá hơn?"
Khúc Khinh Cư nhìn dáng vẻ cố nén tức giận của nàng ta, suy nghĩ, hai phu thê Thụy vương thật sự trời sinh một đôi, nói chuyện đáng đánh đòn như vậy, để nàng cảm thấy không làm đối phương nghẹn hai câu, thì thật xin lỗi thái độ cuồng vọng của họ rồi.
"Bổn cung cảm thấy hai vị cô nương, Khúc, Lục không tệ." Tấn An công chúa ngẩng đầu: "Không biết là hai vị cô nương nào, có thể bước lên để Bổn cung nhìn một chút."
Khúc Khinh Cư nhìn hai cô nương tiến lên được phúc thân, tướng mạo Khúc Ước Tố dịu dàng động lòng người, cô nương Lục gia mảnh khảnh uyển chuyển, đúng thật khiến hai mắt người ta tỏa sáng. Nếu nàng đoán không sai, cô nương Lục gia này chắc là nữ nhi xinh đẹp của Đại học sĩ Lục Cảnh Hồng rồi.
"Bổn cung thấy hai ngươi ngang sức ngang tài, cái gọi là văn vô đệ nhất [], không bằng cùng để hai người các ngươi là thủ khoa." Tấn An công chúa đã nghe nói về chuyện của Khúc Ước Tố và Thụy vương, thì nhìn Khúc Ước Tố thêm một lần, quả thật cô nương này có dáng vẻ xuân hoa, mặt mày có thể nhập họa rồi.
[] văn vô đệ nhất: trong văn chương không có ai là giỏi nhất cả
Lúc này, nàng bỗng liếc nhìn Đoan Vương phi đang cười yếu ớt thưởng thức trà, tuy hai người đều là tỷ muội cùng cha, nhưng dáng ngoài và phong cách đều không giống nhau, Khúc Ước Tố đẹp thì đẹp thật, nhưng không phải là thế gian khó tìm, ngược lại mặc dù dung mạo Đoan Vương phi không phải thiên hạ vô song, nhưng lại khiến người ta cảm thấy đẹp không thể nói thành lời, mỗi tiếng nói cử động đều mang hương vị xinh đẹp.
Đại khái đây là sự hấp dẫn riêng của cá nhân rồi, Tấn An công chúa bảo người trình lên một bộ mực thượng hạng và đồ trang sức cho hai người Khúc, Lục, lại khen vài câu xong, mới cười bảo hai người ngồi xuống, nhưng không hề nhắc đến một chữ về quan hệ giữa Khúc Ước Tố và Khúc Khinh Cư.
Rất nhanh đã có người trình bánh ngọt và trái cây lên, mọi người thấy tất cả đều là đồ ngon, có thể thấy Hoàng thượng vô cùng sủng ái Tấn An công chúa, khó trách mấy vị vương phi cũng hòa khí với Tấn An công chúa như vậy, ngay cả người cao ngạo như Thụy vương phi cũng rất khách khí.
Từ đầu đến đuôi Vệ Thanh Nga nói chuyện không nhiều, nàng ta cảm thấy hình như hai người Khúc Khinh Cư và Tần Bạch Lộ trời sinh không hợp bát tự, nhưng mỗi lần Khúc Khinh Cư đều chiếm thế thượng phong.
Khúc Khinh Cư dám...không nể mặt Tần Bạch Lộ, chắc hẳn ỷ vào sự sủng ái của Đoan Vương với nàng, nếu không đâu dám bất chấp hậu quả mà nói ra như vậy, nàng ta có chút giễu cợt nghĩ, đợi Đoan Vương không sủng ái nàng nữa thì nàng phải tự xử thế nào đây, dù sao cũng là chị em bạn dâu, sau này còn có thể thương hại nàng hai phần?
Nếu là nàng ta, nhất định có thể lựa lời nói tốt đẹp hơn, không đến nỗi khiến người ta không thể xuống đài được. Nàng ta thở dài, nâng chung trà lên che giấu tâm tình của mình, có lúc chỉ có thực tế tàn khốc thì mới có thể khiến nữ nhân học được cách trưởng thành.
"Họa thưởng đã xong rồi, nếu chư vị không ghét bỏ, không bằng theo Bổn cung đi nghe một khúc?" Tấn An công chúa vịn tay nha hoàn đứng dậy, vừa dứt lời, mọi người lục tục nói không dám, sao dám ghét bỏ vân vân.
Đã sớm chuẩn bị bàn, sau khi mọi người ngồi xuống, thì lập tức khai xướng, đại ý của vở diễn này là nữ tử si tình nam nhân vô tình, cuối cùng nữ nhân già đi nam nhân lãng tử quay đầu.
Khúc Khinh Cư xem loại tình tiết này, đã cảm thấy khó chịu, tại sao nữ nhân ở nhà phụng dưỡng lão nhân, nuôi dạy hài tử, nam nhân thì ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, đợi đến khi người nữ đã già thanh xuân đã không còn rồi, nam nhân cảm thấy chơi không có ý nghĩa nữa muốn về nhà dưỡng lão, còn được người khen ngợi lãng tử quay đầu quý hơn vàng?
Thanh xuân đầy máu và nước mắt của nữ nhân thì ai nhìn thấy? Đợi nàng ấy già rồi, không thể tiếp tục hưởng thụ sự tốt đẹp của thanh xuân thì nam nhân lãng tử quay đầu còn có ích lợi gì?
Theo nàng thấy, những thứ hí khúc này đều do bọn thư sinh bỉ ổi vô dụng viết ra để thỏa mãn dục vọng của mình, bọn họ luôn hi vọng thê tử của mình hiền huệ ít nói, vừa hy vọng thê tử nhà người ta phóng đãng không chịu nổi. Trên thực tế bọn họ không hề làm gì cho thê tử mình, điều duy nhất có thể làm chính là ăn bữa có bữa không, rồi ngồi xổm ở góc nhà hỏng ảo tưởng về một cô nương ốc đồng hoặc thiên kim tiểu thư nào đó muốn sống muốn chết gả cho hắn ta.
Mộc Cận thấy sắc mặt chủ tử không ổn, lập tức giúp nàng đổi một chén trà nóng, nhỏ giọng nói: "Chủ tử, thân thể khó chịu sao?"
Khúc Khinh Cư đang cầm chén trà lạnh nhạt nói: "Không sao, chỉ không muốn xem loại nam nhân này lấy được người vợ hiền lương thục đức thôi."
Nàng nói rất nhỏ, nhưng Tấn An công chúa nghe được, Tấn An công chúa gật đầu, cười lạnh nói: "Đúng vậy, nam nhân như thế đâu xứng có được ngày con đàn cháu đống, không làm người ta ghê tởm thì thôi, bảo người ca diễn lui ra đi, Bổn cung không thích khúc này."
Mấy đào hát liên tục lui xuống, không hiểu sao lại chọc giận công chúa điện hạ.
"Trước đó vài ngày muội nghe được một hồi ‘Phán chiết ký’, cảm thấy có ý nghĩa hơn đấy, không bằng tỷ tỷ nghe thử xem?" Khúc Khinh Cư cười yếu ớt nói: "Nam nữ trong thiên hạ này, dù sao cũng nên được dạy thiện ác luôn có báo, sao có thể để người ta chiếm hết tiện nghi chứ?"
Tấn An công chúa cảm giác càng nhìn Đoan Vương phi càng thấy thuận mắt, sau khi nàng bảo người cho trình diễn ‘Phán chiết ký’ này, thì nói với Khúc Khinh Cư: "Đệ muội nói phải, ta cũng có ý này."
Quả nhiên vị Tấn An công chúa này là một người có cá tính, Khúc Khinh Cư khẽ cười nâng chung trà lên: "Công chúa điện hạ thật cao kiến."
Tần Bạch Lộ thờ ơ nhìn Khúc Khinh Cư và Tấn An công chúa nói chuyện, nghiêng đầu lạnh lùng nhìn về phía Khúc Ước Tố đang ngồi trong góc, quả nhiên tất cả nữ nhân Khúc gia đều là loại hồ ly tinh, tỷ tỷ thì có dáng vẻ hồ mị, muội muội thì làm chuyện hồ ly tinh thường làm, không có gì tốt.
Nội dung của ‘Phán chiết ký’ [] nói về một tú tài nghèo yêu một thiên kim tiểu thư, nên đã dùng hết các cách thức để đạt được hảo cảm của tiểu thư, nhưng tú tài có một vị hôn thê là thanh mai trúc mã từ nhỏ, tú tài muốn ngồi hưởng tề nhân chi phúc [], nên đã che giấu chuyện này, cuối cùng chuyện gã làm bị tiểu thư và thanh mai biết, bị hai người cùng nhau chán ghét vứt bỏ gã, cuối cùng nghèo rớt mùng tơi cả đời.
[] Phán chiết ký: dịch thoát ra là vịn bẻ cành ký, ở đây nói tú tài muốn ‘phán’ (攀) là bám vào tiểu thư để leo lên cành cao, cũng muốn ‘chiết’ (折) là bẻ gãy luôn thanh mai, có nghĩa làm ôm luôn thanh mai.
[] tề nhân chi phúc: Chỉ cuộc sống giàu sang, phú quý, nhiều con cháu
Muốn bám vào cành cao là tiểu thư, lợi dụng tiểu thanh mai cùng lớn lên từ nhỏ, cuối cùng không bẻ cành thành công, đây xem như đang châm chọc lòng tham của thư sinh nghèo túng. Vở này vốn không được ai xem, vì với nam nhân mà nói, ai muốn xem loại hí khúc thế này? Còn nữ nhân được nuôi dưỡng ở khuê phòng, thì đương nhiên không biết khúc này.
Cho nên vở này vừa lên diễn, không ít người say sưa thưởng thức, đợi vở diễn kết thúc, một nhóm người đã thảo luận, nói tên thư sinh này thật không biết xấu hổ, còn nói tiểu thư và thanh mai kia làm tốt lắm.
"Nhắc đến thư sinh thì cảm thấy thật đáng ghét, nhưng trước kia thiên kim tiểu thư cũng không nên len lén gặp mặt thư sinh, thiếu chút nữa đã bị hủy danh tiết." Tần Bạch Lộ cười như không cười nói: "Thế gian này, mai mối vẫn nên nghe theo lệnh phụ mẫu, một cô nương tốt, mà ở cùng với nam tử trưởng thành, thì không phải thứ gì tốt rồi."
Lời nói ám chỉ này, không ít người đã nghe nói về chuyện Tết Nguyên Tiêu, cho nên trong lúc nhất thời cũng không tiện nói tiếp, dù sao đây là chuyện của phủ Thụy Vương, từ trước đến giờ tính tình Thụy Vương này luôn cao ngạo, không nên trêu chọc thì tốt hơn.
Lương thị nghe Tần Bạch Lộ nói xong, thì sắc mặt khẽ biến, ngược lại vẻ mặt Khúc Ước Tố bên cành bà ta lại không thay đổi, từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười, dường như đối tượng Tần Bạch Lộ chỉ cây dâu mắng cây hòe không phải là mình.
Vệ Thanh Nga và Khúc Khinh Cư đều mỉm cười không nói, dường như không nghe thấy lời nói của Tần Bạch Lộ, hai người nhìn nhau, nâng chén trà trong tay, đồng thời cúi đầu uống một ngụm.
"May mà thiên kim tiểu thư này không gây ra sai lầm lớn, lạc lối nhưng biết quay đầu chứ không phải khư khư cố chấp, cũng là một chuyện tốt." Tấn An công chúa phá vỡ cục diện bế tắc, trên mặt nàng lộ ra một nụ cười sắc bén: "Nam nhân ấy, không được quá nuông chiều, nếu không hắn sẽ quên mất bản thân mình là ai."
Dứt lời, trong lòng mọi người đều ngũ vị tạp trần, trên đời này nam nhân nào không ăn vụn, người nam nhân nào không thích loại hình xinh đẹp uyển chuyển chứ?
Khúc Khinh Cư nhìn về phía Tấn An công chúa, hình như nàng thấy được sự kiên định trên gương mặt kia.