Thế Nào Một Loại Yêu Không Đau

chương 65: như xa, như gần (trung)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Hanayang

Ngày hôm sau ăn cơm trưa xong, Biên Thành hướng Diệp Nhất Châu chào từ giã, anh có một cuộc hẹn với khách hàng ở Thượng Hải nên phải đi ngay.

"Không phải đã nói có thể ở chơi hai ngày sao?" Diệp Nhất Châu nhìn Diệp Phong. Hai người tối hôm qua đi ngồi thuyền trên sông trở về, cũng không nói gì nhiều, buổi tối Biên Thành nói uống rượu còn chưa tỉnh, liền ngủ đi sớm.

Diệp Phong trầm mặc, ánh mắt cũng không biết nhìn về phía nào.

"Khách hàng còn có việc khác, nên đẩy thời gian lên sớm hơn. Cháu chính là đến xem Diệp Phong thế nào, bây giờ gặp rồi, về sau chúng cháu ở Bắc Kinh còn có thể thường xuyên gặp mặt." Biên Thành thản nhiên cười cười, trở về phòng thu xếp.

Anh lại ngồi xe buýt đến thị trấn, rồi lại ngồi xe lửa, đoán chừng đến Thượng Hải cũng đã là buổi tối, thời gian không thể chậm trễ nữa.

Diệp Phong tiễn anh đến bến xe đầu trấn chờ xe, xe buýt đi ra thị trấn cứ nửa tiếng sẽ có một chuyến, không cần vội vã nên hai người đi rất chậm.

Anh một tay xách túi, một tay cắm ở trong túi quần, thường ngẩng đầu nhìn xem trấn cổ, cũng không giống như lưu luyến.

Mưa đến nửa đêm đã ngừng, trân mấy băng ghế đá còn đọng lại một ít giọt nước, nhưng không khí vô cùng tươi mát, bầu trời cũng như được rửa nước, phá lệ xanh trong.

Hai người tực như có tâm sự thật nặng, mặt bình tĩnh, ngẫu nhiên phát ra một hai tiếng uh ah, rất ít nói chuyện với nhau. Nhưng khi đến cua quẹo ở đầu ngõ, Biên Thành vẫn vươn cánh tay che chắn cho cô ở bên trong, e ngại những người đi nhanh qua đường sẽ va vào cô.

"Phía trước chính là nhà ga." Đi ra ngõ nhỏ, nhiều người tới lui, xe cộ chiếc này nối tiếp chiếc kia nhanh chóng vượt qua bên cạnh hai người.

Biên Thành gật gật đầu, "Em đi trở về sẽ không sao chứ?" Anh rút tay từ trong túi ra, chỉ chỉ vào mắt.

"Nơi này rất nhỏ, em từ từ nhắm hai mắt đều có thể mò trở về." Cô hé miệng cười, ý cười còn không có mở rộng, nước mắt lại bỗng nhiên chảy ra, trên người không có khăn tay, chỉ phải chật vật lấy mu bàn tay lau đi.

Biên Thành thật sâu nhìn cô, cô cúi đầu, liều mạng vẫy tay, bảo anh nhanh đi.

Anh ngẩng đầu lên, trong ngực dồn dập phập phồng, giống như đang hết sức ức chế cái gì, bỗng dưng, anh vươn cánh tay ôm lấy cổ cô, cô nhắm mắt lại, nước mắt rơi như mưa.

Lúc này đây, thật sự là nói lời cáo biệt với quá khứ. Anh đã cho cô những hồi ức tốt đẹp, cô sẽ trân quý, trong lòng cô vĩnh viễn sẽ vì anh mà lưu lại một vị trí, Anh sẽ là một người đặc biệt nhất trong cuộc đời cô.

Nhưng vì sao lòng lại đau như vậy?

Anh buông cô ra, đôi mày lúc trước nhíu lại từ chút một buông lỏng ra, tựa hồ đã suy nghĩ cẩn thận xong một việc, sau đó, anh gằn từng tiếng chậm rãi nói: "Lần này là em đẩy anh ra, chúng ta huề nhau." Không có lẫn lộn bất kỳ sự thù hằn gì, dường như chỉ có vạn phần nản lòng, chấp nhận sự thật trước mắt, nói xong, anh cũng không quay đầu lại đi hướng vào bến xe.

Thân ảnh đơn bạc của anh dần dần đi xa khỏi tầm mắt cô, cô lau mắt xong, giương mắt lên lại phát hiện anh đã không thấy đâu, cô đuổi theo vào bến xe, nhiều xe như vậy, cô không biết anh lên chiếc nào, lo lắng tìm kiếm mọi nơi.

"Diệp Phong!" Cuối cùng anh vẫn lên tiếng, không đành lòng nhìn bộ dáng cô loay hoay ở trong đám người.

Tiếng gọi từ một chiếc xe buýt từ từ lăn bánh truyền đến, cô chạy tới, nhìn thấy được anh. Cô chạy theo xe, anh vươn cánh tay ra cho cô bắt lấy, "Biên Thành... Biên Thành..."

"Anh ở đây!" Anh đau lòng nhìn cô, cô còn đang khóc, còn đang một tiếng rồi lại một tiếng gọi tên anh, nhưng không có mở miệng giữ anh ở lại.

Ngón tay từ lòng bàn tay anh hạ xuống, "Biên Thành, Bắc Kinh gặp lại!" Cô hét với theo đuôi xe, không biết anh có nghe thấy hay không.

Cỡ nào hy vọng giữa họ không có sáu năm cách xa nhau, anh là tình yêu đầu tiên và cũng là tình yêu cuối cùng, như vậy cuộc đời có phải liền đơn giản hơn hay không?

Ba ngày sau, Diệp Phong cũng rời khỏi Tây đường, Tô Hiểu Sầm tự mình lại đây đón, không để ý tới sắc mặt của cô, kéo cô vào phòng, cởi bỏ nút áo, xem xét bên ngoài bên trong, sau đó thở dài, "Con đừng cố nén, giận mẹ thì cứ la lên đi!"

"Con muốn về Bắc Kinh." Diệp Phong nói.

Tô Hiểu Sầm trầm ngâm một chút, "Hai tuần sau, chúng ta bàn lại chuyện này."

"Hai tuần? Cũng quá dài đi, như vậy, con sẽ rời Bắc Kinh một tháng." Cô sốt ruột nhăn mặt thành một nhúm.

"Con bỏ ba mẹ đi suốt sáu năm, mẹ có từng oán giận con không?"

Cô nhìn Tô Hiểu Sầm, cắn cắn môi, nhẹ nhàng đi qua, "Mẹ, thực xin lỗi..."

Tô Hiểu Sầm thất vọng vuốt ve phía sau lưng của cô, "Không cần nói xin lỗi, bớt làm cho mẹ lo lắng thì tốt rồi."

Cô cũng không khỏi khẽ thở dài một tiếng.

Tới Thanh Đài đã là lúc hoàng hôn, tịch dương như một khúc nhạc thăng trầm, sáng tỏa đầy trời. Xe ngang qua bờ biển, du khách ở trên bờ cát đùa ngịch với con sóng lần lượt từng cơn từng cơn đẩy vào bờ, giữa bãi đá, có đứa nhỏ cầm cái xẻng nhỏ đi tìm con cua, đó là trò cô thích chơi nhất khi còn nhỏ, nhìn thấy, miệng cô bất giác sung sướng cong lên.

Cô thật sự sống ở Thính Hải Các, nhà của bà ngoại và cậu ở trong này. Tô Hiểu Sầm cùng Diệp Nhất Châu bận công tác, từ nhỏ, cô đã sống cùng bà ngoại còn có cậu, thế cho nên khi học đại học, đa số thời gian nghỉ cô cũng vẫn ở nơi đây.

Ban đầu chỗ này của bà ngoại là hộ gia đình, sau đó bị giải tỏa và rời đi nơi khác, nhà đầu tư bồi thường một căn hộ nhìn ra biển, ở tầng , tầm nhìn đặc biệt tuyệt đẹp.

Nhưng vào tết âm lịch, cô đều cùng ba mẹ cùng nhau về bên nhà Diệp Nhất Châu ở Tân Giang ở hai đêm.

Diệp Nhất Châu lần này thật sự là đã hy sinh cùng cô ở Tây Đường hết nửa tháng, vừa đến Thanh Đài, ông liền vội vàng về đơn vị, trên đường, di động của Tô Hiểu Sầm vang lên không ngừng.

Bác sĩ Tông nhún nhún vai, đồng tình nhìn cô.

"Bà ngoại và cậu không biết con gặp chuyện gì, mẹ không muốn làm họ lo lắng loạn lên, ban ngày mẹ không có cách nào ở cùng con, nhưng buổi tối nhất định mẹ sẽ về nhà." Khi cùng cô lên thang máy, Tô Hiểu Sầm nói với cô.

"Con không cần ai trông." Cô bây giờ mới hiểu được Tô Hiểu Sầm vì sao lại muốn đưa cô đến Tây đường, đúng vậy, cô cũng không muốn một lần rồi một lần đem cái buổi tối bị tấn công đó kể cho người khác nghe, đó cũng không phải là hồi ức dễ chịu gì.

"Con không có quyền lên tiếng, cái gì cũng đừng nghĩ, con liền định tâm lại cho mẹ, lo mà nghỉ ngơi cho tốt." Tô Hiểu Sầm trừng mắt nhìn cô.

Ở nhà bà ngoại tuyệt đối không cô đơn, theo bà ngoại đi chợ mua rau, lại bị mợ kéo đi dạo phố làm tham mưu. Đứa em trai con cậu so với cô thì nhỏ hai tuổi, đang quen bạn gái, hai người đều là giáo viên trung học, đang ở trong ngày nghỉ, tinh lực thật sự tràn đầy, vừa lúc thái dương tây tà, liền lôi kéo cô ra bờ biển, không phải bơi lội, thì là lướt sóng, có khi còn lên đỉnh núi cắm trại dã ngoại.

Cô mua cặp kính sát tròng mới, thế giới cuối cùng cũng tươi sáng. Cũng mua một cái di động mới, ngày đó dùng di động của Biên Thành gọi điện thoại cho Hạ Dịch Dương, ở trong nháy mắt, cô cư nhiên nhớ kỹ số của anh.

Ngồi ở trên bờ cát, cô thường đem mười một số đó bấm đi ra, sau đó lại xóa đi. Cô không dám gọi điện thoại cho anh, sợ nghe được giọng điệu hờ hững của anh.

Một buổi chiều mưa nho nhỏ, cô một mình đi đến quảng trường âm nhạc. Trong mưa, vẫn có du khách chụp ảnh, bé gái xách theo giỏ hoa đứng ở trong đình ven đường, liếc mắt nhìn cô một cái, lại tiếp tục cùng các bạn đi chơi. Tuổi còn nhỏ, lại vô cùng quen thuộc lòng người, nhìn thấy tình nhân đến đây, chỉ cần cuốn lấy người nam, bình thường sẽ không có chuyện không bán được.

Cô đi tới, mua một đóa hoa hồng, khi con bé nhận tiền, ánh mắt nhìn cô như nhìn khách ngoại lai.

Rất ít có cô gái nào mua hoa hồng cho chính mình sao?

Hoa hồng cũng không tươi mới, cánh hoa đã cong, lá cũng héo héo, mùi hoa cũng lạ, như mùi nước hoa rẻ tiền. Cô cầm hoa, đi dọc theo bờ tường đá đến khi trời tối mới về Thính Hải Các.

Đã hơn nửa đêm, cô mở di động ra, cố lấy dũng khí, gọi điện cho Hạ Dịch Dương, không ai nghe máy. Cô chuyển máy qua chế độ rung, nhét vào bên dưới gối, thẳng đến sáng sớm, cũng không có một cuộc gọi đến nào.

"Mẹ, thứ Bảy này con về Bắc Kinh." Lúc ăn điểm tâm, cô lại nói với Tô Hiểu Sầm.

"Không bàn nữa." Tô Hiểu Sầm giương mắt, giọng điệu cường ngạnh.

"Con chỉ thông báo với mẹ một tiếng, hôm nay con đặt vé máy bay ngay trên mạng." Thái độ của cô không chút nào yếu thế.

Tô Hiểu Sầm đứng lên, vào phòng thay quần áo, sau khi cô trở về, Tô Hiểu Sầm cũng đến ở bên này. Khi ra cửa, Tô Hiểu Sầm nhìn nhìn cô, "Hôm nay mẹ sẽ điện thoại cho ba con nói chuyện này, nếu ông ấy đồng ý, mẹ sẽ đưa con đi Bắc Kinh."

Một ngày sau khi trở lại Thanh Đài, Diệp Nhất Châu phải đi Thượng Hải công tác.

Không đợi Tô Hiểu Sầm kịp nói chuyện này với Diệp Nhất Châu, vừa mới vào văn phòng, thư ký liền chuyển điện thoại cho bà, Lâu Dương và trưởng phòng nhân sự của Thành Đô radio đến Thanh Đài xin lỗi.

Bà nói thư ký thay đặt bàn ở khách sạn, gọi Diệp Phong đến, đi qua mời Lâu Dương cùng trưởng phòng ăn cơm.

Diệp Phong tới trước, chỉ vừa uống một chén trà nhỏ, Lâu Dương cùng trưởng phòng nhân sự cũng đến. Lâu Dương vẫn nho nhã lịch sự như mọi khi, ánh mắt nhìn Diệp Phong ôn hòa, kinh ngạc, còn có miệt mài nghiên cứu. Vào ngày Diệp Phong đến phỏng vấn, anh đã cảm thấy sự bất đồng của cô, cô lạnh nhạt mà lại bằng phẳng, nhìn như như nhược, lại giấu giếm mũi nhọn, nhưng như thế nào cũng không liên tưởng đến bối cảnh của cô lại lớn mạnh như thế. Lúc trước, cô ở radio đã bị Thôi Linh bài xích, thế nhưng cô cũng có thể nhịn xuống, dùng thực lực của chính mình để chứng minh bản thân.

Diệp Phong hỏi chuyện của 《 Đêm khuya khuynh tình 》.

"Đầu tiên là lấy bài phân tích của cô và chuyên gia tình cảm phát lại một lần, sau đó là phát lại ghi âm trước kia của cô, hòm thư của tổ tiết mục các cô đều sắp bùng nổ rồi, Tiểu Vệ mỗi ngày đều nhận được điện thoại của thính giả gọi tới, đều là hỏi cô chừng nào thì trở về, còn có thính giả gửi tặng cô hoa và gấu bông, chúng tôi đối với bên ngoài thuyết phục trả lời là cô xuất ngoại học nâng cao, thuận tiện xin nghỉ phép. Nếu cô không sớm quay về, lời nói dối này của chúng tôi không biết nên giải quyết như thế nào đây." Lâu Dương thân thiết liếc nhìn cô một cái.

"Giám đốc Lâu quá lời rồi, tôi nào có sức quyến rũ lớn như vậy." Cô thực ngượng ngùng.

"Đó chính là phản ứng của thính giả, tôi còn chưa đề cập đến nhóm đồng sự ở radio, bọn họ đều rất tưởng niệm cô, bao gồm cả tôi." Anh nhìn thẳng vào mắt của cô.

Diệp Phong cười nhợt nhạt hồi đáp, nghe được bên ngoài có tiếng bước chân, ló ra, "Mẹ tôi đến rồi."

Tô Hiểu Sầm cũng không phải lấy thân phận Tô bí thư mà đến, chính là phụ huynh của Diệp Phong, bà rất lịch sự hướng về phía Lâu Dương, trưởng phòng bắt tay, hàn huyên, chăm sóc, vì bọn họ gọi vài món ăn đặc sắc của khách sạn, đồng thời cũng đẩy mạnh đề cử hải sản Thanh Đài.

Lâu Dương trịnh trọng hướng Tô Hiểu Sầm xin lỗi, làm Giám đốc đài, không có lo lắng suy nghĩ cho an toàn của viên chức, làm cho Diệp Phong rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm này, anh vô cùng áy náy. anh nói đã vì Diệp Phong tuyển một nam trợ lý, là quân nhân xuất ngũ, về sau sẽ phụ trách đưa đón Diệp Phong đi làm, như vậy sẽ không lại phát sinh loại tình huống kia.

"Đã để cho Giám đốc Lâu phải bận tâm." Tô Hiểu Sầm cười cười, dường như rất hài lòng với sự sắp xếp đó.

"Chuyện nên làm mà." Lâu Dương đứng dậy kính rượu, thái độ cung kính.

Tô Hiểu Sầm hết lòng với bổn phận chủ nhà, nhờ người đưa Lâu Dương cùng trưởng phòng đến các thắng cảnh, điểm vui chơi đi một vòng. Diệp Nhất Châu từ Thượng Hải trở về, lại mở tiệc chiêu đãi Lâu Dương, đồng thời cũng vì đưa tiễn bọn họ.

Lâu Dương uyển chuyển đưa ra đề nghị muốn dẫn Diệp Phong về Bắc Kinh, Tô Hiểu Sầm muốn nói gì đó, Diệp Nhất Châu ở bên dưới bàn kéo kéo tay bà, nói: "Kỳ nghỉ này của Diệp Phong cũng đã quá dài, nên trở về đi làm thôi."

"Ông xã... Nếu Diệp Phong đối với Biên Thành không còn cảm tình gì, đi Bắc Kinh làm gì chứ? Chẳng lẽ ở Thanh Đài không có đài truyền hình, không có đài phát thanh radio, không tìm được công việc thích hợp cho nó sao?" Tô Hiểu Sầm lấy cớ đi toilet, đem Diệp Nhất Châu kéo đi ra. Nghe Diệp Nhất Châu kể lại" chuyện Biên Thành đến Tây Đường, giữa anh ta và Diệp Phong không giống như là người yêu.

"Em không nhìn ra Diệp Phong người thì ở Thanh Đài, lòng thì ở Bắc Kinh sao?"

"Em lo lắng, Hạ Dịch Dương và nó nhà ngay bên cạnh, nam nữ độc thân, không biết sẽ phát sinh chuyện gì."

Diệp Nhất Châu thở dài, "Hiểu Sầm, em thật sự là không hiểu con gái của chính mình, loại sự tình này lo thì lo được, cấm liền cấm được sao? Để thuận theo tự nhiên được không?"

Tô Hiểu Sầm thật mạnh thở dài, "Anh biết rõ trước mắt là cái hố lửa, cũng đứng nhìn nó lao về phía trước."

"Không nghiêm trọng như vậy, nó xuất ngoại khi mới hai mươi tuổi, tuổi trẻ như vậy, ở nơi xứ sở cởi mở đầy cám dỗ đó cũng có thể giữ mình trong sạch, chẳng lẽ bây giờ còn lo kịp chuyện lúc trước sao?"

"Chỉ mong là em đoán sai." Tô Hiểu Sầm lẩm bẩm.

Cách sáng sớm hôm sau, Diệp Phong theo Lâu Dương ngồi máy bay khoang hạng nhất về Bắc Kinh, Tô Hiểu Sầm không có tự mình đưa tiễn, là cậu Diệp Phong lái xe đưa họ ra sân bay. Ngày đó sáng sớm Tô Hiểu Sầm không có làm việc, đứng ở phía trước cửa sổ vẫn nhìn lên trời suy nghĩ xuất thần.

Đi vào phòng chờ bay, mũi Diệp Phong có chút lên men. Trưởng phòng đi làm thủ tục đăng ký, cô cùng Lâu Dương đi uống ly cà phê.

"Từ nhỏ sợ nhất là bạn học nói mình không có thực lực, chỉ biết nhờ vào ảnh hưởng của ba mẹ, cho nên cố ý che dấu, không nghĩ tới hiện tại cũng không ra được sức ảnh hưởng của ba mẹ." Cô tự giễu mím môi.

"Có ý gì?" Lâu Dương nhướng mày lên.

"Giám đốc Lâu tự mình lại đây đón tôi đó, còn có chuyện trợ lý đưa đón đi làm nữa!"

Lâu Dương hơi hơi cụp mắt, "Chuyện này, trước kia tôi đã nghĩ tới, nhưng lại sợ cô từ chối, bây giờ chỉ là tôi có một lý do thích hợp."

Cô nhìn ánh mắt của anh ta, mâu quang trong suốt bằng phẳng, không có manh mối gì, nhưng mà lời này nghe thấy có chút không được tự nhiên.

Lâu Dương cười khẽ, "Diệp Phong, biết không, đàn ông tới độ tuổi như tôi, thì sẽ không làm chuyện điên rồ nữa, cũng sẽ không chơi trò cảm xúc. Tất cả những điểm xuất phát đều có mục đích, nếu biết trước xác xuất thành công không cao, sẽ đúng lúc thu tay lại, tìm cái khác đầu tư. Tôi sẽ là một người giám đốc vô cùng xứng chức." Anh ta bỡn cợt chớp chớp ánh mắt.

"Tôi đây thật là vinh hạnh."

Cô nghe hiểu được, tâm tình cũng thoải mái hơn.

Cô biết anh ta từng đem cô làm con cờ để đối phó Thôi Linh, cũng biết ý nghĩa của hoa hướng dương là tình yêu, khi đó anh ta vì sao lại làm như vậy với cô, đáp án không tcòn quan trọng.

Cô cảm thấy làm con gái của bí thư Tô Hiểu Sầm vẫn là rất tốt.

Một giờ sau máy bay đến sân bay thủ đô, cách một vách kính, vẫn có thể cảm giác được bên ngoài cực nóng. Hành lý của họ không nhiều lắm, không có gì ký gửi, chỉ mang theo tùy thân, khi đi xuống lầu, cô phát hiện dây áo ngực rớt xuống, nên vào toilet sửa sang lại.

Đẩy cửa ra, trước bồn rửa mặt có một người đang đứng trang điểm, theo bản năng người kia quay đầu lại nhìn cô, hai người đồng thời sửng sốt.

"Thật sự là khéo mà!" Kha An Di hờ hững chớp mắt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio