Thế Nào Một Loại Yêu Không Đau

chương 67: độc thoại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Hanayang

Tiếng đóng cửa thật lớn, ở trong phòng khách ong ong vang vọng, Hạ Dịch Dương ôm bụng nhắm mắt lại, khuôn mặt xám trắng không còn vẻ bình tĩnh, thong dong như trước nữa.

Hành vi như vậy, giọng điệu như vậy, ngay cả chính anh nghe còn chán ghét, huống chi là Diệp Phong?

Cô gầy hơn, trên mặt dường như cũng chỉ có chút ít sinh khí, khi cười, khóe miệng như ẩn như hiện nhợt nhạt, ở gần, anh nhìn thấy vết thương trên cổ của cô mờ nhạt khó mà phát hiện.

Những ngày nghỉ này, cô trải qua chắc cũng không dễ chịu gì, là thân thể hay tinh thần đều mệt mỏi, cũng sắp làm cô ngã gục rồi.

Lòng anh đau giống như dạ dày lúc này đang run rẩy.

Sáu năm trước, anh nghèo rớt mồng tơi, công việc cũng không có tin tức, cũng rất rõ ràng trong lòng cô vẫn còn bóng dáng Biên Thành, nhưng ngay trong căn nhà ngang oi bức kia, anh lại sinh ra một nguồn năng lượng vô bờ, một cỗ dũng khí lớn lao, anh tự tin có thể dùng đôi tay cũng không mấy cường tráng của chính mình, nhất định có thể đem đến cho Diệp Phong hạnh phúc.

Dù lúc đó Diệp Phong không nói một tiếng mà đã đi rồi, nhưng dũng khí cùng năng lượng kia chỉ có tăng chứ không giảm, Anh cho rằng đó chính là ông trời dành cho anh thêm không gian cùng thời gian, để cho anh cố gắng vươn tới một điểm cao hơn, Diệp Phong nhìn thấy, sẽ tin tưởng lời thề của anh, sau đó trở lại bên cạnh anh.

Vì giữa anh và Diệp Phong không có một nền tảng kiên cố, cho nên anh phải càng cố gắng càng nhiều càng nhiều hơn nữa.

Dường như, sự chân thành của anh cảm động đến trời cao, nguyện vọng đã muốn thành hiện thực.

Nhưng, tình yêu của anh đem đến cho Diệp Phong cái gì?

Ở bên cạnh anh, Diệp Phong giống như đà điểu, không chịu đối mặt tương lai của họ. Tại Thanh Đài, anh cách nhà cô gần như vậy, anh lại không biết đường vào cửa. Anh đứng trước mặt Tô Hiểu Sầm, lại không biết người trước mắt là mẹ cô. Đối với một người đàn ông mà nói, không biết nên an ủi cảm giác bất lực trong lòng mình như thế nào.

Đó là Diệp Phong cười khẽ vẫn là lảng tránh?

Cô rất cố gắng hồi đáp tình yêu của anh, cho anh cảm thụ tình yêu yên ổn, nhưng anh vẫn cảm giác được trong lòng cô còn đang vướng bận Biên Thành. Anh nhìn thấy họ gặp nhau vài lần, mỗi một lần, biểu hiện của Diệp Phong đều vô cùng luống cuống, âm lượng nói thật sự cao, hoang mang lo sợ, bối rối không biết làm thế nào. Diệp Phong từng nói, muốn quên đi một người đã ở trong lòng rất nhiều năm, cần có thời gian.

Anh hy vọng thời gian đó không cần quá dài.

Lúc ấy, anh vẫn tự tin.

Nhưng chuyện phát sinh sau đó làm cho tự tin của anh hoàn toàn dao động, cho đến khi vỡ vụn.

Diệp Phong hỏi anh chuyện hoa hồng, đêm khuya ở trên giường Kha An Di, đưa Kha An Di đi phòng khám rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cô luôn rất hàm súc mà lại dịu dàng, rất ít khi khí thế bức người, có thể hỏi anh như vậy, anh nên cảm thấy vui vẻ vì nó chứng tỏ cô để ý đến anh.

Anh lại không cách nào trả lời, anh vì chính mình mà cảm thấy hổ thẹn, lần đầu tiên anh hận sự ôn hòa cùng lý trí của mình. Nếu anh đối với Kha An Di lạnh nhạt một chút, nói chuyện tuyệt tình một chút, giữ nghiêm giới hạn, không cho cô cơ hội tiếp cận với anh, việc này sẽ không phát sinh. Như vậy, Tô Hiểu Sầm không có hiểu lầm, anh cũng có thể cảm nhận được Diệp Phong sợ hãi, nhận được điện thoại cầu cứu của cô...

Vào đêm hôm đó, Diệp Phong thiếu chút nữa mất mạng trong tay kẻ bắt cóc, anh làm sao có thể tha thứ cho chính mình?

Diệp Phong cũng không có hẹn với Biên Thành, cô một mình ở trên trạm xe bị bắt. Kiêu ngạo như Biên Thành, không có khả năng đeo bám theo Diệp Phong, có lẽ chính là muốn lén lút nhìn cô từ xa. Nếu anh ta yêu cô ít một chút, như vậy thì, ai tới cứu Diệp Phong?

Anh nhìn thấy máu trên người Biên Thành, nhìn được Biên Thành khi cùng cô nói chuyện trên mặt ôn nhu ý cười, nhìn được Biên Thành săn sóc cùng che chở, nhìn được Biên Thành kiên định ánh mắt...

Kỳ thật, tình yêu của Biên Thành cho tới bây giờ cũng không ít hơn so với anh. Lúc trước buông tay, không phải không yêu, mà là không có năng lực đi yêu.

Địch ý của Tô Hiểu Sầm, ám chỉ của Ngô Phong, Biên Thành cường thế, ép tới anh sắp không thở nổi, nhưng chỉ nghĩ đến Diệp Phong mỉm cười, một câu nói tri tâm, liền như một tách cà phê chua xót được thêm một khối đường, cuộc sống của anh lập tức trở nên ngọt ngào, bất kể lực cản gì, anh đều có thể nâng được.

Diệp Phong không từ mà biệt, người như bốc hơi mất hơn mười ngày, chỉ có một lần điện thoại duy nhất, nhưng lại dùng di động của Biên Thành gọi tới, anh nghe được giọng nói làm tan nát cõi lòng, ý chí trong nháy mắt sụp đổ.

Tin tức cô về Bắc Kinh, vẫn là từ chỗ Lâu Dương nghe được.

Không có mừng như điên, chỉ là ảm đạm mà nghe, lòng lạnh như băng, dạ dày cũng theo đó không chịu hợp tác, đau đến cả người xuất mồ hôi lạnh. Anh nói vài câu với đồng sự, buổi chiều vốn chuẩn bị họp để thảo luận kỳ tiếp theo của 《 Có hẹn với người nổi tiếng 》, anh xin biên đạo dời lại một ngày, lái xe về nhà.

Dọc theo đường đi, cả người lơ lửng, tựa hồ suy nghĩ rất nhiều, lại không biết suy nghĩ cái gì.

Diệp Phong đã đi hai mươi sáu ngày, quay đầu nhìn lại, anh cũng không biết là như thế nào qua được. Mỗi ngày cầm căn roi, thúc giục bản thân làm việc, bận rộn, chỉ có như vậy mới sẽ không nghĩ loạn. Anh biết ba mẹ cô sẽ chăm sóc tốt cho cô, không có gì phải lo lắng, nhưng cái loại cảm giác này vẫn giống như sinh ly tử biệt, tim đau như thắt lại.

Cô nói cô ở Tây đường, cúp điện thoại di động, anh liền đi xem bản đồ, muốn ngay lập tức đi ra sân bay, sau mấy giờ có thể nhìn thấy cô. Ngay khi cầm lấy di động định đặt vé máy bay, anh tự giễu bật cười, chậm rãi khép lại di động.

Nếu cô hy vọng nhìn thấy anh, đã điện thoại đến đây từ sớm.

Ra thang máy, anh nhìn thấy cửa nhà cô mở ra, bên trong đã được quét tước dọn dẹp, làm sạch không một hạt bụi, không giống tác phong của cô, cô là người như thế nào phương tiện liền tùy ý như thế nào, không quá chú ý. Cửa nhà anh cũng mở ra, anh nghe thấy có tiếng động từ ban công truyền đến, đi vào cửa, nhìn thấy chậu cây vỡ nát.

Trong lòng còn sót lại một điểm chống đỡ duy nhất cũng đã biến mất, hoàn toàn chết tâm.

Chậu lô hội đó cũng tượng trưng cho cô, trong sáu năm cô đơn, vẫn ở bên cạnh anh.

Cô về lại đây, anh không ngạc nhiên. Diệp Phong chính là Diệp Phong, cho tới bây giờ sẽ không tùy ý, nhưng lòng của cô thì ở nơi nào?

Anh tức chính mình, cũng giận cô, lại tự trách, áy náy, không tha, thương tiếc, bất lực, mờ mịt... Tất cả cảm xúc tích lũy cùng một chỗ, anh không khống chế được chính mình, như thay đổi thành người khác, lạnh lùng mà lại vô tình, miệng không lựa lời.

Khóe miệng Hạ Dịch Dương xẹt qua một ý cười chua xót, hai chân nặng nề như đeo đá, anh xoay người vào phòng bếp, thở dài, nhặt cây lô hội từ trong thùng rác lên, cẩn thận dùng túi giấy bao lại. Cái chậu mặc dù đã vỡ, nhưng sức sống của lô hội rất mạnh, không có đất bao bọc, cũng có thể sống sót được mấy ngày.

"Rầm", lại là một tiếng sập cửa thật lớn.

Anh giật mình, quay đầu chạy ra ngoài, thang máy vừa mới đi xuống. Anh liền mở ra cửa nhà Diệp Phong, quả thực người không ở bên trong, anh vội vàng đóng cửa lại, gấp gáp ấn gọi thang máy.

Bên ngoài sấm vang chớp giật, mưa gió mãnh liệt, Diệp Phong sợ nhất loại thời tiết này, hơn nữa trời đã tối, cô vừa chịu quá kinh hách, làm sao có thể đi ra ngoài một mình?

Thang máy giống như ở dưới đất dừng lại cả một thế kỷ, anh gấp đến độ muốn chạy xuống thang bộ, mới nhìn thấy cửa thang máy mở ra.

Vừa ra thang máy, đã nhìn không thấy bóng dáng của cô, anh cố cũng không bung dù, cứ như vậy vọt chạy ra màn mưa. Ở trạm xe bên ngoài tiểu khu, anh nhìn thấy cô, đã thay đổi quần áo, che ô, tay dồn dập vẫy, một chiếc taxi ngừng lại.

Anh cũng vội vàng nhào vào giữa dòng xe cộ vẫy tay.

"Tôi thấy tựa như Hạ biên tập, hắc hắc, thật đúng là cậu mà! Có phải đang quay quảng cáo gì đó hay không, ngay cả ô cũng không cầm?" Vận khí của anh không tệ, rất nhanh, có chiếc taxi màu xanh lướt đến bên cạnh anh, lái xe quay người lại, trêu ghẹo, còn rút ra mấy tờ khăn giấy đưa cho anh.

"Làm phiền ông giúp đuổi theo chiếc xe phía trước kia." Anh chỉa chỉa chiếc taxi đang quẹo trái chỗ cột đèn.

"Được." Lái xe huýt sáo, rất là tự tin.

Đèn đường đã lục tục sáng lên, thật ra thời gian bất quá là chạng vạng tầm khoảng sáu giờ, đúng là giờ tan tầm cao điểm, xe chạy một chút rồi lại ngừng một chút, tốc độ như ốc sên bò, cứ như vậy cũng không dễ dàng theo kịp xe phía trước.

"Xe đằng trước là ai ngồi vậy? Kha biên tập sao?" Lái xe cũng thực nhiều chuyện.

Hạ Dịch Dương ảo não nhíu mày, anh mím môi, vẻ mặt lạnh thấu xương.

Lái xe qua kính chiếu hậu nhìn thấy anh, lập tức ngậm miệng.

Dòng xe cộ lại di động, qua cái ngã tư, rẽ vào một cái ngã ba, đường không bị tắt nữa, lại qua hai cái giao lộ, Hạ Dịch Dương nhìn kiến trúc ven đường, nhắm mắt lại, cầm lấy di động.

"Ối, đại biên tập, sao lại rảnh rỗi mà gọi điện thoại cho em vậy?" Ngả Lỵ hồ nghi hỏi.

"Em đang ở đâu? Khụ... Khụ..." Anh sờ sờ cổ, cổ họng ngứa nhịn không được phải ho ra tiếng.

"Ở nhà! Ngày mai phải về Quảng viện chuẩn bị khai giảng, tôi nắm chặt thời gian thư giãn thư giãn."

"Diệp Phong chắc là đi tìm em. Ngả Lỵ, cầu xin em, cái gì cũng không cần hỏi cô ấy, xin em giữ cô ấy ở lại, làm gì đó cho cô ấy ăn, nhìn cô ấy ăn xong, sau đó để cho cô ấy ở chỗ em một đêm."

Ngả Lỵ không hiểu ra sao, "Cô ấy không phải đi nghỉ phép sao? Đã trở lại? Vậy anh..."

"Xin em, được không?" Giọng Hạ Dịch Dương toát ra một tia khẩn cầu, "Cô ấy hiện tại rất yếu ớt."

"Hạ Dịch Dương, anh không lầm chứ, anh làm không phải so với em tốt hơn rất nhiều sao? Cô ấy vẫn thường nói trù nghệ của anh là sáu sao."

Anh cười khổ, "Phiền toái em rồi. Không cần nói với cô ấy chuyện anh điện thoại cho em."

"Tốt thôi, đợi cô ấy đến đây đi, em còn đang muốn tính sổ với cô ấy đây, không rên một tiếng liền đi ra ngoài nghỉ phép, nếu không mang theo chút thổ sản đặc sản cùng quà kỷ niệm gì đến... Không nói nữa, chuông cửa vang."

Ngả Lỵ mếu máo, cầm di động chạy tới, lôi kéo mở cửa, bên ngoài Diệp Phong đang đứng mặt như màu đất.

"Nếu Vương Vĩ ở bên trong, giờ mình sẽ đi ngay."

Ngả Lỵ đánh giá vài cái từ trên xuống dưới, mày nhíu lại, đột nhiên "Cạch" một cái đem cửa đóng lại.

Diệp Phong cảm giác cái mũi dường như đụng vào ván cửa, đầy sao túa ra trước mắt, còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, cửa lại mở.

"Này, cô là ai, chúng ta quen biết sao, cô có phải gõ nhầm cửa hay không?" Ngả Lỵ hất cằm, hung hăng nhìn cô.

"Ngả Lỵ, mình là nha bộ muội. Thực xin lỗi, có thể chứa chấp mình một đêm không?" Diệp Phong mệt mỏi cười.

Ngả Lỵ suy nghĩ một hồi, vươn tay ra, "Vậy phải xem biểu hiện của cậu rồi, này nọ đâu?"

"Cái gì?"

"Cậu thật sự là cái gì cũng không mang tới cho mình, này tính cái gì bạn học, bạn bè!" Ngả Lỵ rất là tổn thương.

Diệp Phong lúc này mới hiểu được, "Mình... đã quên mất, mình có một cái ô gấp cho cậu, để ở nhà rồi."

"Vậy còn coi được, vào đi!" Ngả Lỵ liếc một cái, nghiêng người cho Diệp Phong vào cửa, cái ô ướt đẫm che để lại ngoài hành lan.

"Tắm rửa trước hay là ăn cơm trước? Mình đang học làm bánh trứng, cậu thực sự có lộc ăn nha."

"Mình rửa cái mặt, muốn ngủ trước, hơi mệt."

"Biết rồi, cậu đi rửa đi, lát nữa mình đem bánh trứng đến bên giường, chúng ta vừa xem tivi vừa ăn."

Diệp Phong cười cười, vào toilet.

Di động trong tay Ngả Lỵ phát ra "Đông" một tiếng, có tin nhắn gửi tới. "Diệp Phong đến sao?" Hạ Dịch Dương hỏi.

"Uh, nhìn qua cũng không tệ lắm."

"Cám ơn Ngả Lỵ!" Hạ Dịch Dương nhẹ nhàng thở ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio