Thế Nào Một Loại Yêu Không Đau

chương 69: phi thành chớ quấy (trung)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Hanayang

Sáng sớm tỉnh lại, thời gian vừa qua khỏi sáu giờ, Ngả Lỵ còn đang ngủ, không biết mấy giờ thì lên giường, đầu tóc cũng không chải, tướng ngủ thực đáng sợ, tứ chi dang ra, khóe miệng có một tia mỉm cười ngọt ngào, chắc là mơ thấy Vương Vĩ rồi.

Nghe nói giấc mơ sáng sớm rất linh nghiệm, hy vọng điều Ngả Lỵ mơ có thể trở thành sự thật.

Diệp Phong khe khẽ nhấc chân xuống giường, vào toilet thay quần áo. Tối hôm qua không có ăn cơm, buổi trưa ăn thịt nướng ở sân bay cũng không ngon miệng, rửa sạch mặt bằng nước lạnh, cảm giác choáng váng mới đỡ hơn một chút.

Cô không đánh thức Ngả Lỵ, cầm lấy túi xách đi ra cửa. Bên ngoài trời mưa đã tạnh, nắng lên cao, cái ô im lặng đứng dựa vào góc tường, cô nhìn thoáng qua một cái, khi thang máy đến, cô thu tầm mắt trở về. Ra khỏi thang máy, cô mới mở điện thoại lên. Số lúc trước dùng ở Thanh Đài, cô đã ngừng sử dụng, vẫn là dùng lại số cũ. Âm báo có tin nhắn đến như đang chạy đua, một tiếng tiếp theo một tiếng, cô nhìn cũng không nhìn, trực tiếp xóa bỏ.

Trước cổng tiểu khu, người đi đường thành tốp năm tốp ba, hôm nay là thứ bảy, không cần đi làm, người đứng đợi ở trạm xe buýt cũng không nhiều. Cô ngẩng đầu nhìn bảng hướng dẫn, muốn nhìn xem đi chuyến nào thì có đến được tiểu khu cô ở, bên tai nghe được có người nho nhỏ thì thầm, dường như rất ngạc nhiên.

Cô còn chưa kịp quay đầu, cổ tay đã bị một bàn tay to lớn mát lạnh nắm chặt.

Đó là bàn tay mà cô rất quen thuộc, trong lòng bàn tay có một ít vết chai, là do khi còn trẻ làm việc nhà nông để lại, đến giờ cũng chưa mất đi. Khi vuốt ve cô, vết chai lướt qua da thịt mềm mại của cô, đều gây cho cô cảm giác run rẩy như dòng điện chạy qua.

Người đi đường đang khe khẽ nói nhỏ, rất hưng phấn, rất ngạc nhiên. Cô thở dài, quay người lại, cánh cửa bên ghế điều khiển của chiếc Passat màu đen mở ra, anh đứng dưới ánh mặt trời buổi sớm, bóng dáng thẳng tắp bị kéo dài, vẫn kéo dài đến tận mũi chân cô.

Anh là người hay được chú ý, cô sợ đứng thêm chút nữa thôi, chính mình cũng sẽ trở thành người nổi tiếng trên Internet."Chúng ta lên xe nói." Cô dứt khỏi tay anh, chủ động vòng qua hướng khác lên xe.

Anh vòng qua đầu xe, khi lên xe chuẩn bị thay cô cài dây an toàn, cô đã chủ động tự cài.

Anh nhìn thoáng qua, khởi động máy xe, cô xoay mặt hướng ra ngoài cửa sổ xe, nhìn rất chăm chú, giống như trong mắt cũng chỉ có thế giới bên ngoài.

"Hạ Dịch Dương, em không phải Diệp Phong trước kia không thể đối mặt sự thật. Em có thể, em rất tốt, sẽ không làm chuyện điên rồ, cũng sẽ không trốn chạy thật xa. Cuộc sống còn tiếp tục, công tác phải cố gắng, những gì có thể nắm lấy em cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ. Cho nên, xin anh không cần lo lắng cho em." Ở chỗ khúc quanh, cô chợt giật mình.

Mới sớm như vậy anh đã xuất hiện ở trước tiểu khu, hẳn là đã đợi một đêm.

Cô sẽ không lại cho rằng anh là vì nhớ cô, nhớ mà khi mới nhìn thấy cô lại làm như vậy sao. Nếu anh thật sự nhớ, ngày hôm qua ở căn hộ của anh, khi cô xấu hổ quẫn bách mặc một chiếc áo ngủ trên người, sau hai mươi sáu ngày chia cánh, anh hẳn là phải vội vàng xao động hướng tới cô, mạnh mẽ ôm chặt lấy cô. Giữa họ trong lúc đó có rất nhiều lời muốn nói, về công việc, về cuộc sống, còn có những lời thì thầm tư mật.

Cô không còn muốn suy nghĩ đến sự ngọt ngào của anh trước khi đi Thanh Đài, khi đó, anh còn trêu tức gọi cô là bà xã thiên kim hắc bang.

Lời nói lạnh lùng gương mặt băng giá của anh đã làm cô kinh ngạc bừng tỉnh.

"Diệp Phong, ngày hôm qua là anh không đúng. Quá nhiều chuyện kéo nhau mà đến, anh không đủ bình tĩnh, cũng không lý trí, cũng mất đi kiên nhẫn, anh..."

"Em không có ý trách cứ anh, cùng với lằng nhằng dây dưa vì lo lắng cảm giác của em mà không nói thật với em, còn không bằng trực tiếp nói ra cho rồi... Em nghe điện thoại." Cô chán nản lấy di động ra, ai mà sớm như vậy đã gọi tới chứ?

Giọng Tô Hiểu Sầm rất lớn, giọng điệu dồn dập, "Tối hôm qua tại sao lại tắt máy? Mẹ gọi tới mấy lần, còn gửi tin nhắn, con đều không trả lời. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Cô chậm rãi nhắm mắt lại, "Mẹ, tối hôm qua con hơi mệt, đi ngủ sớm, nên tắt di động."

Tô Hiểu Sầm nghe vậy mới nhẹ nhàng thở ra, "À, vậy thôi, mẹ và ba ba con cả một đêm đều lo lắng. Con đã chuẩn bị để chuyển đến nhà chú Ngô chưa?"

Đây là điều kiện duy nhất để Tô Hiểu Sầm đồng ý cho cô về Bắc Kinh, lúc đó, cô hàm hàm hồ hồ đồng ý, cũng không coi là thật.

Hiện tại, cô đã không còn cớ gì để không chuyển nữa.

"Hai ngày nữa sẽ chuyển." Cô đưa tay xoa bả vai, giống như không chịu nổi gánh nặng.

"Được, con lấy chuẩn bị sửa sang lại hành lý, chú Ngô sẽ cho Tần Phái đến lấy. Khi nào thì đi làm?"

Cô bật thốt lên nói: "Hôm nay."

Tô Hiểu Sầm nói thầm, "Lâu Dương này cũng thúc giục quá đi!"

Cô yên lặng khép lại di động, phát hiện xe dừng ở trước cửa tiệm sữa đậu nành Vĩnh Hòa.

"Xuống xe ăn chút điểm tâm sáng." Anh nhè nhẹ ấn vào dạ dày, mày nhíu lại.

Cô nhìn nhìn anh, đi theo vào. Vừa ngồi xuống, anh đột nhiên đứng lên vội vàng đi hướng toilet. Khi ngồi xuống lần nữa, cô nhìn thấy trán anh ẩm ướt, bên khóe môi có một chút giọt nước, giống như vừa súc miệng.

"Dạ dày lại đau sao?" Cô nhẹ nhàng hỏi.

Anh vô lực gật đầu, "Không có gì. Em gọi cơm chưa?"

"Gọi rồi."

Cô gọi cho anh sữa đậu nành ngọt, còn có một bát mì vằn thắn, chính mình chỉ cần một chén đậu hủ.

Anh dường như không có thèm ăn gì, lấy muỗng múc một chút, miệng cắn vài miếng nhỏ, ăn một lúc lại đặt muỗng xuống.

"Rất khó chịu sao?"

"Qua một chút sẽ ổn thôi. Em ăn đi!" Anh cố gắng tươi cười với cô, ý cười kia dừng ở trong mắt cô là trong trẻo nhưng lại lạnh lùng ảm đạm như vậy.

Cảm giác đau lòng làm cô co rúm lại, cô cúi đầu để che giấu, nhớ tới vào một đêm khuya, cô từng đem lòng bàn tay ấm áp đặt tại dạ dày của anh, nhẹ nhàng mà xoa.

Anh bị hàn dạ dày, trước kia khi làm việc đã bị, không chịu được đông lạnh, cũng không thể chịu đói.

"Em đến radio, anh về nhà nghỉ ngơi đi." Ăn xong đi ra, cô thấy anh mở cửa xe ra thì lắc lắc đầu. Từng là ngọt ngào khi hai cửa nhà đối diện, hiện tại còn lại chỉ là bối rối.

"Anh ngày mai trực ban sao?" Cô hỏi anh.

"Đúng vậy, ngày mai đến phiên anh đọc tin tức, buổi chiều ghi hình 《 Có hẹn với người nổi tiếng 》."

"Uhm, em... Ngày mai sẽ đem đồ đạc chuyển đi, cái chìa khóa em để lại trên bàn cơm, cửa sẽ không khóa trái." Cô phải dùng hết khí lực của bản thân, mới đủ bình tĩnh nói ra mấy câu đó.

Anh thản nhiên cười cười, "Lên xe đi, anh đưa em đến radio."

"Không cần."

"Nghe lời! Chúng ta đã cản trở đường xe người ta chạy một lúc lâu rồi, em nghe người ta đang phàn nàn kìa!" Một chiếc xe bạc từ bên trong muốn đi ra, thật sự đang liên tục ấn còi xe.

Cô mang theo một chút bất đắc dĩ lên xe.

Vừa ngồi vào chỗ, di động lại vang lên, lần này là Biên Thành, cô rất là bất ngờ.

"Về Bắc Kinh rồi sao?"

"Đúng vậy, giữa trưa ngày hôm qua đến nơi. Anh còn ở Thượng Hải sao?" Cô không chớp mắt nhìn thẳng phía trước, không giống như trước kia khi ở trước mặt anh nhận điện thoại của Biên Thành, cô luôn hơi mất tự nhiên, thỉnh thoảng ghé mắt quan sát vẻ mặt của anh, lo lắng anh sẽ nghĩ lung tung.

"Không, anh hiện tại ở Vũ Hán, buổi tối lên chuyến bay về Bắc Kinh, đến lúc đó sẽ liên hệ với em."

"Được!"

Biên Thành bề bộn nhiều việc, chỉ nói vài câu, đã bị người khác kêu đi rồi. Cô sâu kín thở hắt ra, nhìn di động, xác định không có tin nhắn cũng không cuộc gọi nhỡ mới cất vào trong túi xách.

Từ tiệm sữa đậu nành Vĩnh Hòa đến Thành Đô radio rất gần, chạy một hồi, đã đến trạm xe mà cô thường thường ngồi kia, cũng là nơi cô bị tấn công. Khóe mắt lướt đến cái ngõ nhỏ tối tăm sâu thẳm kia, một cảm giác sợ hãi từ trong lòng đột nhiên vọt thẳng lên đầu, cô vùi đầu xuống, mặt lập tức tái nhợt trắng như tuyết, môi không khống chế được mà phát run.

"Diệp Phong..." Anh nhận thấy được sự dị thường của cô, đưa tay bắt lấy tay cô.

"Đừng chạm vào tôi!" Cô "bốp" một cái hất tay anh ra, bàn tay nắm lại thành quyền. Loại ấm áp ngắn ngủi này, cô không bao giờ muốn nữa.

Anh yên lặng chăm chú nhìn cô, từ từ dừng xe lại, cô không thấy được trong mắt anh xẹt qua đau đớn cùng bất lực.

"Cám ơn!" Đẩy cửa xuống xe, cô lịch sự nói câu tạm biệt, kìm nén xúc động muốn quay đầu lại, hướng thẳng đến cửa lớn của radio.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio