Đó là một chàng thanh niên xuất thân dòng dõi thư hương, tổ tiên tích lũy được một ít của cải, hắn đã dành hết thời gian học hành, dùi mài kinh sử, hết lòng tin theo “Trong sách có cô gái đẹp như ngọc.”
Trích từ một bài thơ của Tống Trân Tông Triệu Hằng, ý khuyến khích thư sinh chăm chỉ học hành. Có học hành tốt, thi thố đỗ đạt mới có nhà đẹp ruộng tốt, lấy được vợ đẹp như mong ước. Tìm hiểu thêm ở đây. Có một đêm, hắn đang đọc sách trong thư phòng ở sân sau, chợt nghe có người gọi ngoài cửa sổ, mở cửa ra thì thấy một cô gái trẻ xinh đẹp. Cô gái đó tự xưng là yêu hoa thược dược trong vườn, kiếp trước nhận ân tình của chàng trai, kiếp này đến lấy thân báo đáp trả ơn kiếp trước. Người thanh niên rất kinh ngạc, chỉ nói là yêu quái quấy rối, thật hoang đường, sau đó đóng cửa sổ lại không thèm để ý đến.
Liên tiếp mấy ngày, yêu hoa thược dược kia lúc nào cũng ở bên ngoài cửa sổ gọi, nhưng hắn không thèm để ý khiến yêu hoa thược dược không biết phải làm sao.
Thế là hoa yêu khóc như mưa. Người thanh niên bất đắc dĩ đành mở cửa sổ hỏi vì sao nàng ta lại khổ sở quấn lấy mình. Hoa yêu thược dược vội vàng trả lời là nếu không báo được ơn, còn nợ tình thì không thể thành tiên, suốt kiếp chỉ là yêu bị các yêu ma của tộc khác khinh thường.
Chàng trai cảm thấy yêu hoa thược dược này cũng rất đáng yêu, nói chuyện vài lần mới phát hiện nàng ta cầm kỳ thi họa không hề tầm thường, trong lòng cũng đem lòng yêu mến. Qua một thời gian, hai người dần nảy sinh tình ý, có quan hệ thân thiết, trở thành một chuyện tốt lành.
Cuộc sống chàng chàng thiếp thiếp ngày qua ngày rất nhàn nhã. Đột nhiên có một ngày, trong lòng yêu hoa thược dược ngổn ngang trăm mối, lén khóc thầm sau lưng thư sinh. Hắn gặng hỏi mãi, nàng ta mới nói thiên kiếp của mình sắp đến, nếu không qua được thiên kiếp thì chẳng những không được thành tiên, còn có thể bị đánh trở về nguyên hình. Còn nói bây giờ chẳng bận tâm có thành tiên được hay không, nhưng nếu tránh được thiên kiếp thì muốn làm vợ chồng đời đời kiếp kiếp với hắn. Chàng thanh niên cũng từng đọc những chuyện tình tươi đẹp của thần tiên ma quái, đương nhiên tin là thật nên rất cảm động. Hỏi nàng ta có cách nào tránh được thiên kiếp không, nếu có dù phải nhảy vào biển lửa cũng không chối từ.
Yêu hoa thược dược kia giải thích rõ ràng nên làm thế nào, sau đó đưa cho hắn một thanh đao sắc bén. Chàng trai dựa vào hướng dẫn của yêu hoa thược dược, giả vờ làm tín đồ ngày đêm thăm dò tin tức, đến đào trộm tượng thần trong chiếc hộp gỗ đàn hương của chùa Thanh Vi trên núi Vân Trung. Vừa chạm vào chiếc hộp gỗ đàn hương kia, hắn nhìn thấy một người con gái mặc áo đỏ, liền rút đao dụ nàng đến giết hắn.
Đương nhiên, đến trộm pháp khí trấn yêu của chùa Thanh Vi, không phải yêu ma quỷ quái thì là gì chứ?
Cô gái áo đỏ kia không nghĩ nhiều nên chỉ một chiêu đã lấy mạng hắn. Sau đó kiểm tra kỹ lại mới phát hiện thanh đao hắn sử dụng là vật của yêu giới, trên người dính yêu khí rất nặng, nhưng hắn thực sự là người phàm.
Hồn phách chàng trai đến Cửu Trọng Ngục, chẳng những không chịu gia nhập cùng các oan hồn khác mà còn tranh cãi ầm ĩ vì yêu hoa thược dược, quyết không nghe theo. Khi đó, Bạch Liêm vừa mới kế nhiệm chức Diêm Quân của Âm phủ. Biết tiểu sư muội của mình gây họa, muốn dàn xếp ổn thỏa nên lén hứa hẹn sẽ đưa chàng thanh niên kia trở lại dương gian, bồi thường gấp bội, cho hắn sống lâu gặp nhiều may mắn, chỉ cần hắn giữ im lặng. Ai ngờ, hắn từ chối trước mặt mọi người, lời lẽ nghiêm khắc, muốn y giao vị tiên nhân đã giết mình ra một mạng đổi một mạng, nếu không sẽ kiện lên Cửu Trọng Thiên đi tìm bốn vị thần cai quản phân xử.
Lúc đó, Thái Ất thiên tôn đang siêu độ vong hồn ở Cửu Trọng Ngục, biết chuyện này nên có lòng từ bi làm chủ dẫn hồn phách hắn lên Cửu Trọng Thiên.
Cô gái áo đỏ giết hắn là đồ đệ cưng của Nam Cực Trường Sinh đại đế, bây giờ vô tình phạm phải sát giới nên khó tránh bị trừng phạt. Còn Diêm Quân Bạch Liêm không tuân thủ pháp lệnh, mưu tính giấu giếm, bao che mọi chuyện nên cũng bị trách phạt. Về phần người thanh niên này, hắn vốn tưởng rằng sau khi làm xong mọi chuyện, có cơ hội yêu cầu bồi thường sẽ xin cho yêu hoa thược dược tránh khỏi thiên kiếp. Không ngờ, lúc hắn đại náo Cửu Trọng Ngục cũng là lúc yêu hoa thược dược bị đại đệ tử của Nam Cực Trường Sinh đại đế thu phục, hồn phi phách tán!
Chàng thanh niên đáng thương kia cuối cùng như công dã tràng, không được gì còn bị mất mạng!
Rơi vào đường cùng, hắn bị đưa đi đầu thai chuyển thế. Đến lúc này mới biết mình và yêu hoa thược dược có quan hệ vợ chồng nên ba hồn bảy vía đã bị yêu khí của yêu hoa kia cắn nát, đời đời kiếp kiếp phải chịu cảnh chết trẻ chết non, còn chết bất đắc kỳ tử!
Trên đá Tam Sinh, kiếp luân hồi của hắn cứ thế tiếp tục —
Sau khi đầu thai, kiếp nào làm người, kiếp đó đều bị ức hiếp nhục mạ, kiếp nào cũng chết không tử tế, ngay cả thi thể cũng không nguyên vẹn. Nhưng kiếp nào trước khi chết hắn cũng thoáng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của người con gái áo đỏ.
Mỗi kiếp, nàng đều đứng thật lâu trước thi thể bị phanh năm xẻ bảy của hắn, im lặng thở dài. Sau đó nàng tìm kiếm từng phần thân thể rách nát, cố gắng chắp vá, dùng bùn đất gắn kết lại rồi mai táng thi thể hắn thật đàng hoàng, không để dã thú hay chim muông ăn mất.
Cứ như vậy, hắn luân hồi mười kiếp, đầu thai thành Thanh Huyền.
Giống như một giấc mộng, lại như đã thật sự trải qua. Thanh Huyền đứng thật lâu trước Đá Tam Sinh, không hề nhúc nhích. Cậu không thể tưởng tượng nổi chàng trai si tình cuối cùng tự hại người hại mình là kiếp trước của cậu, càng không thể tin nổi cậu và sư phụ lại có khúc mắc như thế!
Nhưng cậu không hề có cảm giác gì với mười kiếp trước của mình cũng không hề đau khổ triền miên vì yêu hoa thược dược kia, giống như đang ngồi trong quán trà nghe các vị tiên sinh rảnh rỗi kể chuyện tình yêu ướt át, sau khi nghe xong thì cười sảng khoái rồi quên luôn.
Điều cậu không hiểu là tiểu sư bá nói kẻ làm nhục sư phụ và cậu có liên quan với nhau, nhưng cậu nghĩ trước nghĩ sau cũng hoàn toàn không nghĩ ra là quan hệ gì.
“Hiểu chưa?” Bạch Liêm đứng bên cạnh, nhìn bộ dạng mê man của Thanh Huyền, đôi mắt đen như ngọc trở nên tối tăm. Xoay lưng về phía Thanh Huyền, giọng điệu lạnh nhạt không giống đang hỏi mà là khẳng định: “Người thu phục yêu hoa thược dược kia chính người làm nhục sư phụ ngươi, là kẻ phụ tình biến muội ấy thành trò cười trong lục giới!”
Sau đó Bạch Liêm giải thích trong căm hận, rốt cục Thanh Huyền đã biết toàn bộ chân tướng sự thật.
Thì ra, tất cả đều là âm mưu được sắp đặt sẵn. Cái mà yêu hoa thược dược kia gọi là lấy thân báo đáp, trả ơn kiếp trước là hoàn toàn dối trá!
Đại đồ đệ của Nam Cực Trường Sinh đại đế tên Phong Cẩm, là kẻ lật mặt như trở bàn tay. Xưa nay, y tự cho mình rất tài giỏi, vốn nghĩ rằng chức chưởng giáo Thần Tiêu phái coi như đã chọn, nhưng vô tình tình biết được Trường Sinh đại đế định truyền ngôi chưởng giáo cho tiểu sư muội Thiên Sắc của y.
Qua mấy lần đưa đẩy, Phong Cẩm khi gần khi xa, thái độ lúc lạnh nhạt lúc mờ ám đã nắm được tâm hồn của cô gái mới biết yêu lần đầu như Thiên Sắc. Lúc đó, Thái Ất thiên tôn đến Cửu Trọng Ngục siêu độ vong hồn cứu khổ cứu nạn, không có người trông coi pháp khí trấn yêu chùa Thanh Vi trên núi Vân Trung, y lập tức xung phong nhận việc này. Nhưng trước lúc xuất phát, y lại than thở với Thiên Sắc nói rằng gần đây trong lòng không yên, cần phải ngồi thiền tĩnh tâm, lừa Thiên Sắc chủ động đến chùa Thanh Vi trông coi pháp khí trấn yêu thay y.
Sắp xếp mọi việc xong xuôi, y thông đồng với yêu hoa thược dược, lừa chàng trai si tình kia tự tìm cái chết dưới Lục Kiếm Tiên của Thiên Sắc, dùng cách này hãm hại nàng. Sau khi mọi chuyện đã thành, y liền dùng pháp khí thu phục yêu hoa thược dược, cho hồn phi phách tán, phi tang hết chứng cứ.
Vì Thiên Sắc phá sát giới nên đương nhiên mất tư cách làm chưởng giáo, Phong Cẩm nghiễm nhiên nhận chức này. Có thể nói mọi chuyện sắp xếp quá hoàn hảo, ngay cả Thiên Sắc cũng không hề nghi ngờ có che giấu âm mưu. Nếu không phải vì sau khi làm chưởng giáo, Phong Cẩm ngày càng lạnh nhạt với Thiên Sắc khiến nàng không hiểu y đang nghĩ gì, nên một lần vô tình vào giấc mộng của y mới biết tất cả.
Thiên Sắc không ngờ người mình yêu thương, ngưỡng mộ lại là con người như vậy. Nàng không hề có ý định tranh giành chức chưởng giáo Thần Tiêu phái, nhưng y lại lập kế hãm hại không từ bất cứ thủ đoạn nào, khiến nàng bị tổn thương nặng nề lúc nào cũng buồn bã thẫn thờ. Bạch Liêm theo hỏi nguyên nhân mãi, Thiên Sắc mới nói cho y biết tất cả. Tính Bạch Liêm nóng như lửa, thấy người mình thích bị hãm hại như thế lập tức đi tìm Phong Cẩm đối chất. Phong Cẩm đương nhiên không chịu thừa nhận, Bạch Liêm cũng không chịu bỏ qua, tuyên bố muốn Nam Cực Trường Sinh đại đế đòi lại công bằng.
Không ngờ, việc này chưa lan ra ngoài, Phong Cẩm đã đánh đòn phủ đầu.Trong đại hội của Thần Tiêu phái, y ra vẻ vô cùng đau đớn chỉ trích Bạch Liêm. Nói Bạch Liêm vì người con gái mình yêu mến đem lòng yêu thương Phong Cẩm nên đặt điều nói xấu hãm hại. Sau đó lại lạnh lùng chỉ trích Thiên Sắc tự mình đa tình, không chiếm được trái tim y liền xúi giục gây chia rẽ khiến huynh đệ tương tàn.
Lúc ấy, Bạch Liêm tức giận vô cùng, định dạy dỗ gã Phong Cẩm vong tình phụ nghĩa, tâm như rắn rết này một trận ra trò, nhưng lại bị Thiên Sắc giữ chặt lại. Nàng cúi đầu không nói một câu, dường như đã quá nản lòng, không hề cãi lại một chữ. Vì thế, thái độ của nàng trong mắt đám người nhàn rỗi coi như ngầm thừa nhận, mọi chuyện dần lan khắp nơi, Thiên Sắc cũng trở thành trò cười của lục giới, trở thành “Độc phụ” mưu mô, lòng dạ khó lường trong mắt chúng tiên.
Sau đó, một mình nàng xuống núi Côn Luân, đến Yên sơn trên Đông Cực ở ẩn, tránh xa thế nhân.
Nghe đến đó Thanh Huyền càng thêm xấu hổ. Cậu thật không ngờ, hành động tự nhận là si tình của mình mười kiếp trước đã gián tiếp làm hại sư phụ phải chịu cảnh người người lên án chê cười. Có điều, đối với kẻ ngu ngốc bị người khác lợi dụng như cậu thì việc nhìn thấy cậu hết kiếp này đến kiếp khác chết không tử tế chẳng phải sẽ vô cùng hả giận sao?
Vì sao sư phụ muốn lấy ơn báo oán?
Quả nhiên, đoán tâm tư của sư phụ khó hơn nhiều so với tiểu sư bá!
Im lặng một lát, Thanh Huyền mới ngẩng đầu lên, hỏi một vấn đề Bạch Liêm không hề nghĩ tới: “Tiểu sư bá, người cố ý giữ con lại để giấu sư phụ nói cho con biết chuyện này phải không?”
Bóng dáng Bạch Liêm chợt trở nên cứng ngắc. “Đúng vậy!” Bạch Liêm xoay người trừng mắt nhìn Thanh Huyền, cắn chặt hàm dưới, đôi mắt tăm tối từ từ nheo lại: “Ngươi thân là đệ tử của Thiên Sắc, sau này nếu có cơ hội gặp Phong Cẩm, nhất định phải báo thù cho sư phụ ngươi!”
“Không phải Tiểu sư bá đã nói gã Phong Cẩm kia là người tài ba, con muốn đánh y ít nhất phải đợi mười vạn năm nữa ư!” Thanh Huyền cười gượng, tuy nói vậy nhưng trong lòng cậu đã quyết định, sau này có cơ hội cậu nhất định phải báo thù cho sư phụ. Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày trước lúc đi ngủ cậu sẽ nguyền rủa gã Phong Cẩm kia một trăm lần!
“Ngươi cho là ta thật sự trông cậy ngươi rửa hận cho sư phụ ngươi sao?” Bạch Liêm tức giận hừ một tiếng, xoay người lại, vừa bước đi vừa nói: “Dựa vào thằng nhóc như ngươi, thân thể yếu ớt, không biết phải tu mấy ngàn năm nữa mới có thể lên được Côn Luân…”
Thanh Huyền cũng theo y đi về phía trước, được vài bước cậu quay đầu nhìn khối đá Tam Sinh một lần nữa, lại nghe người lái đò trên sông Tam Đồ đưa Quỷ Hồn qua sông, cất giọng du dương, trầm bổng hát một điệu dân ca —
“Mười kiếp chôn thây, một đêm duyên kết, ngàn năm hướng thiện, liệu có sum vầy…”
Với bản lĩnh của mình, cuối cùng Thiên Sắc cũng đưa hồn phách Tề Tử Như về trước giờ Tý. Khi đó, hồn phách Cổ Huệ Nương sắp bị đưa đến hỏa ngục chịu hình phạt hỏa thiêu.
Vốn tưởng rằng hồn phi phách tán, không ngờ còn có thể nhìn thấy người yêu thương, Cổ Huệ Nương và Tề Tử Như ôm lấy nhau khóc trong vui mừng.
Nhìn đôi tình nhân trước mắt, Diệu Quảng lắc đầu thầm than thở: “Nếu không phải vì thế tục lễ giáo ngăn cản, thì sao lại gặp tai họa bất ngờ thế này?”
Đám quỷ sai cũng nói, thường xuyên nhìn thấy cảnh sinh ly tử biệt, nhưng không ngờ trong Cửu Trọng Ngục cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sao có thể không khiến người ta cảm động?
Nghe Diệu Quảng than thở, Bạch Liêm vốn đang ngồi im trước bàn đột nhiên mở miệng mắng luôn: “Thế tục lễ giáo gì chứ? Toàn là chó má!”
Diệu Quảng sửng sốt, không biết tại sao mình xui xẻo đụng phải Bạch Liêm, vội lên tiếng giải thích theo bản năng: “Diêm Quân, đó là thầy và trò, sao có thể —”
“Thì đã sao, ai nói thầy trò không thể yêu nhau?” Bạch Liêm ngước mặt lên liếc Diệu Quảng, còn cố ý nhìn Thiên Sắc đang đứng lạnh nhạt bên cạnh, đôi mắt như bùng cháy hừng hực tỏa ra ánh sáng nóng rực, trong ánh mắt pha lẫn sát khí lạnh lẽo như ngầm nổi giận: “Nói trắng ra trong cuộc sống này ngoại trừ đàn ông thì là phụ nữ, thân phận vai vế gì chứ, chẳng qua là tự chụp lên người mà thôi. Con người đến với nhau vì bản tính, vì sao lại tự đeo gông vào người biến mọi thứ trở nên khó khăn như vậy? Chẳng thú vị chút nào!”
Diệu Quảng nghe xong như chết lặng, không dám phản bác một câu. Nhưng khi y nhìn Thiên Sắc và Thanh Huyền, đột nhiên nhớ tới lời đồn đãi trong lục giới về quan hệ của hai thầy trò này, chợt nhận thấy bàn luận vấn đề ‘Thầy trò có thể yêu nhau hay không’ không phù hợp chút nào. “Ách, Diêm Quân —” Y kéo kéo Bạch Liêm, ánh mắt hướng về Thanh Huyền.
Lúc này Bạch Liêm mới phát hiện, Thanh Huyền đang nhìn Thiên Sắc không chớp mắt. Y cũng nhớ lại lời dặn dò về mối quan hệ thầy trò, cảm thấy mấy câu vừa rồi chẳng khác nào tự tát vào mặt mình, lửa giận không có chỗ phát đành quay sang Cổ Huệ Nương và Tề Tử Như đang khóc sướt mướt, quát lên: “Các ngươi khóc đủ chưa?!”
Hai người kia bị y quát giật bắn người, hoảng sợ xoay lại nhìn Bạch Liêm. Bạch Liêm chợt có cảm giác thỏa mãn hơi biến thái, cảm thấy cơn giận nguôi bớt một chút. Suy nghĩ một lát, thấy sắc mặt hoảng hốt của hai người, y cười gian ác chỉ vào Tề Tử Như: “Lưu luyến như vậy, hay là ngươi thay thế ả ta chịu hình phạt hỏa thiêu đi!”
Trên đường Tề Tử Như được Thiên Sắc hộ tống đến U Minh điện, đã được nghe về hỏa ngục là hình phạt đáng sợ như thế nào. Bây giờ nghe Diêm Quân nói như vậy, sợ tới mức chân tay run như cầy sấy, chữ nghĩa đầy đầu cũng không nói nên lời. Đầu gối mềm nhũn suýt chút nữa quỳ rạp cả người xuống.
Thấy hành động và thái độ của Tề Tử Như như vậy, Bạch Liêm rất bất mãn, nhíu mày nhìn y: “Sao, ngươi sợ à?”
Cổ Huệ Nương tuy không hiểu biết nhiềunhưng đã lập tức quỳ rạp xuống đất, đập đầu cầu xin không ngớt: “Xin Diêm Quân đại nhân tha mạng cho chúng tôi!”Thấy Cổ Huệ Nương quỳ xuống, Tề Tử Như cũng vội quỳ xuống, dập đầu còn mạnh hơn Cổ Huệ Nương.
“Tha mạng? Hừ! Các ngươi đã chết hết rồi, làm gì còn mạng?” Khi Cổ Huệ Nương cầu xin tha thứ, Bạch Liêm cố tình cười như giễu cợt. Sau đó nghiêm mặt nhìn về phía Tề Tử Như, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh như băng giá vô tình, hàm ý cảnh cáo rõ ràng, không hề có chút nhân tình: “Nếu ngươi đối với cô gái này thật lòng thật dạ thì mau chịu phạt thay nàng ta, bằng không nàng ta sẽ bị đưa đi hỏa thiêu ngay cho đến khi hồn phi phách tán, những lời vô nghĩa khác bản Diêm Quân không muốn nghe!”
Nghe những lời mất kiên nhẫn kia, Cổ Huệ Nương và Tề Tử Như không dập đầu cầu xin tha mạng nữa chỉ đứng dậy nhìn nhau. Một lúc sau, Tề Tử Như đột nhiên cầm lấy tay Cổ Huệ Nương, tình ý chân thành: “Huệ Nương, đời này kiếp này, Tề Tử Như ta nhất định sẽ không quên nàng —”
Nhưng Bạch Liêm thật sự là người có khả năng tạt nước lạnh người khác.
Không đợi Tề Tử Như nói hết tình ý chân thành, y nở nụ cười đầy chế giễu: “Cho dù là ngươi hay nàng ta sau khi đi chịu hình phạt, người còn lại sẽ lập tức bị đưa đi uống canh Mạnh Bà đầu thai.” Dừng lại một chút, y ác ý gây chia rẽ: “Ai còn có thể nhớ ai được bao lâu?”
“Tiểu sư huynh!” Biết rõ y sẽ không ném Cổ Huệ Nương vào hỏa ngục, nhưng Thiên Sắc vẫn không thể nhìn y ép uổng oan mạng đôi tình nhân này, đang muốn tiếng khuyên nhủ đã bị y ngắt lời.
“Thiên Sắc, đừng dùng cái gọi là công đức kia khuyên nhủ ta.” Y thu hết những cảm xúc cố ý hay vô tình lại, đôi mày đen gương cao. Liếc mắt thấy Thanh Huyền vẫn đang nhìn Thiên Sắc sững sờ, cuối cùng nét mặt trở nên nghiêm trang, giọng nói nghiêm túc chưa từng thấy: “Kẻ ngu ngốc vì yêu cuồng si kia coi như đã mở mang kiến thức cho ta. Hôm nay, ta muốn nhìn thấy, tình yêu nam nữ phàm tục này có thể chống lại bao nhiêu thử thách!”
Nói xong, y lập tức đứng lên, nhìn chằm chằm Cổ Huệ Nương và Tề Tử Như. Khí thế lạnh thấu xương cũng như cảm giác bức bách khiến y càng thêm lạnh lẽo đáng sợ hơn trước, trong đôi mắt đen nghiêm khắc phủ đầy lửa kiêu ngạo có thể thiêu đốt người khác.
“Nói! Ngươi và nàng ta, rốt cuộc ai chịu hình phạt!?”