Edit: Như Bình Beta: Vô Phương Trường Sinh yến được tổ chức vào đầu tháng năm, các tôn thần và tiên tôn đều tụ họp tại Côn Luân.
Thật ra, Trường Sinh Yến năm trăm năm tổ chức một lần này vốn lúc đầu được gọi là “Nguyên Sinh yến”. Nó cũng không phải do Nam Cực Trường Sinh đại đế sáng lập, yến tiệc này vốn bắt nguồn từ hơn mười vạn năm trước Phù Lê Nguyên Thủy Thiên Tôn khai đàn tại Ngọc Hư Cung để truyền pháp giảng đạo với chư thánh mười phương. Lúc ấy Tiên giới chưa trải rộng như ngày hôm nay, cho nên tác dụng truyền bá đạo pháp của “Nguyên Sinh yến” chẳng thể hình dung được. Những nhân vật lợi hại có thể làm mưa làm gió trong Tiên giới hiện nay đều là khách quý của Nguyên Sinh yến năm đó, họ ít nhiều được Phù Lê Nguyên Thủy Thiên Tôn chỉ dẫn đạo pháp mới có thể ngộ đạo. Sau đó, Phù Lê Nguyên Thủy Thiên Tôn nhập định vũ hóa(), nên Nam Cực Trường Sinh đại đế – đệ tử thứ chính của Phù Lê Nguyên Thủy Thiên Tôn – tiếp nhận Ngọc Hư Cung và tiếp tục duy trì “Nguyên Sinh yến” để tiện cho các vị tiên gia đạo hữu trao đổi đạo pháp với nhau, dần dần nó trở thành thịnh yến lâu đời nhất trong thiên giới.
Có nghĩa chết, mất. Vì Nam Cực Trường Sinh đại đế có đức độ và danh vọng cao trong tiên giới, nên các vị thần và tiên tôn đều không hẹn mà cùng đổi tên “Nguyên Sinh yến” thành “Trường Sinh yến”.
Thanh Huyền ít nhiều cũng có lòng hiếu kỳ với Trường Sinh yến, nhưng mà hắn cũng không hề nhìn ngang ngó dọc tỏ vẻ ngạc nhiên, ngược lại hắn luôn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, mọi việc đều giữ trong lòng, dù thấy chuyện lạ cũng không hề tỏ ra kinh ngạc.
Thứ nhất, hắn ở Đông Cực đã được một thời gian, cứ mở mắt là thấy một đống tán tiên, hiểu biết cũng mở rộng không ít, đám sư thúc sư bá rỗi việc của hắn kể ra cũng là những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy. Cho nên, khi nghe nói có các đại nhân vật có thần chức, thiên tôn, tiên hữu, linh tinh gì đó xuất hiện ở Trường Sinh yến, hắn cũng không có cảm giác sùng bái hoặc thiện cảm gì đặc biệt. Nhìn từ xa, hắn cảm thấy các tôn thần, tiên tôn ngoại trừ có pháp tướng trang nghiêm thì không khác gì người thường.
Thứ hai, vừa lên Ngọc Hư Cung hắn gặp được Tử Tô ngang ngược vô lý, cũng ngậm ngùi vì trong tiên gia chỉ toàn một đám người đâm thọc hơn thua, bụng dạ khó lường, chỉ sợ thiên hạ không loạn. Hơn nữa, cái kẻ ngụy quân tử tỏ vẻ đạo mạo trang nghiêm – Chưởng giáo Thần Tiêu phái Phong Cẩm kia, càng khiến hắn nghĩ rằng cái gọi là tôn thần, tiên tôn dù đạo hạnh cao thâm đến đâu tính ra thì chả bằng một góc của sư phụ hắn.
Thứ ba, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, hắn cảm thấy sư phụ chính là sự cứu rỗi lớn nhất trong vận mệnh của mình, trong lòng hắn người như một vị thần. Một khi trong đáy lòng hắn đã xem người là tín ngưỡng, là khát khao tuyệt đối, thì mặc kệ có xuất hiện bao nhiêu nhân vật lợi hại đi nữa, hắn cũng chẳng xem ra gì.
Cho nên, lúc Lam Không kéo hắn ra một góc, nhiệt tình chỉ trỏ, nhỏ giọng giải thích cho hắn các vị tôn thần và tiên tôn đến dự thính có thân phận ra sao, lai lịch thế nào, chức vị gì trên thiên giới, thì ánh mắt Thanh Huyền vẫn dõi theo bóng áo đỏ thẫm của sư phụ không rời một khắc.
Vì ngày trước từng có chút quan hệ sâu xa với phái Thanh Vi trong đạo môn, nên hôm nay Nam Cực Trường Sinh đại đế phái Thiên Sắc đi tiếp đón các vị tiên hữu của phái Thanh Vi. Mà đứng đầu chúng tiên hữu của phái Thanh Vi là Thái Ất Cứu Khổ Thiên tôn, lúc trước là nhờ vị Thần tôn này giúp Thanh Huyền sửa đổi vận mệnh, chấm dứt số kiếp bi thảm, cho nên Thanh Huyền mới có cơ hội tiếp tục sống sót. Đương nhiên, hắn có ấn tượng khá tốt với môn phái này, nhưng mà càng làm hắn thấy lạ lùng là các vị tiên hữu trong phái Thanh Vi đối xử với Thiên Sắc hết sức ôn hòa, không hề có thần thái sợ hãi hay khinh bỉ như chúng đệ tử trong Thần Tiêu phái, vì thế bọn họ trông càng giống đồng môn thâm tình hơn.
Sau khi hỏi cái tên mỏ dài Lam Không, hắn mới biết nguyên nhân là do năm đó lúc Thiên Sắc vẫn còn yêu thân đang thành tâm tu đạo, Thái Ất Cứu Khổ Thiên tôn cảm động vì ý niệm thiện lương của nàng nên có ý thu nàng vào sư môn. Nhưng sau đó vì một vị tiên tôn khác vô tình lỡ lời, cho nên Nam Cực Trường Sinh đại đế mới nhanh chân hơn.
Mọi người đều biết, trong sư môn của Thái Ất Cửu Khổ Thiên Tôn dù có rất đông chân nhân, lực sĩ, kim cương thần vương, nhưng thực tế thì đệ tử chân truyền của ông chỉ có một mình Tam Đàn Hải Hội Đại Thần Na Tra. Giờ nghĩ lại, ngày xưa nếu Thiên Sắc bái nhập vào sư môn phái Thanh Vi, có lẽ đã có thể tránh khỏi quen biết Phong Cẩm, chắc chắn là chuyện may mắn.
Còn về phần vị tiên tôn vô tình lỡ lời khiến số mệnh Thiên Sắc trời long đất lở, nghe đồn là một vị tôn thần trong “Tứ phụ” nắm giữ thiên kinh địa vĩ (), mặt trời, mặt trăng và tinh tú trên cao – Tử Vi đại đế ở Bắc Cực, vị tôn thần này thống lĩnh chư thần cai quản tinh tú, núi sông, có thể hô mưa gọi gió, sai khiến lôi thần điện mẫu, là một nhân vật chỉ dậm chân một cái là có thể khiến mặt trời lặn, ánh trăng mờ. Nhưng mà, vị đế quân đó quanh năm vẫn canh giữ tại Tử Vi Viên ở Bắc Cực, một lòng một dạ bảo vệ kinh luân () thiên địa, rất hiếm khi hỏi han sự đời, đến cả một kẻ bà tám thứ thiệt như Lam Không cũng chỉ nghe danh tiếng chứ chưa từng có cơ hội gặp gỡ.
Thiên kinh địa vĩ: kinh độ trên trời và vĩ độ dưới đất. Kinh luân thiên địa: sách của trời đất Tuy là Thanh Huyền chủ động hỏi, nhưng lúc hắn lại không có hứng nghe. Trong đầu hắn lúc này chỉ nghĩ phải tìm cách nào làm nũng, giả vờ yếu đuối, mới có thể khiến sư phụ từ bỏ ý định để hắn lại tu hành ngộ đạo ở Ngọc Hư Cung.
Vốn đang lơ đãng quan sát, nhưng bất chợt hắn phát hiện, vị Ngọc Hoàng đại đế chí tôn – Hạo Thiên ngồi trên ghế chủ tọa Trường Sinh yến đang chăm chú nhìn mình. Tuy Hạo Thiên nở nụ cười rất ôn hòa, nhưng đôi mắt thâm sâu lại ẩn hiện ý cười như có như không rất lạ lùng, khiến Thanh Huyền bất giác cúi đầu xuống, một cảm giác là lạ đột ngột dâng lên trong lòng hắn.
Vốn rằng, Trường Sinh yến lần này là để giải quyết những mâu thuẫn tích lũy ngày này qua tháng khác giữa Cửu Trọng Ngục và Cửu Trọng Thiên, nhưng Bắc Âm Phong Đô đại đế lại từ chối tham dự, chỉ để cho con trai độc nhất của mình là U Minh Diêm quân Bạch Liêm đến tham gia, vì thế nhìn bề ngoài thì không khí ôn hòa thân thiết, nhưng bên trong lại ngầm giương cung bạt kiếm khó có thể tả. Sau khi chư vị tôn thần và tiên tôn an tọa, tất cả đều ngồi nghiêm trang không lên tiếng, chỉ chờ Ngọc Hoàng đại đế chí tôn Hạo Thiên đứng đầu Cửu Trọng Thiên lên tiếng trước.
Ngọc Hoàng đại đế chí tôn Hạo Thiên quả thật cất lời đầu tiên, nhưng ngài chưa gì đã phủ đầu trước, có điều đối tượng ngài làm khó quả là vượt xa dự kiến của mọi người.
“Nghe nói trong Trường Sinh yến lần này có hai kẻ không giống người thường.” Hạo Thiên hơi hạ mắt xuống, đôi mày kiếm nhướng cao khẽ nhíu lại. Khóe môi nhếch một nụ cười nhàn nhạt ôn hòa. Đôi mắt sắc bén khiến lòng người run sợ, đồng thời lúc nói chuyện ánh mắt lẳng lặng dừng lại chỗ Thanh Huyền, ám chỉ của Hạo Thiên rất rõ ràng.
Vào giờ khắc này, Thanh Huyền vẫn đứng trong một góc, Thiên Sắc đứng bên cạnh hắn, ánh mắt ám chỉ rõ ràng đó quả thật mang rất nhiều hàm nghĩa.
Tuy Trường Sinh đại đế chưa hiểu lời này có ý gì, nhưng khi thấy tầm mắt Hạo Thiên dừng lại chỗ Thanh Huyền và Thiên Sắc, lúc này ông cũng đoán được lòng Thiên Hạo đang nghĩ gì. Ông lặng lẽ thở dài, sâu trong đáy mắt thoáng qua xúc cảm lay động lòng người, ông cố tình giả ngu, hạ thấp giọng nhẹ nhàng nhắc: “Đế tôn nên bàn vào việc chính.”
Rõ ràng Trường Sinh đại đế đang bao che người nhà, cách lảng sang chuyện khác cực kỳ gượng gạo, khóe môi Hạo Thiên cong thêm một chút, hừ một tiếng khó nhận rõ cảm xúc: “Hai người kia, một kẻ vẫn còn là người phàm, chưa đắc đạo phi thăng, thế nhưng lại có thể bước vào Thái Thanh Huyễn Cảnh, có thể xem như ngang hàng với ngài, chẳng phải đó là một kỳ nhân hay sao? Còn một kẻ khác, từ yêu thân tu hành đắc đạo được phi thăng, dù biết rõ quy định của Tiên giới, lại dám không kiêng nể ai mang đệ tử là người phàm lên Tây Côn Luân, chẳng phải càng đáng ngạc nhiên hơn sao?” Chẳng biết là cố ý hay vô tình Hạo Thiên liếc nhìn một nam một nữ đứng trong góc. Hạo Thiên khẽ nở một nụ cười lơ đãng nhẹ nhàng, nét cười rất rõ ràng nhưng ý cười không tài nào chạm vào đáy mắt: “Trường Sinh Quân Thượng, chi bằng người để bản đế tôn mở rộng tầm mắt, gặp gỡ hai vị kỳ nhân này đi.”
Thiên Sắc nghe Hạo Thiên nói thế, tuy không hiểu vì sao lửa chiến của Cửu Trọng Thiên và Cửu Trọng Ngục lại bắn tới chỗ mình và Thanh Huyền. Nhưng nàng có thể đoán được, có lẽ Hạo Thiên cố ý nhắm vào nàng để phủ đầu Bạch Liêm trước. Nàng im lặng không cất lời, có thứ gì đó lặng lẽ dâng lên sâu trong đáy mắt, Thiên Sắc lặng lẽ nhích đến chắn trước người Thanh Huyền. Nàng vô thức muốn dùng thân mình che chắn hắn, nhưng nàng đã quên mất bây giờ Thanh Huyền cao lên rất nhiều, vượt nàng quá xa.
Dù cho nàng có muốn che chắn thế nào, cũng không thể che chắn được.
“Đế tôn hiểu lầm rồi.” Trường Sinh đại đế thấy mình có giả ngu cũng vô dụng, ông bèn đứng dậy, khẽ chắp tay, cất tiếng không kiêu căng không lấy lòng giải thích, phong thái ông vô cùng uy nghiêm, chính trực: “Người phàm này tuy chưa tu được tiên thân, nhưng vì tư chất thông minh lại có thiên phú trời ban, sau khi vào Ngọc Hư Cung ở Thần Tiêu Phái thì khiêm nhường, thận trọng, chính là đồ tôn ta sắp tự mình chỉ dạy ở Ngọc Hư Cung. Đệ tử Thiên Sắc của ta mang nó đến Tây Côn Luân cũng là do ta sắp xếp, không phải là cố tình vi phạm thiên quy, không kiêng nể ai, mong đế tôn minh giám.”
“Trường Sinh ngài lại giữ một người phàm ở lại Ngọc Hư Cung đích thân dạy dỗ ư?” Dường như cách nói này gãi đúng chỗ ngứa trong lòng, Hạo Thiên khẽ cười đầy ngụ ý rồi lắc đầu liên tục, đôi mắt sắc bén nhìn Thanh Huyền không hề chớp một lần. Hạo Thiên thong dong ném ra một câu khiến lòng người hoảng sợ: “Vậy càng khiến bản đế tôn tò mò người phàm này hơn, rốt cuộc hắn có tư chất thông minh, thiên phú trời ban như thế nào!”
Dứt lời, Thiên Sắc bỗng nhận ra, hóa ra mục tiêu Hạo Thiên cố tình kiếm chuyện không phải là mình, mà ngay từ đầu là nhắm vào Thanh Huyền!
Trong tích tắc, đầu óc nàng rối tung cả lên, xét đến nguồn cội cũng có thể hiểu được. Có lẽ ngày xưa vì hoa yêu thược dược lập mưu khiến Thanh Huyền vào mười kiếp trước đại náo minh phủ, khiến Bạch Liêm bị giáng chức khiến Bắc Âm Phong Đô đại đế ghi thù với Cửu Trọng Thiên, cho nên mới khiến Cửu Trọng Thiên và Cửu Trọng Ngục như nước với lửa tới tận bây giờ. Nhưng mà, các vị thần tôn, tiên tôn không gì không biết không gì không hiểu, chẳng lẽ họ thật sự không biết tất cả là do âm mưu của Phong Cẩm hay sao?
Còn có một khả năng hơn nữa đó là, hành động của Phong Cẩm ngày xưa vốn là do người thống lĩnh Cửu Trọng Thiên sai khiến y bày mưu tính kế!
Như vậy, giờ Cửu Trọng Thiên muốn mượn Thanh Huyền để quậy cho đục nước sao?
Ngọc Hoàng đại đế chí tôn Hạo Thiên, rốt cuộc muốn gì?
Trường Sinh đại đế bất đắc dĩ, ông đang nghĩ cách phải làm thế nào để giải vây thì Thanh Huyền đã không hề sợ hãi mà bước thẳng lên trước. Thiên Sắc nhất thời cuống quýt, hoảng loạn vươn tay muốn kéo hắn về, nhưng đã quá chậm, bàn tay chỉ kịp lướt qua góc áo của hắn. Nàng trông thấy hắn rất đường hoàng, nghiêm trang bước thẳng tới trước, trong ánh mắt kinh ngạc của các vị tôn thần, tiên tôn, hắn ngạo nghễ bước cho đến khi tới trước ghế chủ vị mới dừng lại, hắn cất cao giọng, vừa không cúi đầu cũng không chắp tay thi lễ mà rằng: “Nếu đế tôn đã muốn triệu kiến, Thanh Huyền ngay thẳng đường hoàng, chưa từng làm việc gì trái với lương tâm, rõ ràng minh bạch, cần gì nhọc lòng đế tôn phải lòng vòng quanh co khiến người khác khó xử như vậy?”
Hạo Thiên từ tốn quan sát Thanh Huyền đang dùng thái độ bình thản đối mặt với mình một lượt: “Ngươi là đệ tử của Thiên Sắc?” Hạo Thiên đột ngột mở miệng, hai tròng mắt sâu không lường được. Hạo Thiên bất tri bất giác dùng lời nói kéo luôn Thiên Sắc vào cuộc, quan sát thấy nàng lòng như lửa đốt nhưng vì tình thế không thể không cố nhẫn nại, đôi mắt Hạo Thiên lập tức tối đen như nước hồ sâu.
“Đúng vậy.” Thanh Huyền thẳng lưng đáp rất rõ ràng, không thèm quan tâm ánh mặt kinh ngạc của những người xung quanh.
“Ngươi đã nhận được chân truyền của sư phụ ngươi ư?” Hạo Thiên lên tiếng, sóng mắt lay động ánh lên vẻ châm chọc. Hạo Thiên khẽ cười liếc nhìn Thanh Huyền rồi đột ngột nghiêm mặt, thần sắc nghiêm trang, nét mặt lạ lùng không thể rõ nguyên do, giọng nói cũng không lộ rõ vui buồn hay giận dữ, Hạo Thiên nhíu mày giọng điệu trào phúng một cách lạ lùng: “Quả là giống hệt nàng ta, kiêu căng ngạo mạn, không xem ai ra gì.”
Hạo Thiên thốt ra lời này rõ ràng là tỏ ý không vui, đừng nói là Thiên Sắc mà đến cả Trường Sinh đại đế cũng cảm thấy lo lắng, chỉ sợ Thanh Huyền nhất thời kích động, không biết tiến lùi, chạm vào điều kiêng kị của Hạo Thiên. Tuy nhiên, Thanh Huyền chỉ suy nghĩ một lát rồi lặng lẽ nở nụ cười, hắn không hề hoang mang cất tiếng đối đáp, từng câu từng lời vô cùng tuyệt diệu.
“Đa tạ đế tôn khen ngợi.” Nét mặt không hề thay đổi, hắn đứng đó ngẩng cao đầu, tư thế vững chắc như sắt đá, không mảy may lay động, một vẻ thong dong lãnh đạm ẩn hiện trong thần thái. Giọng nói lanh lảnh, từng chữ từng lời đội trời đạp đất cực kỳ trang trọng vang lên: “Đệ tử vẫn luôn đọc ‘Vân quỹ thất thiêm’, đệ tử biết trong đạo môn có câu rằng “Tâm sáng bồ đề, chẳng phân sang hèn”, chuyện khom lưng uốn gối, a dua nịnh hót quả thật sư phụ chưa từng dạy đệ tử.”
Chỉ trong chớp mắt, nét mặt lạnh lùng của Hạo Thiên lập tức biến mất, thần thái lúc này chỉ còn lại sự bình tĩnh đáng sợ. Nhưng mà, Hạo Thiên vẫn không lên tiếng, rũ mày lơ đãng nắn bóp các khớp ngón tay, từng âm thanh “rắc rắc” đơn điệu khẽ khàng vang lên trong bầu không khí áp lực nặng nề, khiến lòng người căng thẳng. Sau một lúc rất lâu, rất lâu sau, Hạo Thiên đột ngột vỗ tay, bật cười thành tiếng…
“Quả nhiên, rất gan dạ rất có tầm nhìn, khó trách Trường Sinh lại đồng ý giữ ngươi lại Ngọc Hư Cung, tự mình dạy bảo!” Hạo Thiên cười rất vui vẻ, khiến không ít người ngồi đây không thể không cười hùa theo. Sau đó, một nét thâm trầm thoáng hiện bên khóe môi khi Hạo Thiên nở nụ cười rồi lan dần vào sâu trong đáy mắt, ánh mắt Hạo Thiên sáng như đuốc, chói lọi rạng rỡ, hắn thật chăm chú nhìn Thanh Huyền: “Nếu bản đế tôn muốn mang ngươi lên Cửu Trọng Thiên, tự mình hướng dẫn ngươi tu tiên ngộ đạo, ngươi có bằng lòng không?”
Đây không phải là một câu nói đùa.
Hạo Thiên – vị Ngọc Hoàng đại đế chí tôn, thống lĩnh Cửu Trọng Thiên chưa từng nhận đệ tử. Xưa nay Hạo Thiên là người có đôi mắt tinh tường, một khi đã lên tiếng, cho dù chỉ là một câu chỉ điểm lơ đãng là đã mang đến rất nhiều lợi ích cho người được chỉ dẫn, từ đó về sau người đó sẽ mắt tinh tâm sáng. Bây giờ y mở miệng muốn đích thân dạy Thanh Huyền tu tiên ngộ đạo?
Tất cả các vị tôn thần tiên tôn đều khiếp sợ, có người thầm ghen tị, có người thầm giận dữ, có người ngậm ngùi không thôi, cũng có người than thở não nùng. Nhưng mọi người đều biết, kẻ phàm Thanh Huyền này nếu đi theo Hạo Thiên tu hành, chỉ e chưa nói đến tôn vị thần chức mà ngày sau tiền đồ sáng lạn cũng không thể đoán trước được!
Nhưng mà, dường như Thanh Huyền không hề yêu thích chuyện tốt mà mọi người cực kỳ hâm mộ này, Hảo Thiên hỏi một đằng hắn lại trả lời một nẻo: “Thanh Huyền to gan xin hỏi đế tôn, nếu đến Cửu Trọng Thiên thì phải mất bao lâu mới có thể tu thành tiên thân?”
“Việc tu tiên ngộ đạo không thể vội tiến được.” Hạo Thiên khẽ nhíu mày, hơi khó hiểu nguyên nhân hắn đặt câu hỏi, đôi mắt thâm sâu hơi khép lại mang đến một cảm giác thật nghiêm trang: “Chỉ cần ngươi một lòng cầu đạo, tích lũy đủ công đức, một khi gặp được thời cơ việc tu thành tiên thân sẽ là lẽ tất nhiên.”
Đôi mắt Thanh Huyền thoáng lóe lên tia sáng kỳ dị rồi lập tức biến mất, hắn chỉ khẽ “Ừm”, không thể nhận ra chút cảm xúc dao động nào: “Theo như ý đế tôn, vậy nói cách khác, cho dù đệ tử lên Cửu Trọng Thiên thì cũng không giúp ích gì nhiều cho việc tu thành tiên thân?”
Trong khoảnh khắc đó, Thiên Sắc đột nhiên hiểu ra mấy chữ “Tu thành tiên thân” mà Thanh Huyền cứ lặp đi lặp lại là có hàm ý gì, nàng vừa cuống vừa giận, nhất thời không nhẫn nhịn được quát lớn…
“Thanh Huyền, không được ăn nói lung tung trước mặt đế tôn!”
Trong tích tắc, nàng hơi hoảng hốt, nàng sợ Thanh Huyền nói ra điều không nên nói.
Trong khoảnh khắc đó, một sự kỳ vọng khó hiểu lặng lẽ dâng lên trong lòng nàng, sự kỳ vọng này khó có thể thốt thành lời!
Thấy Thiên Sắc cuống quýt nên lỡ lời, Hạo Thiên chỉ thản nhiên liếc nhìn, rồi tầm mắt lại quay về lẳng lặng nhìn Thanh Huyền: “Bây giờ ngươi mang thân thể người phàm, nếu có cơ hội lên Cửu Trọng Thiên, hấp thụ linh khí trời đất lại được chư thần chỉ dạy, việc tu hành ngộ đạo sẽ là bỏ một được mười, có lẽ chuyện có được vạn năm đạo hạnh mà chỉ tu hành trong ngàn năm cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.” Quả thật Hạo Thiên không hề nói quá, nhưng đôi mắt lại ánh lên nét xúi giục và dụ dỗ khó hiểu: “Chuyện tốt như thế, người khác cầu còn không có được đâu.”
Thanh Huyền im lặng, quay đầu lại nhìn Thiên Sắc.
Khoảnh khắc đó, tất cả các vị tôn thần, tiên tôn đều phỏng đoán cái quay đầu liếc nhìn đó của Thanh Huyền là có ý gì.
Có lẽ là kẻ làm đồ đệ muốn trèo cành cao khác, nên lòng ngập tràn áy náy với sư phụ, đương nhiên cái ngoảnh đầu đó cũng có thể mang ý hỏi hưng phấn, một kiểu hoang mang thăm dò. Nhưng mà, càng nhiều người nghĩ rằng, bây giờ Thiên Sắc xem như có thể hãnh diện, dù sao tiểu nam sủng nàng nuôi này có dịp may gặp được cơ hội tốt thế này, về tình về lý, nàng xem như cũng được viên mãn.
Nhưng mà, ẩn ý trong cái liếc của Thanh Huyền lại chỉ có mình Thiên Sắc hiểu.
Nàng muốn ngăn cản, nhưng lại không có cách nào can ngăn, chỉ có thể bất đắc dĩ nghe giọng nói du dương gằn từng tiếng từng tiếng cất lên quyết định chưa bao giờ che giấu.
“Từ xưa đến nay lòng Thanh Huyền không ôm chí lớn, hôm nay được đế tôn nâng đỡ, vốn không nên từ chối, nhưng mà…” Hơi dừng lại một lát, hắn không hề cuống quýt căng thẳng như người bình thường, hắn dùng ngữ điệu thản nhiên giải thích, rõ ràng không phải nói với nàng nhưng dường như những lời ấy lại dành riêng cho nàng, giọng nói trầm thấp, thong thả dịu dàng như làn nước ấm áp chậm chạp chảy xuôi vào trái tim nàng: “Thanh Huyền tu tiên, chẳng qua là mong có được tiên thân được trường sinh bất tử, mới có thể đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh người mình quý trọng nhất. Nếu lên Cửu Trọng Thiên không đạt được lợi ích gì nhiều với việc tu thành tiên thân, vậy xin đế tôn thứ lỗi Thanh Huyền chỉ có thể phụ ý tốt của người.”
Hết chương .