Edit: Như Bình Beta: Vô Phương Thanh Huyền không có tên trong sổ sinh tử?
Đây là tin tức cực kỳ chấn động với Thiên Sắc.
Một người phàm bắt đầu từ lúc sinh ra, cha mẹ, thân thích, ngày sinh ngày chết đều viết rõ ràng trên sổ sinh tử. Đó là thiên quy, là vận mệnh định sẵn, không có trường hợp ngoại lệ. Giống như Triệu Thịnh, cho dù là hậu duệ của tiên gia nhưng vì chưa thoát khỏi thể xác người phàm, lúc mới sinh nếu không phải do Hàm Nhụy lén ghi vận mệnh của y lên sổ sinh tử thì chỉ e Bắc Âm Phong Đô đại đế đã biết mình có một đứa cháu ngoại từ lâu. Việc người phàm không có tên trên sổ sinh tử, nếu không phải bị người có tâm lén động tay động chân thì đây quả chẳng phải là chuyện đáng mừng. Dù sao, chiếu theo thiên quy, phàm nhân không có tên trong sổ sinh tử sau khi chết sẽ bị hồn phi phách tán, tan thành tro bụi, sẽ không còn cơ hội bước vào lục đạo luân hồi!
Tin tức bất thình lình khiến Thiên Sắc thay đổi sắc mặt, đôi môi run run, chỉ thiếu điều răng không va lập cập. Dòng suy nghĩ rối như tơ vò, không nói được một lời, lồng ngực phập phồng nhấp nhô.
Tại sao Thanh Huyền không có tên trên sổ sinh tử?
Rốt cuộc là có người giở trò hay là vận mệnh đã an bài hắn sẽ hồn phi phách tán?
Nếu quả thật có người giở trò, vậy người đó là ai?
Người có thể động vào sổ sinh tử đương nhiên là người rất quen thuộc với U Minh Ti, nếu vậy người đó làm thế là có mục đích gì?
Tiểu sư huynh là U Minh Diêm Quân có biết chuyện này không?
Tuy rằng im lặng không lên tiếng, nhưng Phong Cẩm và Bán Hạ đều đoán ra Thiên Sắc đang suy nghĩ gì. Dù sao, nỗi lo lắng đó hiện rất rõ ràng trên nét mặt nàng.
Xem ra, trong lòng nàng Thanh Huyền là độc nhất vô nhị.
Phát giác ra chuyện này, Phong Cẩm chua chát mà Bán Hạ cũng lặng lẽ đứng dậy, bước tới trước nhìn vào mắt nàng. Y nở một nụ cười rất nhẹ rất dịu dàng, câu trả lời vô cùng đơn giản vừa lạnh nhạt vừa trầm thấp nhưng rất kiên định: “Nếu Bạch Liêm biết tin này thì sao có thể giấu muội được? Sư đệ cũng giống ta mới biết được tin này cách đây mấy ngày.”
Câu trả lời làm sáng tỏ mọi chuyện.
Trong đám sư huynh đệ, Bạch Liêm và Bán Hạ có tình nghĩa sâu nặng nhất. Ngày xưa, khi mới vào Ngọc Hư cung, Bạch Liêm cực kỳ kiêu ngạo, ít nói, không hề qua lại với bất kỳ ai. Còn Bán Hạ bái sư trước Bạch Liêm một thời gian, y là người lãnh đạm, hững hờ, không sợ sóng gió. Một người là hậu duệ tiên nhân, một kẻ là phàm nhân đắc đạo, vốn hai người chẳng có bất kỳ điểm chung, nhưng ý trời khó tránh họ lại thích cùng một nữ tử.
Sau đó Thiên Sắc và Phong Cẩm tâm đầu hợp ý, đi về có đôi, các sư huynh đệ thầm thương trộm nhớ Thiên Sắc đều âm thầm đau thương rồi từ bỏ. Khi đó Bạch Liêm phải nối nghiệp Bắc Âm Phong Đô đại đế trở thành U Minh Diêm Quân. Nhưng y vì Thiên Sắc mới ở lại Ngọc Hư cung ,à không chịu về U Minh Ti. Đó là một thứ chấp niệm lặng lầm, không bộc lộ, không quấy rầy chỉ lẳng lặng ở bên cạnh nàng, nhìn nàng hạnh phúc vì một nam tử khác. Bắt đầu từ lúc đó, Bán Hạ mới cảm giác được hậu duệ của tiên gia Bạch Liêm này quả có chút khác biệt.
Tựa như lời Bạch Liêm từng nói, nói chuyện với một kẻ không hiểu tình là gì chẳng khác nào đàn gảy tai trâu!
Sự trầm mặc của Bạch Liêm là vì không muốn để người khác biết tâm sự của y.
Trên đời này bất kỳ ai đều có thể phản bội người khác, nhưng Bạch Liêm tuyệt đối không thể phản bội Thiên Sắc!
Thiên Sắc không phải nghi ngờ Bạch Liêm giấu chuyện này, nàng chỉ lo đang có một âm mưu bị che giấu, sợ Bạch Liêm bị liên lụy lần nữa.
“Mới mấy ngày?” Nàng hơi do dự, như xuất phát từ lo lắng, nàng hơi liếc nhìn Phong Cẩm, chẳng biết có nên nói tiếp không: “Huynh chỉ đến U Minh Ti có một lần…”
Dù nói thế nào đi nữa, Phong Cẩm là thuộc hạ của Hạo Thiên, chuyện Triệu Thịnh lúc trước liên can rất lớn. Nếu Cửu Trọng Thiên biết được mà truy cứu chỉ e khó mà dàn xếp.
Bán Hạ cũng liếc nhìn Phong Cẩm, nhưng ánh mắt không hề đề phòng, y thẳng thắn nói rõ chuyện ngày đó ở Cửu Trọng Ngục: “Tuy tư chất của Thanh Huyền rất tốt, lại nhận được tu vi của muội và Lam Không. Nhưng chắc chắn Thanh Huyền không thể tiếp chiêu với Bắc Âm Phong Đô đại đế mà còn có thể bình an quay về.” Lời nhận xét khách quan, từng tiếng gằn đều tác động đến trái tim Thiên Sắc. Cuối cùng, Bán Hạ lắc đầu như đã biết điều gì lại không chịu nói ra, y bất đắc dĩ cười: “Cũng phải nói, tính nết lão già kia thế nào, chẳng phải muội cũng biết rõ sao.”
Thiên Sắc biết rõ “lão già kia” là đang chỉ ai. Ở Cửu Trọng Ngục, không đề cập tới chuyện Thanh Huyền có tư cách tiếp chiêu của lão không, mà chỉ dựa vào thái độ lạ lùng của lão mà nói, chỉ e lão chưa bao giờ “khách sáo” như thế với bất cứ vị tôn thần nào trên Cửu Trọng Thiên đâu!
Đúng thế, thái độ đáp trả của ông với sự khiêu khích, chống đối, thậm chí là chỉ trích của Thanh Huyền chắc chắn có thể gọi là…
Khách sáo!
Thanh Huyền chẳng qua là một kẻ vô danh tiểu tốt, bất luận phương diện nào cũng không có lý do gì khiến ông khách sáo như thế. Chẳng lẽ, sự khách sao đó là giả tạo, hay là vì…
Có lẽ nào kẻ giở trò là ông ta ư?
Theo lý mà nói nói, nếu ông ta muốn xử lý Thanh Huyền quả rất dễ dàng, cần gì phải nhọc công như thế? Nếu không, lúc ở Cửu Trọng Ngục tuyệt đối sẽ không để Thanh Huyền có cơ hội bình an trở về.
Thiên Sắc càng nghĩ càng thấy chuyện này có rất nhiều điều bí ẩn. Nhưng mà, nàng còn chưa rõ ràng mọi chuyện thì Phong Cẩm đứng một bên đã khẽ cất tiếng cười.
“Cẩn thận suy nghĩ, Thanh Huyền quả có nhiều điều lạ lùng lắm.” Có lẽ, âm thanh đó không hẳn là tiếng cười, chỉ có thể xem là khẽ nhăn nét mặt và cất lên một vài âm thanh. Nét mặt cười của y rất lạ lùng, dường như đã hiểu rõ chuyện nhưng phần nhiều là vẻ thâm sâu khó lường, có lẽ y đã hiểu mục đích của Bán Hạ, nhưng vẫn cố ý hỏi: “Có điều, Bán Hạ sư đệ cố ý nói những lời này với ta, rốt cuộc có ý định gì?”
Cố ý sao?
Xem ra Phong Cẩm quả thật không phải là loại người dễ dắt mũi kéo đi, Bán Hạ nói mơ hồ như thế, y lại có thể hiểu ra!
Bán Hạ cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, y khẽ nhướng mày, dường như đã biết điều gì đó, rồi lặng lẽ rũ mắt xuống nhìn bàn cờ trước mặt. Thái độ của y vẫn thờ ơ hững hờ như trước, hơi nhếch miệng nở nụ cười, con ngươi sâu thẳm khiến người ta nhìn không thấu, đến cả ngữ điệu cũng lạnh lùng pha lẫn chế nhạo: “Nếu không phải ngươi luôn nghi ngờ Hạo Thiên, thì tại sao không mang Cửu chuyển chân hồn đan về báo cáo?”
“Sao sư đệ lại nói thế, Cửu chuyển chân hồn đan này là giả, sao ta có thể mang về báo cáo được?” Phong Cẩm dứt lời, nhấc một quân cờ lên rồi đột ngột đặt xuống bàn cờ, bất luận là ngữ điệu chế giễu hay là hành động này đều ẩn chứa nhiều hàm nghĩa thâm sâu.
“Việc cần làm sư huynh sẽ làm, không đến lượt sư đệ ta nhiều lời.” Nhìn quân cờ vừa bị đặt xuống bàn cờ trùng hợp tạo thành thế bao vây, biến tình thế ván cờ đang cân bằng trước khi Thiên Sắc đến thành một bên đã rơi vào thế yếu. Bán Hạ đã ngầm hiểu, cũng vươn tay nhặt một quân cờ lên, dường như y đang suy tư về nước cờ, ngữ điệu thong dong: “Nói lại, nếu sư huynh không muốn, Bán Hạ ta cũng không có bản lĩnh ép sư huynh.”
Giờ khắc này, Phong Cẩm không thể không thừa nhận, tại sao lúc trước các sư huynh đệ xuống núi gây chuyện thường hay kéo Bán Hạ theo cùng. Tâm tư người này rất tinh tế, đi một bước tính tới ba bước, dùng bất biến ứng vạn biến, thường sẽ ung dung thản nhiên dẫn mọi người vượt qua mọi chuyện.
Không thể không nói rằng, có Bạn Hạ cho dù có làm “Chuyện xấu” gì cũng khó mà lộ ra, cho dù cuối cùng có lộ tẩy thì chắc chắn hình phạt sẽ nhẹ nhất.
Khẽ gật đầu, Phong Cẩm ngẩng đầu nhìn Thiên Sắc. Nhếch khóe môi, chậm rãi nhướng mày với nàng, ngữ điệu lạnh nhạt: “Nếu đã không thể phục mệnh vậy chi bằng chúng ta cùng nhau làm việc xấu đi.”
Những lời này tượng trưng cho thái độ của Phong Cẩm. Nói thế nào đi nữa, Phong Cẩm là chưởng giáo Thần Tiêu phái, lại hay đi theo Hạo Thiên, chắc chắn sẽ phát hiện ra chút dấu vết, cũng biết những chuyện người khác không biết. Phong Cẩm biết, Bán Hạ chẳng qua là không đoán ra tâm tư của Hạo Thiên mới bí quá hóa liều, có ý đồ mượn sức của y.
“Sư huynh đã quyết định đứng về phía Thiên Sắc, xem như sư huynh còn có chút lương tâm.” Bán Hạ khẽ hừ một tiếng, y đứng dậy, xem chừng đang thở phào nhẹ nhõm vì đã đạt được mục đích, nhưng biểu cảm của y còn nghiêm trang hơn lúc nãy. Quay đầu lại, Bán Hạ nhìn Thiên Sắc, thần thái càng nghiêm túc hơn: “Nếu trên sổ sinh tử không có tên của Thanh Huyền, vậy mặc kệ có huyền cơ gì ở đây, chúng ta cũng phải bảo vệ Thanh Huyền trước đã. Ta sẽ bàn bạc lại với Bạch Liêm, muội mang Thanh Huyền về Yên sơn đi.
Thiên Sắc hơi ngạc nhiên, vì những lời Bán Hạ có một vài điểm khó hiểu.
Nàng không hiểu, vì sao Bán Hạ lại bảo Phong Cẩm đã đứng về phía mình?
Về phía mình…
Nàng đối đầu với người đó lúc nào chứ?
Hành động lạ lùng của Bán Hạ có phải có nghĩa là có một nhân vật lợi hại đang thầm đối đầu với nàng không?
Nàng giờ đã gặp chuyện phiền phức mà vẫn chưa phát hiện ra sao?
Việc này, có liên quan gì tới Thanh Huyền không?
Nghĩ vậy, đầu óc nàng rất rối loạn. Thiên Sắc đột ngột run rẩy, sự lạnh lẽo thấu tim buốt xương xuyên vào trong cơ thể tựa như từng dao từng dao khoét da xẻo thịt. Theo bản năng Thiên Sắc xoay người lại để xác định Thanh Huyền vẫn luôn đứng sau lưng nàng có bình an vô sự không.
Nhưng khi nàng quay người lại, Thiên Sắc mới nhớ ra vừa nãy Thanh Huyền đã đi về phòng ngủ không còn đứng sau lưng nàng như ngày thường nữa. Không trông thấy Thanh Huyền, trái tim Thiên Sắc hoảng hốt, một dự cảm bất an đột ngột trào dâng trong lòng.
Nàng không màng trả lời Bán Hạ mà bước luôn về phòng ngủ, bước chân vội vội vàng vàng tựa như một cơn gió.
Nhưng đúng lúc này, một con hạc giấy trên trời bay xuống đáp vào tay Phong Cẩm. Con hạc giấy phe phẩy cánh trong lòng bàn tay Phong Cẩm đột ngột biến thành màu đỏ như máu, rồi bỗng cất giọng hót vang lanh lảnh, sau đó nó biến thành một ngọn lửa rực cháy, trong tích tắc cháy thành tro không còn chút vết tích nào.
Vừa nhìn thấy cảnh này, Phong Cẩm nhíu chặt mày, nét mặt trầm lặng đìu hiu, cuối cùng vẻ nặng nề như sóng triều tràn ngập ngũ quan đoan chính của y: “Quả nhiên, không ngoài dự đoán…” Phong Cẩm thở dài, tựa như nỗi lo lắng của y giờ đã được chứng thực: “Phong ấn Bách Ma Đăng sắp mất hiệu lực rồi!”
Thảo nào gần đây những việc lạ lùng diễn ra liên tục, trời đất khác lạ. Khó trách các vị thần cao ngạo trên Cửu Trọng Thiên muốn xoa dịu quan hệ với Cửu Trọng Ngục để kết liên minh. Thảo nào sau khi Cửu chuyển chân hồn đan bị trộm Hạo Thiên lại nóng vội phái y đi tìm… Vì thế y mới hoài nghi, bèn ngầm sai Ngọc Thự đi điều tra.
Nhắc đến cũng thấy thật nực cười, thân là chưởng giáo Thần Tiêu phái lại ở Cửu Trọng Thiên, nhưng thật ra bên cạnh y chỉ có mỗi Ngọc Thự là đáng tin thôi.
Theo tin tức Ngọc Thự chuyển đến, mọi chuyện quả thật có điều lạ lùng.
“Thật không?” Dường như Bán Hạ cũng không lạ gì tin tức này, y hơi nhếch khóe môi như cười như không, ngữ điệu thản nhiên vẫn không hề thay đổi: “Sợ gì chứ, sư huynh và Thiên Sắc lại hợp sức phong ấn thêm lần nữa là được thôi. Dù sao với sư huynh mà nói, đó là việc quen tay chẳng thành vấn đề mới đúng.”
Những lời đó, rõ rành rành là đang chế giễu không thèm che giấu.
Lần trước liên hợp với Thiên Sắc phong ấn Bách Ma Đăng chỉ là may mắn, Phong Cẩm biết rõ điều này. Bách Ma Đăng năm xưa, tà khí ngập tràn, sức mạnh to lớn, đến cả Nam Cực Trường Sinh đại đế và Hạo Thiên cũng bó tay chịu thua. Hắn và Thiên Sắc chỉ là hai tiểu nhân vật mới xuất thế, nếu không phải đúng dịp gặp được thiên thời, địa lợi, nhân hòa, tình cờ được trời trợ giúp thì làm sao có đủ khả năng phong ấn Bách Ma Đăng mà không mất một sợi tóc?
Cho nên, sau đó mọi người xem y và Thiên Sắc như đấng cứu thế, đương nhiên y không tránh khỏi có hơi lâng lâng, quả thật cảm thấy mình như một anh hùng đội trời đạp đất. Tuy nhiên, y vẫn không thể đoán ra huyền cơ trong đó, đã qua hơn ba ngàn năm thế nhưng y vẫn không thể nghĩ ra.
“Bây giờ, chỉ e không được.” Cất tiếng cười khổ, Phong Cẩm không hề che giấu sự lo lắng của mình, nét mặt tối tăm ảm đạm, giọng nói bất chợt trầm trầm thoáng chút mơ hồ: “Thiên kiếp của Thiên Sắc sắp đến, đừng nói đến việc hao tổn tu vi cùng ta phong ấn Bách Ma Đăng có thành công không, một khi Thiên kiếp của nàng giáng xuống, Thiên Sắc sao có thể chịu đựng nổi?”
Dừng một lát, Phong Cẩm rũ mắt, thần sắc lại khôi phục vẻ xa cách thâm trầm vốn có, bhưng thoáng đâu đó còn ẩn hiện vẻ cố trấn tĩnh. Đôi con ngươi đen hơi ảm đạm, đến cả ngữ khí cũng hơi do dự không dám chắc: “Huống chi bây giờ ta và nàng chỉ e không còn tâm ý tương thông như năm xưa nữa.”
Ngày xưa là tình nhân, bây giờ là kẻ lạ, nàng và y e rằng không còn cơ hội cùng nhau xuất hiện nữa.
Vốn đó chỉ là nỗi lo âu, bây giờ nhận ra sự thật rõ rành rành, ánh mắt Phong Cẩm càng ảm đạm.
Bỗng nhiên, tầm mắt trước mặt tối đen.
Thanh Huyền không thể ngờ Nhục Nhục đột ngột tấn công, cơ thể gầy gò như nổi điển, ẩn chứa sức mạnh vô hạn. Nhục Nhục nhào tới đè mạnh hắn xuống đất khiến gáy hắn đau buốt, Thanh Huyền còn chưa kịp phản ứng, Nhục Nhục đã há miệng cắn vào động mạch trên cổ hắn.
Tuy rất kinh ngạc, nhưng trong lòng vẫn luôn nhạy bén cảnh giác. Thanh Huyền vươn tay đẩy mặt Nhục Nhục ra, nhưng thật không ngờ lại như dâng món ngon đến tận miệng nó. Không một chút do dự, Nhục Nhục cắn vào cổ tay Thanh Huyền, cơn đau buốt khiến Thanh Huyền siết chặt tay, dồn hết sức đạp Nhục Nhục văng ra xa mấy trượng.
Vết thương trên cổ tay chảy máu đầm đìa, nhanh chóng thấm ướt hơn phân nửa ống tay áo của Thanh Huyền.
Gió đông phơ phất, Thanh Huyền mới chợt nhận ra lưng mình ướt đẫm mồ hôi, quần áo dính sát vào lưng lạnh buốt xương. Khi Thanh Huyền ngẩng đầu cảnh giác quan sát Nhục Nhục cách đó mấy trượng thì mới phát hiện đôi mắt Nhục Nhục đỏ rực, lạnh lẽo khát máu, hàm trắng trắng nhởn vẫn còn dính máu của hắn. Nhục Nhục liếm môi, gầm gừ nhìn chòng chọc Thanh Huyền, ánh mắt nhìn hắn không giống nhìn một con người mà như loài dã thú trong tư thế rình mồi.
Thanh Huyền bịt chặt miệng vết thương không nghiêm trọng kia, có điều vết thương rất lạ lùng, máu tuôn xối xả qua kẽ tay hắn, tựa như sóng triều không hề ngừng lại. Từng giọt rơi xuống mặt đất hóa thành màu đỏ sẫm đáng sợ.
Nhục Nhục tru lên, tiếng tru này hệt như một đứa trẻ mới sinh vì đói khát mà cất tiếng khóc nỉ non, tại một nơi vắng vẻ không người, từng tiếng vọng lại khiến người ta sởn gai óc.
Thanh Huyền đã phát giác sự nguy hiểm của Nhục Nhục, nhưng hắn chỉ đứng chôn chân tại chỗ không hề có động tác khác. Thật ra, hắn chỉ cần gọi Càn Khôn kiếm là có thể giết chết thiếu niên kỳ lạ này, nhưng tình nghĩa huynh đệ những năm qua không phải hư tình giả ý, hắn lại không phải là người có ý chí sắt đá thì sao có thể xuống tay cho được?
Mặc kệ thế nào đi nữa, trước dùng trí bắt nó đã, bất kể có chuyện gì khiến Nhục Nhục thành thế này, chỉ cần đưa nó tới gặp sư phụ, chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết thôi.
Thanh Huyền quyết ý, hắn đứng yên tại chỗ, chăm chú quan sát Nhục Nhục đang tiến tới từng bước một, nét mặt bình thản.
Nhưng vào lúc Nhục Nhục nôn nóng muốn thử nhào tới tấn công vào chỗ hiểm của Thanh Huyền. Bỗng nhiên, có âm thanh loạt xoạt vang lên trong rừng, tiếng động đó rất lạ kỳ, giống như có những cơn gió thổi tới từ nhiều hướng rồi tụ lại ở giữa rừng cây tạo thành một cơn lốc xoáy, lại giống như có vô số người trốn trong rừng đang đồng loạt rung những nhánh cây liên tục lào xào lạc xạc.
Động tĩnh đó khiến Nhục Nhục thoáng do dự, nó cúi đầu gầm lên, Thanh Huyền cũng thừa dịp này định khống chế nó. Nhưng đột nhiên, một đám mây đen trào ra bao lấy nó, trong tích tắc Nhục Nhục đã biến mất không còn chút bóng dáng tăm hơi.
Cả khu rừng lập tức tĩnh lặng.
Thanh Huyền ngỡ ngàng nhìn nơi Nhục Nhục vừa đứng, bây giờ nơi đó chẳng còn để lại cả nửa dấu chân, tựa như sự xuất hiện của Nhục Nhục chỉ là ảo giác, trong chớp mắt đã hóa thành sương tan thành khói không còn chút dấu vết.
Đúng lúc này, có một bóng người hiện ra trong rừng…
Không, là hai bóng người!
Một người là Chu Ngưng, còn một người khác là Ngọc Thự!
Thanh Huyền khẽ nheo mắt nhìn Ngọc Thự thong thả bước ra khỏi rừng cây, lòng thầm nghi ngờ sự biến mất của Nhục Nhục có liên quan tới y hay không.
Nhưng khi nhìn thấy Chu Ngưng lặng lẽ đi theo sau Ngọc Thự, Thanh Huyền chợt nhớ tới biến cố Ngọc Thự từng gặp phải mà Thiên Sắc đã kể, lòng thầm nghĩ không ổn rồi.
Tiểu nha đầu Chu Ngưng tính tình bướng bỉnh, chỉ vì Ngọc Thự nên mới tu tiên, tới giờ vẫn không có tiến bộ gì, nếu nàng biết Ngọc Thự….
Chỉ e sẽ xảy ra chuyện mất!
“Thanh Huyền sư huynh, huynh không sao chứ?” Nhìn cổ tay chảy máu không ngừng của Thanh Huyền, đôi mày Ngọc Thự khẽ nhíu lại, dường như muốn nói gì đó rồi lại thôi, ngữ khí của y vẫn luôn khách sáo: “Vết thương trên tay sư huynh chảy máu không ngừng, có thể để ta xem giúp huynh không?”
Thấy Ngọc Thự lại bất giác nghĩ tới Phong Cẩm, nhất là cái điệu bộ khách sáo và xa cách giống hệt sư phụ của y, Thanh Huyền cực kỳ ác cảm.
“Vẫn ổn, chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Dùng thái độ khách sáo tương tự trả lời, Thanh Huyền xé vạt áo bọc lấy miệng vết thương rồi giấu sau lưng, dùng hành động này để giữ khoảng cách với Ngọc Thự. Thanh Huyền dường như cảm thấy mình trả lời thẳng như thế hơi không ổn, hắn bèn tỏ vẻ bình thản hỏi: “Động tĩnh trong rừng cây lúc nãy, có liên quan tới sư huynh không?”
Ngọc Thự lắc đầu, sự nghi ngờ ánh lên trong đáy mắt: “Ta bị ma chướng nhốt trong rừng cây đã hơn hai ngày, không tìm được đường ra. Vừa nãy trong rừng cây có động tĩnh lạ, ma chướng đột ngột biến mất, ta mới có thể ra khỏi khu rừng này.”
Đương nhiên, nếu không phải vì tiểu hoa yêu tự nhận có tình nghĩa thâm sâu với y mặt dày bám lấy thì sao y có thể bị ma chướng bao vây trong rừng cây, không thể thoát ra mà chỉ đành dùng phù chú hạc truyền tin báo cáo tin tức với sư phụ chứ?
Phong ấn Bách Ma Đăng sắp mất hiệu lực, một khi chúng ma thoát ra, thiên địa đổi sắc, như vậy sẽ khiến lục giới chiến hỏa liên miên.
Lòng thầm cảm khái, y đột ngột nghĩ tới một chuyện, tựa như thoáng liếc nhìn Chu Ngưng đằng sau lưng, y bất giác nhích chân bước ra xa một chút như muốn tránh né: “Mấy hôm trước nhất thời mạo phạm ái đồ của sư huynh, vẫn chưa kịp tạ lỗi với tiên tôn và Thanh Huyền sư huynh. Nay ta xin trả ái đồ lại cho sư huynh, mong Thanh Huyền sư huynh rộng lượng, chớ trách tội.”
Lời xin lỗi này bề ngoài rất chân thành, nhưng trong đáy mắt y lại thoáng chút bối rối, dường như đã bị Chu Ngưng hành hạ ghê lắm trong mấy ngày qua.
Thanh Huyền bình thản đáp lời, lòng thầm suy xét chẳng biết lời Ngọc Thự là thật hay giả, chỉ đành đợi lát nữa hỏi Chu Ngưng vậy. Nghĩ thế, đôi mắt sâu thẳm chỉ còn lại vẻ hững hờ, rất khách sáo đáp lời: “Ngọc Thự sư huynh khách sáo quá, tính ra là do kẻ làm sư phụ ta sơ suất, thiếu trách nhiệm. Tính Chu Ngưng bướng bỉnh thích làm theo ý mình, lại không được chỉ bảo cẩn thận, làm phiền sư thúc chăm non thế kia, phải là ta thấy hổ thẹn mới phải.”
Chẳng biết có phải bị hai chữ “sư thúc” của Thanh Huyền kích thích hay không, Chu Ngưng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ửng sưng vù. Nàng nhìn Ngọc Thự rồi lại nhìn Thanh Huyền, bẹt bẹt môi. Rốt cuộc không nhịn được nữa, nàng như một đứa trẻ bổ nhào vào lòng Thanh Huyền, gào khóc nức nở nước mắt nước mũi tèm lem, tựa như uất ức bấy lâu giờ đã tìm thấy chỗ trút, nước mắt xối xả như nước lũ tuôn trào: “… Thanh Huyền sư phụ… ” Chu Ngưng vừa khóc vừa thút thít nghẹn ngào, đứt quãng: “… Thanh Huyền sư phụ… vì sao… lại như vậy… Huynh ấy… huynh ấy… nói không… không biết… con…”
“Chu Ngưng…” Tuy Thanh Huyền thương xót Chu Ngưng nhưng cũng chẳng biết làm sao. Hắn thoáng nhìn Ngọc Thự đứng bên cạnh, trông thấy sắc mặt y rất khó coi tựa như rất tức giận nhưng cũng chẳng biết phải làm sao. Thanh Huyền đành phải vỗ vỗ đầu Chu Ngưng, cũng chẳng biết phải nói lời an ủi của trưởng bối ra sao: “Đừng khóc nữa, chúng ta quay về gặp tiên tôn trước đã.”
Xưa nay hắn vẫn tự thấy mình có vòng ôm ấm áp, có bờ vai có thể gánh vác, tuy bây giờ vẫn chưa thể bảo vệ sư phụ hoàn toàn, nhưng khi sư phụ đau lòng, chắc chắn hắn có thể an ủi sư phụ… À, phì phì phì! Miếng quạ đen quá, sau này sư phụ sẽ ở bên hắn, đương nhiên sẽ không thể đau lòng, sao lại còn dùng tới thứ an ủi vứt đi này.
Nhưng mà, việc an ủi người khác, đặc biệt là an ủi một cô bé đau khổ thất tình thật rất khó làm.
Chà, bất kể thế nào, cứ quay về trước rồi nói sau vậy.
Dù sao, Nhục Nhục xuất hiện đột ngột rồi mất tích ly kỳ quả rất kỳ quặc, hắn phải nhanh chóng kể cho sư phụ, bàn bạc đối sách mới thỏa đáng.
Xem ra, sau khi hai người rời khỏi Yên sơn, nhất định Nhục Nhục đã gặp phải chuyện kỳ lạ mới có thể biến thành bộ dạng kỳ quặc thế này. Nhưng giờ nó đã biến thành bộ dáng đó, với nó mà nói chẳng biết là vui hay buồn đây…
Hết chương