Thề Nguyền

chương 75

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Ong MD Beta: Vô Phương Ngồi trên ngôi cao chí tôn Ngọc Hoàng đại đế hơn mười vạn năm, có thể nói chuyện lần này khiến Hạo Thiên phiền muộn và đau đầu nhất.

Phiền muộn không chỉ vì việc này, còn có lão hồ ly chỉ e thiên hạ chưa đủ loạn cứ lượn qua lượn lại bên cạnh, ngoài ra còn đám nhóc con do Bạch Liêm và Phong Cẩm cầm đầu tụ tập ngoài đại điện Cửu Trọng Thiên.

Lão hồ ly kia đương nhiên là Bắc Âm Phong Đô đại đế. Lão rất vui khi thấy người gặp nạn, ngầm vui sướng không thôi, căn bản nổi khổ của y chính là nguồn vui của lão ta. Lưu lại bên cạnh y xem kịch vui còn có thêm Câu Trần Thượng Cung đại đế, lão đế quân này vốn là kẻ vô tâm vô phế, nặng nhẹ không ăn thua, chuyên gia bới móc gió máy về những việc y làm. Hơn nữa, Nam Cực Trường Sinh đại đế xưa nay vốn chẳng màng đến thế sự, nhưng hiện tại vì bảo vệ đệ tử cưng nên chuyện gì cũng đối nghịch với y, thật không dễ đối phó. Còn mấy thằng nhóc ôn dịch kia, đương nhiên khỏi phải nói, càng nhìn càng chướng mắt. Ngay cả kẻ xưa nay vốn cẩn trọng như Phong Cẩm vậy mà lần này cũng như thay đổi thành người khác, đối đầu với y! Y hận đến nghiến răng nghiến lợi, thật sự hận không thể lập một danh sách, ném toàn bộ đám người có liên quan lên Tru Tiên đài cho hả giận!

Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế không trở về thần chức thuận lợi kéo theo hàng loạt sự việc, việc này tất nhiên là đám hồ ly già kia cũng phải miệng kín như bưng. Về chuyện Thiên Sắc xông vào Tử Vi viên làm bị thương vô số thị thần Bắc Đẩu phòng vệ ti, vốn là chuyện giấy không thể gói được lửa. Nếu làm việc nể tình riêng, đám thị thần phòng vệ Bắc Đẩu nhất định không bỏ qua. Còn nữa, tim của Bình Sinh đang ở trên người Thiên Sắc, hồn phách không thể quay về vị trí cũ, việc này liên lụy quá lớn, thật sự khó xử lý.

Đang lúc Hạo Thiên buồn phiền không thôi, không ai ngờ được người đến giúp đỡ lại chính là người bị liên lụy đầu tiên, mẹ của Tử Tô, Thừa Thiên Hiệu Pháp Hậu Thổ Hoàng Địa.

Trước đó, Hoa Vô Ngôn và Chu Ngưng đến Tây Côn Luân cầu cứu, Tử Tô ra tay quá nặng, người bị quấy rầy đầu tiên đương nhiên là chưởng giáo Thần Tiêu phái Phong Cẩm. Sau đó, không biết vì sao đám tiên nhân nhàn rỗi của Ngọc Hư cung biết tin tức, nghĩ rằng Hoa Vô Ngôn không biết tự lượng sức mò đến kiếm chuyện, đồng lòng muốn lột da bẻ xương dạy dỗ y một trận. Không ngờ, Hoa Vô Ngôn thấy mọi người không hề đánh lại, chịu một roi của Tử Tô, cắn răng chịu đựng nói hết mọi chuyện.

Sau đó, Phong Cẩm không dẫn những người có liên quan về Ngọc Hư cung báo tin mà vội vã lôi cả Hoa Vô Ngôn đang bị thương đi thẳng đến hang động kia, chỉ hận bản thân không thể mọc thêm cánh. Đúng lúc đó, đám người này quá ồn ào, giữa đường lại quấy rầy Vân Trạch nguyên quân… Cuối cùng, lại xảy ra hậu quả nghiêm trọng đến vậy. Nếu từ đầu Tử Tô không vì ân oán cá nhân ra tay quá nặng với Hoa Vô Ngôn, dẫn đến thông tin chậm trễ, mà đối xử bình đẳng vì việc chung, chắc hẳn là Thiên Sắc sẽ không đến mức bị Yêu Kiêu Quân moi tim, đương nhiên cũng không xảy ra một loạt chuyện phiền phức sau đó. Cho nên, nếu buộc tội, Tử Tô nhận trách nhiệm đầu tiên.

Có điều, dù có trách phạt Tử Tô thế nào, nếu không nể mặt Thừa Thiên Hiệu Pháp Hậu Thổ Hoàng Địa mà giải quyết như bình thường, cho dù hợp lý nhưng cũng đâu thể tránh khỏi mất lòng? Giống như ngày đó vì chuyện Bình Sinh chuyển thế, liên lụy đến Bạch Liêm mà đã đắc tội với lão già Bắc Âm Phong Đô đại đế kia…

Nói đi nói lại, lần nào cũng vì tiểu tước nhi Thiên Sắc này nên mới gặp rắc rối, bây giờ nó còn sống chung với Bình Sinh… Thằng nhóc Bình Sinh này, không biết mắt mũi thế nào, lại coi trọng một nữ tử như vậy, lúc ở Trường Sinh yến y biết mọi chuyện đã hỏng bét rồi, bây giờ quả nhiên…

Nghĩ như vậy, Hạo Thiên lại thầm mắng đệ đệ mình trăm nghìn lần.

“Ta nghe nói, thừa dịp lúc Trường Sinh mang đứa con của tiểu tước nhi kia phong ấn vào Tù hồn châu rồi đưa lên Càn Nguyên sơn, ngài đã lén lút gặp con bé, lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ lừa gạt con bé cam tâm tình nguyện vào Hóa Yêu trì…” Nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của Hạo Thiên, Câu Trần Thượng Cung đại đế Thiên Sinh – một trong tứ ngự – vốn chẳng bận tâm đến ai nên rất nhàn nhã, cười đến rách ruột vì thất bại hiện tại của Hạo Thiên. Y nhướn mày, hàm ý châm biếm rõ ràng: “Thật sự không ngờ, ngày thường ngài ra vẻ đạo mạo, vậy mà lại làm chuyện thiếu đạo đức như vậy.”

Hạo Thiên không thèm nhìn y, vùi đầu, cầm bút chấm mực viết thư, lạnh lùng đáp lại một câu: “Nếu không, ngài nói cho bản tôn nghe xem có thể làm gì?”

“Tước tiên tịch, phế tu vi, thiêu cơ thể của con bé đúng là có thể lấy lại trái tim của Bình Sinh.” Thiên Sinh rung đùi đắc ý, sờ sờ cằm phản đối hành động này, còn cố ý nhắc đến nỗi phiền muộn của Hạo Thiên: “Nhưng bây giờ, không nói đến Trường Sinh và đám nhóc con nếu biết chuyện sẽ không chịu buông tay kia, dù ngài lấy lại trái tim của Bình Sinh thì sau khi ngài ấy tỉnh lại nếu hỏi tiểu tước nhi kia ở đâu, ngài sẽ giải thích như thế nào?”

“Chẳng lẽ vì giữ mạng cho con bé đó, mà kẻ giữ đến chức vị cai quản thiên địa càn khôn như Bình Sinh cũng không thèm để ý đạo lý sao?” Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đầy ý cười châm biếm của Thiên Sinh, Hạo Thiên nheo mắt lại, nhớ lại những chuyện trở mặt thành thù với Bắc Âm Phong Đô đại đế, liền đặt bút xuống, hai bàn tay trong ống tay áo siết chặt: “Bản tôn cũng yêu mến tài năng, muốn một công đôi việc, nên lúc trước mới nhân dịp Bình Sinh vào luân hồi lịch tình kiếp, giúp nó lịch thiên kiếp, nhận ra bản chất hư ảo của tình yêu, chỉ điểm cho ngộ đạo, tiến tới tu thành chánh quả, không ngờ —”

Dừng lại một chút, nhớ tới Bình Sinh, Hạo Thiên cảm thấy chẳng còn chút sức lực. Ai lường trước được, Bình Sinh khi còn là thần thì thông minh trí tuệ thế kia, lúc chuyển thế thành người phàm, lại quyết một lòng vì chữ tình đến thế?

Nhưng rõ ràng, tiểu tước nhi này là mệnh cách cô loan trọn đời, Bình Sinh là thần bảo vệ thiên địa kinh vĩ và non sông nhật nguyệt, bất kể là thân phận, địa vị hay bối phận cũng không thể xuất hiện bên nhau mới phải…

“Không ngờ, ngài chữa lợn lành thành lợn què?” Thiên Sinh cười ha hả, khoảnh khắc đó tuy chỉ thoáng qua nhưng y có thể khẳng định mình không nhìn lầm – y thấy khóe miệng Hạo Thiên run rẩy không thể khống chế được, liền cố ý nhắc lại: “Lúc trước, Bình Sinh vào luân hồi chuyển thế làm người, ngài phái Phong Cẩm sai yêu hoa thược dược đến vui một đêm xuân với ngài ấy, cùng lắm chỉ là một trang tình yêu thôi, sao xứng với việc trải qua cuộc sống yêu đương thâm tình?”

“Cái gọi là tình yêu của phàm nhân, chẳng qua chỉ là nam nữ si tình mang mặt nạ diễn kịch lừa gạt và lợi dụng nhau, như mây khói mà thôi, sao có thật?” Hạo Thiên gượng cười, làm ra vẻ khinh thường. Sau đó, y cúi đầu xuống, hít sâu một hơi cố gắng giữ giọng bình lặng như nước, cứng nhắc giải thích: “Lúc trước, Bình Sinh được Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn chỉ dạy, hy vọng khi trải qua tình yêu của nhân gian, sẽ hiểu thấu đáo thất tình lục dục, ngộ ra sự huyền bí được Nữ Oa giấu trong bản đồ sơn hà xã tắc, dựa vào đó tiêu diệt Bách Ma Đăng. Bản tôn là huynh trưởng của nó, đương nhiên muốn giảm bớt phiền phức đến mức tối thiểu trợ giúp nó. Ai ngờ, Bắc Âm Phong Đô đại đế vì con trai cưng bị liên lụy, phá bỏ giao ước, đưa Bình Sinh vào luân hồi, khiến nó phải luân hồi mười kiếp!”

Nhắc tới chuyện này, Hạo Thiên bực mình không thôi, y cho rằng tất cả mọi chuyện trước đây đều do lão già hồ đồ Bắc Âm Phong Đô đại đế phá hỏng.

Vạn năm trước, Yêu Kiêu và Lâu Tung xâm chiếm Cửu Trọng Thiên, may mắn là Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế Bình Sinh mượn sức mạnh của nhật nguyệt lấy cung Hậu Nghệ, bắt Lâu Tung Quân và thuộc hạ phong ấn vào Bách Ma Đăng. Nhưng ngày tháng thăng trầm, sức mạnh của nhật nguyệt cũng không ổn định, phong ấn Bách Ma Đăng lúc nào cũng có nguy cơ bị phá tan. Vì tiêu diệt hoàn toàn Bách Ma Đăng và toàn bộ yêu ma phong ấn trong đó, Bình Sinh được Phù Lên Nguyên Thủy thiên tôn chỉ điểm, thấu hiểu triệt để âm dương nhật nguyệt luân phiên, khống chế lẫn nhau. Nói đến nguồn gốc, âm dương nhật nguyệt ứng với tình cảm con người, chính là tình yêu nam nữ, cho nên, cuối cùng Bình Sinh quyết định vào luân hồi trải qua tình yêu nam nữ ở thế tục hồng trần.

Lúc trước, sở dĩ Thiên Sắc có thể từ yêu thành người trên Tây Côn Luân, vào tu đạo ở Thần Tiêu phái, không chỉ vì một câu tác thành vô tình của Bình Sinh, mà nguyên nhân sâu xa là vì đã nhận tinh khí của Bình sinh, con đường tu đạo bằng phẳng không bị cản trở, lập không ít công lớn. Hơn nữa, Thiên Sắc không hề kém cạnh, lại rất chăm chỉ, sau đó còn liên thủ với Phong Cẩm phong ấn Bách Ma Đăng. Bình Sinh thấy tiểu bối có năng lực như thế, đương nhiên cực kỳ vui mừng, an tâm nhập luân hồi. Nhân cơ hội này, Hạo Thiên cố ý chỉ điểm cho Thiên Sắc và Phong Cẩm, hy vọng thông qua lần này bọn họ nhận rõ nguồn gốc bản chất tình yêu, có thể vứt bỏ chữ tình, tu thành chính quả, một tên hai đích.

Tiếc là, không ai ngờ cuối cùng mọi chuyện lại biến thành thế này. Sau đó, mọi chuyện không chỉ vượt xa dự đoán mà ngày càng rối loạn, dính líu cả Thiên Sắc lẫn Diêm Quân Âm ty Cửu Trọng Ngục Bạch Liêm, cuối cùng chọc giận lão già mắt cú Bắc Âm Phong Đô đại đế. Nói ra, đây cũng là kiếp nạn trên con đường tu đạo của Bạch Liêm, theo lý thì sau đó hồn phách Bình Sinh sẽ được Vân Trạch nguyên quân đón đến Phong Thần đài quay về thần vị. Nhưng Bắc Âm Phong Đô đại đế oán hận báo thù, ra tay cướp trước một bước, tìm đại một cái cớ đẩy hồn phách Bình Sinh vào mười kiếp luân hồi.

Lúc Hạo Thiên đích thân khởi binh vấn tội, Bắc Âm Phong Đô đại đế chỉ cười lạnh, hờ hững đáp lại: “Phong ấn Bách Ma Đăng còn cả mấy ngàn năm mới mất hiệu lực, gấp gáp gì chứ?” Sau đó lập tức nghênh ngang bỏ đi, vất lại y bơ vơ ngồi chờ.

Việc này, y cũng đã nặng nề tố tội trước mặt Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn, nhưng dường như Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn cũng không quá bận tâm, chỉ nói Bình Sinh có thể trải qua cực khổ của thế tục hồng trần, hiểu rõ tham sân si hỉ nộ ái ố cũng là chuyện tốt.

Cứ như vậy, mối thù của Cửu Trọng Thiên và Cửu Trọng Ngục coi như được kết lại.

“Đúng vậy, lúc trước ngài sắp xếp là để giúp đỡ ngài ấy, chỉ tiếc, hoàn toàn không thể thả con tép bắt con tôm.” Không biết Thiên Sinh cố ý chọc tức hay chê cười Hạo Thiên đã khổ tâm một phen. Y bĩu môi, hào hứng giả bộ rũ mắt, lắc đầu: “Nhưng nếu không có yêu hoa thược dược giả tình giả nghĩa kia, không có mười kiếp luân hồi chết trẻ, sao cuối cùng Bình Sinh có thể gặp được tiểu tước yêu kia, sau đó thì không thể cứu vãn nổi? Theo ta thấy, ngài ấy và tiểu tước yêu kia bên nhau, mới thật sự trải qua tình yêu nam nữ sống chết có nhau.”

“Cái gì mà tình yêu sống chết có nhau? Rõ ràng là oan nghiệt!” Hạo Thiên sửng sốt quát mắng, mặt mày càng xanh mét, ánh mắt vô cùng nghiêm túc chưa thấy bao giờ, thâm trầm khó dò: “Vốn tưởng rằng năm đó con bé đó và Phong Cẩm cùng lịch tình kiếp, có thể một công đôi việc tạo ra hai người mới bảo vệ Cửu Trọng Thiên. Không ngờ, Phong Cẩm nhìn ra, còn nó vẫn cố chấp như thế…”

Được rồi, trước đây y chính là kẻ vung gậy chia rẽ uyên ương, cũng chỉ có một lần đó, nghĩ đến có thể hóa độ ra hai nhân tài mới cho thiên giới, dù y mang tiếng ác trên lưng cũng vui mừng. Chỉ tiếc, đúng là đôi uyên ương thanh mai trúc mã này bị chia rẽ, nhưng cuối cùng lại vô tình hình thành một kịch bản hoàn toàn khác…

Bảo sao y không buồn bực trong lòng chứ?

Nghe Hạo Thiên nhắc đến Phong Cẩm, Thiên Sinh chỉ mỉm cười, nhướn mày, sắc mặt kỳ quái nhìn Hạo Thiên, hỏi lại một câu: “Thật không?” Sau đó, y vừa bước thong thả về phía trước, vừa chậm rãi nhắc nhở rất đúng lúc: “Cửa tình mịt mờ, mấy ai có thể qua…”

Lúc này, Hạo Thiên chợt nhớ ra mấy thằng ranh con ở bên ngoài, rất không may là Phong Cẩm cũng có mặt lại còn là kẻ đầu têu, chợt chán nản thở dài.

Vốn tưởng rằng Phong Cẩm đã nhìn thấu mọi thứ, bây giờ mới biết, Phong Cẩm vốn không hề nhìn ra mà chỉ lặng lặng giữ lại trong lòng! Đám tiểu bối này, được bốn thanh thần kiếm thì ba thanh rơi vào tình kiếp, không thể tự kiềm chế, chỉ còn duy nhất Quảng Đan, chút hy vọng mong manh này khiến bộ xương già như y còn có thể trông cậy.

Đang nghĩ ngợi, Cửu Diệu Nguyệt Bội Tinh Quân cúi đầu từ bên hông Thiên điện bước vào.

Bây giờ, Thiên Sắc đang bị giam trong thiên lao, cốt nhục của nàng được Nam Cực Trường Sinh đại đế giúp đỡ, phong ấn trong Tù hồn châu, đưa đến Liên trì trên Càn Nguyên sơn của Thái Ất Cứu Khổ thiên tôn hấp thu linh khí trời đất, nhờ vậy mới giữ lại được. Bây giờ, Thiên Sắc chủ động đồng ý đến Hóa Yêu trì, chỉ cần lặng lẽ làm mọi việc, y có thể lấy lại trái tim Bình Sinh thuận lợi.

Đợi đến lúc gạo nấu thành cơm, dù đám nhóc ngoài kia làm ầm lên thì đã sao, cuối cùng qua thời gian rồi cũng lắng xuống, dù sao, đây cũng do tiểu tước nhi kia tự nguyện. Y không tin đám nhóc đó ăn gan hùm uống mật gấu, chẳng lẽ dám tạo phản?

Về phần giải thích như thế nào sau khi Bình Sinh tỉnh lại —

Vấn đề này cứ đợi sau khi lấy lại tim cho Bình Sinh rồi suy nghĩ tiếp…

Vừa thấy Hạo Thiên và Thiên Sinh, Cửu Diệu Nguyệt Bội Tinh Quân liền ngập ngừng, dường như có tình huống cực kỳ khó giải quyết: “Đế tôn, Hóa Yêu trì đã chuẩn bị xong xuôi, có điều —” nói đến chỗ quan trọng nhất, y nuốt nước miếng, im luôn.

“Có điều làm sao?” Hạo Thiên nhíu chặt mày, trong lòng đột nhiên có cảm giác không lành.

“Có điều —” chần chừ một lúc, y bước lên, cúi đầu xuống, giọng nhỏ xíu: “Vi thần có nói cũng không rõ được, tốt nhất là đế tôn đích thân đi xem thử đi ạ.”

Hạo Thiên và Thiên Sinh nhận được tin tức, vừa mới tới Hóa Yêu trì, không biết sao Nam Cực Trường Sinh đại đế lại biết tin, dẫn theo đám nhóc con vốn đang chờ bên ngoài đại điện Thần Tiêu phái chạy đến.

Thật ra dù muốn cứu cũng đã chậm, bởi vì Nam Phương Huỳnh Hoặc Hỏa Đức chân quân đã phụng mệnh Hạo Thiên, đưa Thiên Sắc đến Hóa Yêu trì, nàng vào trong này cũng khác gì địa ngục.

Cái gọi là Hóa Yêu trì, tuy được gọi là hồ nhưng bên trong không phải nước mà là lửa.

Đúng vậy, lửa thiêu đốt hừng hực trong hồ, chính là thiên hỏa duy nhất còn lại từ thuở Bàn Cổ khai thiên lập địa, vĩnh viễn không tắt, có thể thiêu đốt mọi thứ thành tro tàn. Thường những yêu ma quỷ quái làm việc ác khiến người thần căm phẫn, khi bị bắt mới đưa vào đây để trừng phạt, sẽ bị phế bỏ tu vi, hóa yêu thân, ba hồn bảy vía cũng tan biến.

Với việc này, lục giới có truyền miệng câu ca dao: “Hóa thân trong Hóa Yêu trì, ba hồn bảy vía không vết tích, đừng mong tái sinh được làm người.”

Cho nên, khi đám Bạch Liêm, Phong Cẩm, Quảng Đan vội vã chạy về phía trước, Lam Không bước tới vài bước, miệng hùng hổ không kiêng kỵ ai, thẳng thừng tuyên bố đời này không đội trời chung với Hạo Thiên, nguyền rủa mười tám đời tổ tông của Hạo Thiên, sau đó định mời luôn ba mươi sáu đời tổ tông của Hạo Thiên. Nhưng khi y đến bên bờ Hóa Yêu trì, một chữ cũng không mắng được, mọi lời nói đều nghẹn ở họng buộc y phải nuốt xuống, không chỉ không thở nổi mà mắt còn trợn trắng lên.

May mắn, lúc đó Mộc Phỉ đến sau lưng, đấm một cái mới khiến y tỉnh lại.

Đám người Bạch Liêm và Phong Cẩm cũng ngạc nhiên đến lặng ngắt như tờ, y vốn tưởng rằng sẽ không còn gặp lại Thiên Sắc, hoặc sẽ nhìn thấy Thiên Sắc giãy dụa đau khổ trong lửa đỏ, nhưng lúc này y không thể tin nổi vào mắt mình, không tin những gì nhìn thấy là sự thật —

Thiên Sắc im lặng đứng giữa ngọn lửa, tay chân đều bị dây trói tiên trói chặt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đôi cánh rực lửa vỗ nhè nhẹ, rực rỡ hơn cả thiên hỏa đang hừng hực. Xung quanh chỗ nàng đứng, tất cả thiên hỏa đều tắt, trên mặt đá cháy xém mọc lên vô số cây hướng dướng, nảy mầm trong chốc lát rồi nở hoa, từng đóa từng đóa, sắc vàng lóng lánh, thật khiến người ta vui mắt!

Thiên hỏa trong Hóa Yêu trì không thể làm nàng tổn thương?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Điều này, đừng nói những người đứng bên bờ không hiểu ra sao, ngay cả Thiên Sắc cũng không hiểu, nàng mờ mịt ngẩng đầu nhìn các sư huynh đệ, sau đó nhìn sư phụ của nàng — Nam Cực Trường Sinh đại đế.

Đúng vậy, nàng biết mình có thai, cũng biết mình xông vào Tử Vi viên gây hậu quả nghiêm trọng, về phần con nàng, sư phụ đã sắp xếp thích đáng, nàng cũng không lo lắng. Hạo Thiên lén lút đến thiên lao gặp nàng, nói muốn cứu Thanh Huyền phải thiêu thân thể nàng, lấy lại trái tim kia, nàng đương nhiên đồng ý. Chỉ cần Hạo Thiên có thể đưa Thanh Huyền trở về, dù nàng có vào Hóa Yêu trì cũng có sao? Hơn nữa, đây vốn là trái tim của Thanh Huyền, tất nhiên phải trả về cho hắn, chỉ cần người nàng yêu thương có thể sống tốt, nàng đã cảm thấy viên mãn.

Nhưng hôm nay, Thiên hỏa trong Hóa Yêu trì không hề làm nàng bị tổn thương, không lấy được trái tim ra, có phải đồng nghĩa với việc không cứu được Thanh Huyền?

Nghĩ đến đây nàng càng nóng lòng, nhưng dây trói tiên trói quá chặt, không thể cử động được.

Nam Cực Trường Sinh đại đế vừa mệt mỏi gấp gáp trở về từ Càn Nguyên sơn, nhìn thấy cảnh tượng này cũng không ngạc nhiên, chỉ thản nhiên nhìn Hạo Thiên. Lúc này, chỉ thấy cả người Hạo Thiên như bị lửa giận bao phủ, khuôn mặt như bão táp, cuối cùng không nói tiếng nào, phẩy tay bỏ đi.

Nhớn nhác theo sau Hạo Thiên, Thiên Sinh vẫn giữ bộ dạng vô tâm vô phế, châm biếm, cười đến độ chẳng chút bận lòng: “Một hồn một phách của Bình Sinh theo trái tim bám vào người tiểu tước nhi này, đương nhiên có thể bảo vệ con bé chu toàn, ngay cả thiên hỏa trong Hóa Yêu trì cũng không thể làm gì được con bé. Xem ra, lần này ngài thật sự không thể giải quyết hậu quả rồi —”

Hạo Thiên dừng bước, cắn chặt răng, một lúc sau mới thả ra, thở dài một hơi, không còn cách nào khác: “Bây giờ, đành phải quấy rầy Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn thôi!”

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio