Thề Nguyền

chương 79

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Ong MDBeta: Vô PhươngHình như ta đã gặp ngươi ở đâu đó —

Câu nói mang theo chút nghi ngờ vang lên khiến Thiên Sắc như bị sét đánh ngang tai, ngạc nhiên đến mức đầu óc trống rỗng. Khóe mắt run run, đồng tử co lại, ngực phập phồng lên xuống, không khí ùa vào lấp đầy lồng ngực khiến nàng khó thở, tim như nảy lên.

Theo phản xạ xoay người thật nhanh, nàng thấy hắn ngồi ngay ngắn trên ngự tòa, ngạc nhiên nhìn vào mắt hắn, đôi môi đỏ khẽ run. Rõ ràng biết là xa vời, nhưng nàng nhìn thấy rõ ràng trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn sự hoảng hốt đến khó tin lẫn chờ mong, xen lẫn trong đó còn có sự lo lắng không yên.

Hắn —

Hắn nói như vậy, có phải đã nhớ lại chuyện gì trước đây không?

Chẳng lẽ cuối cùng ông trời không tệ bạc với nàng, rốt cuộc cũng không khiến hắn hoàn toàn quên mất nàng.

Nhưng chẳng phải trước đó Hạo Thiên nói rằng khi trở về thần chức hắn đã uống nước sông Vong Xuyên, quên hết chuyện trước kia, sao có thể nhớ lại được gì chứ?

Vốn tưởng rằng bản thân chỉ cầu mong hắn được tiếp tục sống, không mong ước gì hơn nữa, nhưng thật ra đáy lòng vẫn có chờ mong… Thanh Huyền à Thanh Huyền, không biết lúc này chàng có thể nhớ lại điều gì không…

Muốn nói chuyện, nhưng nàng biết bản thân không thể nói được một lời, chỉ đứng tại chỗ như cây cọc gỗ, để mặc cho chờ mong và xúc động trăn trở trong lòng, hệt như kim đâm, khiến cả người run rẩy.

Thì ra, hắn còn nhớ nàng…

Còn nhớ rõ ràng…

“Ngươi —” nhìn thấy dáng vẻ kỳ lạ của nàng, Bình Sinh khẽ nhíu mày, ánh mắt sáng ngời chiếu rọi trên khuôn mặt băn khoăn phức tạp của nàng, càng khiến thân hình nàng run rẩy.

Hắn tự nhận tuy xưa nay hơi nghiêm khắc, nhưng không đến mức đáng sợ vậy chứ? Chẳng qua chỉ bảo nàng đứng lại thôi, sao lại biến thành bộ dạng không ngờ được như thế?

Chẳng lẽ, hắn, thực sự đáng sợ đến vậy sao?

Tuy có nghi ngờ, nhưng nghĩ kỹ lại, cuối cùng xác định chuyện có liên quan đến nàng, hắn chợt nhíu mày. Thu lại mọi cảm xúc, sắc mặt trầm lắng, giọng vang dội, thanh thoát rõ ràng từng từ: “Thảo nào thấy ngươi quen quen, ngươi chính là tiểu tước nhi trên Vân Vụ sơn lúc trước phải không?”

Tiểu tước nhi!?

Thiên Sắc giật mình, cảm thấy cách xưng hô này rất quen, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không hiểu được vì sao nó lại tồn tại.

Nếu nàng nhớ không lầm, hình như trước kia Yêu Kiêu Quân cũng từng gọi nàng như vậy, giọng điệu trêu đùa ngả ngớn khiến người ta rất khó chịu.

Nhưng Thanh Huyền có khi nào xưng hô không đúng mực với nàng chứ?

Thanh Huyền của nàng, luôn gọi nàng là “sư phụ” bằng chất giọng trầm thấp, có khi cao vút, khi lại khàn khàn. Lúc lưu luyến quấn quýt, hắn gọi từng tiếng “Thiên Sắc” vô cùng thân thiết, như hình với bóng, giống như tiếng gọi kia đã biến tên của nàng thành một sợi dây tơ hồng không thể cắt đứt, cột chặt trái tim hai ngươi lại.

Nhưng hôm nay, hắn ngồi trước mặt, không phải gọi nàng là “sư phụ”, cũng không phải “Thiên Sắc”, mà là “tiểu tước nhi”…

Thiên Sắc nhìn bóng dáng oai nghiêm của Bình Sinh trên ngự tòa, ánh sáng của viên dạ minh châu tỏa xuống người hắn, giống như một tầng sương mỏng mờ mịt, gần trong gang tấc nhưng hắn như không chân thật.

Khoảnh khắc đó, nỗi chua chát từ đáy lòng dâng lên như thủy triều, cắn xé khắp thân thể, đau đến mức tầm mắt cũng mơ hồ. Những lời của hắn bóp nát cõi lòng đầy chờ mong của nàng, hoặc đây vốn là tự làm tự chịu, biết rõ không nên hy vọng điều gì nhưng nàng lại cố tình — không ngờ, cuối cùng phải đối mặt với tuyệt vọng, thất vọng, chua xót… Những cảm xúc không nói nên lời quấn vào nhau khiến khuôn mặt tái nhợt không chút máu của nàng càng trắng bệch giống xác chết.

Dây tơ hồng vẫn còn, nhưng chỉ còn một đầu, Thanh Huyền của nàng đã mất…

“Xem ra, ngươi không nhớ ta.” Thấy bộ dạng ngạc nhiên của nàng, Bình Sinh không biết nàng đang đăm chiêu điều gì, chỉ nghĩ nàng đang nhớ lại chuyện cũ.

Nhớ năm đó, hắn đến Vũ Dư Thiên Thượng Thanh Cảnh trong Nhụy Châu Khuyết Thất Ánh Tử Hà Các theo lời mời của Thượng Thanh Linh Bảo thiên tôn, không ngờ gặp được Câu Trần Thượng Cung Thiên Hoàng đại đế Thiên Sinh, hai bên liền hẹp gặp lại ở núi Vân Vụ băng tuyết ngợp trời, cùng chơi cờ, uống trà luận đạo. Không ngờ, nhân gian đột nhiên xảy ra loạn binh, Thiên Sinh không thể đến đúng hẹn, lại còn sai một tiên quân đến dặn hắn nhất định phải đợi chơi cờ xong mới được rời khỏi đó. Hắn dở khóc dở cười, đành ngồi nhập định trên núi Vân Vụ.

Các địa danh trên nằm trong Đạo giáo, đại khái thuộc tiên cảnh của Thượng Thanh Linh Bảo thiên tôn, cũng là các biểu tượng của ông.Trên đỉnh nói có một gốc tiên thụ khổng lồ, là do Ty Nông Hoa Thần nguyên sơ bất cẩn để lại, vô tình hấp thu linh khí trời đất nên tươi tốt sum suê, cao vút rợp trời. Năm đó, tuyết rất lớn, đọng trên một cành cây khiến nhánh cây bị gãy, trên đó có một tổ chim tước, chú chim tước con rơi xuống, vừa vặn lọt vào ngực áo của hắn.

Tiểu tước nhi đã bị đông lạnh đến hấp hối, trên người mang theo yêu khí mờ nhạt nhưng toàn thân đỏ rực như lửa, xem ra đúng là con của chu tước thiên giới bị giáng chức và hỏa loan của yêu giới.

Không biết cha mẹ của tiểu tước nhi này vì chuyện gì mà bị giáng chức…

Thân là Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế, tất cả chu tước ở thiên giới đều do hắn quản lý, cha mẹ của tiểu tước nhi này tất nhiên cũng nằm trong tay hắn. Từ đó, hắn tự nhiên cảm thấy thương hại tiểu tước nhi, chỉ ngồi im tĩnh tọa trong băng tuyết, để mặc nó nằm trong ngực hắn sưởi ấm tránh gió tuyết —

Lần tránh gió này vô tình kéo dài hết mùa đông giá rét, đến năm sau, tiểu tước nhi này đã vỗ cánh bay xa không trở về nữa. Sau đó hắn mới phát hiện ra, tiểu tước nhi đã ăn sạch một gói đan dược trong vạt áo hắn do Linh Bảo thiên tôn tặng. Sau này khi gặp lại, vì ăn được đan dược nên tiểu tước nhi đã tu hành thành người, bản lĩnh không tệ chút nào.

Sau đó, nàng còn bái sư trên Tây Côn Luân, vào Ngọc Hư cung, tất cả những chuyện này đều có liên quan đến hắn. Hắn không nhớ rõ mình vào luân hồi năm tiểu tước nhi này bao nhiêu tuổi, dường như cũng không gặp con bé, tất cả những gì hắn mơ hồ nhớ được là mình trải qua mười kiếp chết trẻ, cuối cùng mới có thể trở về thần chức. Chỉ là, bây giờ gặp lại tiểu tước nhi này, con bé đã trở thành hồng nhan bạc đầu, bộ dạng tiều tụy sống không bằng chết như vậy!?

Khó trách lần đầu tiên gặp con bé lại thấy rất quen, nhưng vì con bé mặc áo đỏ quá thu hút nên không để ý đến sự thay đổi bên ngoài bởi vậy lúc đó không nhận ra.

Đôi mắt thoáng ẩn hiện suy nghĩ phức tạp, rũ xuống che giấu xao động nơi đáy mắt, Bình Sinh khẽ cau mày, cúi đầu xuống, mở công văn tiếp tục phê duyệt, lơ đãng vẫy tay: “Thôi, ngươi lui xuống trước đi, nói Chu Ngưng gọi Vân Trạch nguyên quân vào đây, ta có việc cần dặn dò y.”

Phải mất một lúc lâu, Thiên Sắc mới từ trong bàng hoàng bừng tỉnh lại, những mong chờ trước đó tan thành mây khói, cuốn sạch theo gió, để lại máu tươi nhỏ xuống từng giọt cùng tiếng gào thét ngày càng thê lương —

Không, không phải ta không nhớ chàng, mà chàng đã không còn nhớ ta nữa…

Hốc mắt nóng bừng, nàng lẳng lặng nhìn hắn, nhìn bào phục màu tím đẹp đẽ cao quý, nhìn kim quan hắn đang cài, cây trâm ngọc, cái đầu khẽ cúi trên chồng công văn, mái tóc đen tao nhã rũ xuống bên cạnh. Lúc này, thân hình cao ngất của hắn tản ra khí chất trầm lắng vững vàng, hòa thành một thể với không gian trang nghiêm của Tử Vi điện, trên người ẩn chứa sức mạnh vững chắc nhu hòa, lại điềm đạm như ánh sáng phát ra từ thanh kiếm, đốt cháy sức mạnh ẩn giấu trong vỏ kiếm, khiến nó đột ngột bừng sáng.

Đây là Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế Bình Sinh, không phải Thanh Huyền luôn bên cạnh nàng như hình với bóng.

Không hề nhớ bất cứ chuyện gì, nói cách khác, với hắn, nàng chỉ là một người xa lạ không quan trọng.

Cùng hình dáng nhưng lại là người dưng.

Không có bất cứ người nào nghe được tiếng khóc thầm từ đáy lòng nàng, nàng bước đi lảo đảo, thẫn thờ, không rõ mình ra khỏi Tử Vi điện như thế nào, càng không biết phía sau có một đôi mắt vẫn nhìn nàng chăm chút, đuổi theo nàng, không ngừng suy nghĩ.

Thiên Sắc đứng trên bậc thềm phía sau Tử Vi đại điện nguyên cả đêm.

Tử Vi viên là nơi gần mặt trăng mặt trời nhất. Ban ngày, mặt trời đẹp đẽ lên cao, nóng bức đến mức có thể thiêu cháy cả đồng cỏ, ban đêm, mặt trời lặn xuống cây phù tang, ánh trăng lạnh trong veo treo lên, nơi này giống như băng tuyết ngàn dặm, cực kỳ lạnh lẽo.

Một bóng dáng đẹp đẽ hoa lệ, giống như vệt máu ghê người kéo dài trong ánh trăng mờ, uốn lượn theo dấu chân nàng, làn da nổi bật dưới ánh trăng, càng trở nên trắng bệch. Ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng tròn gần trong gang tấc kia, ánh bạc phủ khắp nơi, dịu dàng như tơ lụa, sau đó nàng cúi đầu xuống, im lặng hệt như một linh hồn dạo chơi dưới ánh trăng.

Ánh trăng trong như nước, lẫn vào sương mù chiếu lên mặt nàng, hàng mi dày che giấu mọi cảm xúc trong mắt, mái tóc bạc như tuyết đọng trắng xóa, xua tan ánh sáng rực rỡ quanh người nàng, nhưng không thể xóa đi sự cô đơn, hiu quạnh.

Xa xa, Chu Ngưng nhìn thấy nàng, không dám lớn tiếng gọi trong đêm yên tĩnh, phải dừng lại một lúc mới thở hổn hển, ôm ngực hỏi: “Sư tôn, người ở đây làm gì, làm con tìm khắp nơi!”

Thiên Sắc ngẩng đầu, gió lạnh ban đêm càng khiến mắt nàng mơ màng, mái tóc bạc trắng như tuyết dưới ánh trăng, thật lâu sau mới lên tiếng, giọng mờ mịt hư vô như gió lướt trong đêm: “Ngươi tìm ta làm gì?”

“Con nghe Vân Trạch nguyên quân đại nhân nói, Đế quân gọi ngài ấy đến hỏi chuyện, tất cả mọi câu hỏi đều liên quan đến người. Sau đó, hình như là Đế quân không vừa lòng, công văn cũng không thèm phê nữa, đích thân đến Lăng Tiêu điện, đặc biệt hỏi han chuyện của người!” Tuy đã thành tiên, nhưng tính tình Chu Ngưng vẫn dễ kích động như trước kia, nói như mở cờ trong bụng, thêm mắm thêm muối, chuyện bé như hạt đậu cũng thành long trời lở đất: “Sau khi từ Lăng Tiêu điện trở về, Đế quân lại dặn dò con, từ nay về sau, khi ngài ấy phê duyệt công văn ban đêm ở Tử Vi điện đều do người hầu hạ.”

Cuối cùng, không thấy trên mặt Thiên Sắc ngạc nhiên vui mừng gì, nhưng nàng rất vui sướng, mày nhướn cao có phần đắc ý, thở phào nhẹ nhõm: “Chuyện này thật tốt quá! Sư tôn ở bên cạnh Đế quân, tất nhiên ngài ấy sẽ điểm hóa người, nếu muốn tu lại công đức đăng tiên tịch cũng là chuyện sớm muộn! Nói không chừng, cả Thanh Huyền sư phụ cũng —”

Nói tới đây, nàng chợt nhận ra mình nói lời không nên nói, lập tức im lặng, hơi xấu hổ nhìn về phía Thiên Sắc. Thiên Sắc vẫn lãnh đạm trầm lắng, chỉ lẳng lặng nhìn lòng bàn tay mình, hoa văn uốn lượn, giống như những con đường bôn ba nguy hiểm trước đó, để lại dấu tích không thể xóa mờ.

Trong lòng sư tôn nhất định là còn nhớ Thanh Huyền sư phụ!

Nàng chợt thổn thức, nhớ lại chuyện cũ của mình. Khi đó, biết Ngọc Thự không nhớ ra nàng, mỗi lần nghĩ đến đều cảm thấy bản thân thê thảm nhất thế gian, hận không thể chết để kết thúc hết mọi chuyện. Nhưng sau đó, nàng thấy Thanh Huyền moi tim cứu sư tôn, còn sư tôn vì Thanh Huyền sư phụ xông vào Tử Vi viên, mới biết thì ra còn sống thật sự là may mắn. Ít ra, còn sống là còn có hy vọng, không phải sao?

Không như sư tôn và Thanh Huyền sư phụ, vĩnh viễn xa cách, cô đơn chiếc bóng…

Sau đó, nàng theo Vân Trạch nguyên quân tu đạo, cũng từng nghĩ sẽ nói chuyện của Thanh Huyền sư phụ và sư tôn với Đế quân. Nhưng thứ nhất, nàng hỏi Vân Trạch nguyên quân thì đại nhân cũng nói Thanh Huyền sư phụ là không thể cứu, nếu không Nam Cực Trường Sinh đế quân sẽ không buông tay bỏ mặc. Thứ hai, là nàng vẫn cảm thấy sợ Tử Vi đế quân, nên đành phải giấu kín chuyện này trong lòng.

Lúc này, Chu Ngưng cũng không biết mình nên nói gì cho phải, chỉ đành lên tiếng khẽ an ủi: “Sư tôn, Đế quân thần thông quảng đại, không gì không làm được, không chừng sẽ có biện pháp —”

Có điều, nàng chưa kịp an ủi hết câu, bên cạnh đã vang lên giọng cười nhẹ nhàng của Vân Trạch tiên quân: “Chu Ngưng —”

Chu Ngưng như chim sợ cành cong xoay người lại, đã thấy Vân Trạch tiên quân y bào xanh ngọc đứng phía sau, khuôn mặt như nhuộm ánh trăng mờ nhạt, càng khiến người ta say mê. Y thở dài một tiếng, khẽ cười: “Nghe nói Hạo Thiên đế tôn sai đặc sứ Ngọc Hư cung đến tặng lễ vật đặc biệt cho Đế quân, không biết đó có phải Ngọc Thự tiên quân…”

Nghe nửa câu đầu, Chu Ngưng còn thắc mắc tại sao Hạo Thiên phải sai người của Ngọc Hư cung đưa lễ vật đến cho Bình Sinh đế quân, không biết đó là lễ vật gì! Nhưng, nửa câu sau vừa xuất hiện tên Ngọc Thự, những thắc mắc ban đầu bị ném sạch ra sau. “Ở đâu?” Nàng vội vàng chạy đến, kéo tay áo Vân Trạch nguyên quân, làm nũng: “Huynh ấy ở đâu?”

Với phản ứng của Chu Ngưng, Vân Trạch nguyên quân không hề ngạc nhiên, thậm chí không trách mắng. “Bây giờ —” y cố ý nhướn mày, kéo dài âm cuối, một lúc sau khẽ cúi đầu, giọng nói thuần hậu, nửa tán thưởng nửa trêu chọc: “Bây giờ, có lẽ đang trên đường đến đây.”

“Nguyên quân đại nhân!” Bị Nguyên quân đại nhân trêu chọc như vậy, Chu Ngưng đỏ mặt, liên tục dậm chân thất vọng: “Ngài —”

“Tuy rằng đang trên đường đến đây, nhưng cũng không xa Tử Vi viên.” Đôi mắt Vân Trạch nguyên quân sáng lên, cố ý nhìn Chu Ngưng từ đầu đến chân, chép miệng, khóe môi khẽ cong lên, không ngừng trêu chọc: “Cô cô nhìn cô cô kìa — ăn mặc chẳng khác gì nha đầu mới lăn trong bếp ra, ta không muốn dẫn cô cô đi gặp khách cùng đâu.”

Thật ra, xưa nay Chu Ngưng có nghe Vân Trạch nguyên quân nói về quần áo thế nào cũng không sao, nhưng nàng lại có thói quen lấy ngày được gặp Ngọc Thự làm ngày đặc biệt vui mừng của mình, quần áo đương nhiên phải khác. “Con đi thay quần áo!” Nàng vội vàng đáp lại một câu, bỏ mặc Vân Trạch tiên quân và Thiên Sắc, chạy nhanh như chớp, sợ lỡ bước sẽ không gặp được Ngọc Thự.

Nhìn thấy Chu Ngưng chạy đi, Vân Trạch nguyên quân mới quay sang, đối diện Thiên Sắc.

“Thiên Sắc cô nương, vậy là cô nương đã biết hết rồi.” Thấy vẻ mặt Thiên Sắc vẫn lặng như nước, không hề dao động, Vân Trạch nguyên quân cũng không kiêng dè, thản nhiên trò chuyện. Đôi mắt sâu như sao lạnh đêm thu, ý cười trên mặt cũng sâu hơn, con ngươi đen trầm lắng ẩn giấu ánh sáng khiến người ta khó hiểu, giống như hai ánh dao vô cùng sắc bén: “Cô nương và Đế quân, có thể nói là có duyên không phận, bên trong có rất nhiều khúc mắc, ta đứng bên ngoài chỉ có thể cảm thán một câu đầy nuối tiếc, lực bất tòng tâm.”

Nghe bốn chữ “Có duyên không phận”, Thiên Sắc cảm giác như có thứ gì đó lạnh lẽo rót vào trái tim, lòng dậy lên từng lớp sóng, nhưng nàng vẫn lãnh đạm, im lặng không nói gì, coi như không nghe thấy.

“Từ nay về sau, cô nương hãy thanh thản ở lại Tử Vi viên này đi, chuyện trước kia, tốt nhất là hãy quên hết.” Cuối cùng, Vân Trạch nguyên quân thu hết lại mọi cảm xúc, vẻ mặt và giọng điệu nghiêm túc chưa từng có: “Có điều cần nhớ rằng, Đế quân không phải là phàm nhân trước kia, ngài ấy là người cô không thể chạm tới.”

Ngài ấy, là người cô không thể chạm tới.

Thiên Sắc đứng yên nơi đó, gió nhẹ nhàng thổi qua vạt áo và tóc mai của nàng, cảm xúc hỗn độn nghiền ngẫm lời cảnh cáo này, lòng đầy thê lương.

Chu Ngưng thay xiêm y, cùng Vân Trạch nguyên quân đến trước Tử Vi viên đón người tặng lễ vật do Hạo Thiên phái tới. Khi nhìn thấy bóng dáng Ngọc Thự, mặt mày nàng hớn hở, mắt cong lên như nhành liễu, đúng là người trong mộng rồi. Nhưng khi nhìn thấy nữ tử đằng sau Ngọc Thự, mặt nàng sầm xuống, đương nhiên là kẻ thù gặp nhau hận đỏ mắt.

Người đó chính là Tử Tô.

Chẳng phải mụ la sát này bị đày xuống trần gian khổ tu, tích lũy công đức chuộc tội không thể trở về Tây Côn Luân sao? Mới bao nhiêu năm, sao có thể chuộc hết được? Lúc trước, nếu không phải ả công tư chẳng phân minh, thì sao Thiên Sắc sư tôn và Thanh Huyền sư phụ lại như vậy —

Lúc này, Chu Ngưng chưa kịp mở miệng, Tử Tô đã phủ đầu.

“Tiểu hoa yêu, không ngờ ngươi lại tốt số vậy đó, có thể theo bên cạnh Bình Sinh đế quân, tu thành tiên đạo.” Nhìn chằm chằm Chu Ngưng từ đầu đến chân, Tử Tô cười lạnh, giọng đầy châm biếm.

“Ngươi cũng không sung sướng lắm nhỉ!” Chu Ngưng đáp lại không chút khách khí, nhìn thẳng nàng ta chẳng kiêng nể gì, nở nụ cười lạnh đầy trào phúng: “Nhớ ngày đó, ngươi gây ra tai họa lớn như vậy, nhưng chỉ bị khiển trách hơn trăm năm, xem ra đúng là được chống lưng nên có khác nha.” Không những ám chỉ Hạo Thiên bao che, mà còn châm biếm mẫu thân Tử Tô, Thừa Thiên Hiệu Pháp Hậu Thổ Hoàng Địa lạm quyền.

Với những lời khiêu khích quá mức như vậy, dù thế nào Vân Trạch nguyên quân cũng phải quát Chu Ngưng một tiếng, cảnh cáo nàng không biết chừng mực, nhưng không ngờ y chỉ đứng đó cười mà không nói gì, coi như đang xem kịch vui, nét mặt như trăng thanh gió mát. Ngọc Thự không tiện chen vào, chỉ có thể ngầm liếc Tử Tô một cái, sợ nàng ta lại gây chuyện rắc rối.

“Mặc kệ ngươi nói gì.” Tử Tô như không bận tâm từ ngữ của Chu Ngưng, cười như đón gió xuân: “Hôm nay ta phụng mệnh Hạo Thiên đế tôn đưa lễ vật tới cho Bình Sinh đế quân. Nếu không nhờ vào phần lễ vật này, ta cũng sợ là không thể nhanh chóng trở về Thiên giới vậy đâu, rốt cuộc cũng không uổng công ta tìm kiếm manh mối ở thế gian hơn trăm năm. Ta tin rằng, Bình Sinh đế quân nhìn thấy lễ vật này, nhất định sẽ yêu thích không thôi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio