Edit: Như Bình Beta: Vô Phương Triệu gia không hổ là phú hộ đứng đầu trấn Nhiễm Trù, tất cả người dân ở trấn này đều sống dựa vào xưởng nhuộm của Triệu gia. Phần lớn nữ tử đều làm việc trong các xưởng thêu và xưởng dệt, còn đa số đàn ông thì làm thuê ở xưởng nhuộm hoặc làm việc trong bố trang của Triệu gia. Đến cả việc mở quán ăn và khách điếm cũng vì tạo thuận lợi cho những thương nhân đến mua vải vóc của Triệu gia.
Sau khi vào Triệu phủ, Thanh Huyền bỗng cảm thấy mắt mình không đủ dùng. Chưa nói cái khác, chỉ cần những rường cột chạm trổ trong sân viện và những hành lang quanh co uốn lượn cũng đã làm cậu tặc lưỡi không thôi. Vì biết lai lịch Thiên Sắc không đơn giản nên kẻ xưa nay keo kiệt như Triệu Phú Quý cũng phải rất dè dặt, ngôn hành cử chỉ càng thêm cẩn thận, không hề phách lối như lúc trước, y chỉ sợ mình tiếp đón không được chu đáo.
Triệu quản gia vốn định mời Thiên Sắc và Thanh Huyền vào ở phòng dành cho khách quý trong Triệu phủ, nhưng do trước đó Thanh Huyền đã lén dặn dò y ‘Sư phụ ta không thích nơi quá xa hoa’, Triệu quản gia bèn thu dọn một phòng khách khác ở nơi yên tĩnh nhất trong thiên viện. Nhưng ai ngờ, Thiên Sắc vẫn không hài lòng.
“Ta và Thanh Huyền ở cùng một phòng là được.” Thấy Triệu quản gia sắp xếp hai gian phòng khách, nàng lơ đãng liếc nhìn Triệu quản gia, khóe mắt hững hờ, đuôi lông mày hơi nhếch lên, nói rất thẳng thắn nhưng ngữ điệu lại thoáng lạnh lùng.
“A!?” Triệu quản gia vốn còn hơi thấp thỏm bất an, nhưng không ngờ nàng lại nói thế. Trong phút chốc y ngẩn ngơ, một lát sau y tự cho là đúng đề nghị: “Pháp sư, trong phòng khách chỉ có một cái giường, bây giờ đang là giữa thu, người thấy có cần mang một ít chăn chiếu cho vị tiểu pháp sư này không?”
Y đề nghị như vậy, thì ra y nghĩ rằng Thiên Sắc sẽ để Thanh Huyền ngủ dưới đất.
“Một cái giường là đủ rồi.” Thiên Sắc trả lời, trong đáy mắt thoáng hiện vẻ xa cách, sau đó cũng không lo lắng Triệu quản gia có hiểu lầm ý mình hay không, nàng đẩy cửa bước vào phòng khách. Bỏ lại Triệu quản gia đứng chôn chân tại chỗ, há miệng kinh ngạc.
Một cái giường là đủ rồi?
Câu này quá là mờ ám!!!
Trông thấy biểu cảm của Triệu quản gia, Thanh Huyền biết y đã hiểu lầm to, có lẽ y cho rằng hai người có chuyện xấu xa gì đó không muốn để người khác biết. Thật ra đêm qua cậu cũng hiểu lầm ý sư phụ, nhưng sau đó cậu phát hiện sư phụ thức cả đêm chép kinh, không hề nghỉ ngơi một giây một khắc. Quả thật hai người chỉ cần một cái giường là đủ. Chẳng qua, thấy sắc mặt bình thản không thèm quan tâm của Thiên Sắc, cậu cũng lười giải thích, Thanh Huyền theo chân Thiên Sắc bước nhanh vào phòng, lòng cậu còn đang đắm chìm trong niềm hưng phấn khôn tả…
Đêm nay, sư phụ sẽ dạy cậu Phép nhập mộng!
Triệu quản gia đứng đờ đẫn hồi lâu, giờ mới hoàn hồn lại. Đi một quãng khá xa, y mới xì một tiếng khinh bỉ, nhỏ giọng lầm bầm: “Thói đời càng ngày càng tệ hại, lúc trước có vị tiên sinh bỏ trốn cùng nữ đệ tử của mình, bây giờ nữ pháp sư này lại trắng trợn ngủ cùng giường với nam đệ tử…”
Sau khi dùng xong bữa tối, Thiên Sắc tỉ mỉ giảng giải bí quyết của Phép nhập mộng cho Thanh Huyền.
Phép đi vào giấc mơ là phương pháp nhìn trộm tâm linh người khác, muốn đi vào mộng cảnh thì nguyên thần phải xuất khiếu (). Nếu một người không đủ mấy trăm năm tu vi thì khó có thể làm được. Nhưng dù nguyên thần xuất ra khỏi thân thể được, thì cơ thể bị bỏ lại cũng không thể xảy ra chuyện bất trắc gì. Nàng có tu vi thâm hậu, khi đi vào giấc mộng thì chỉ cần thiết lập tiên chướng quanh cơ thể là được. Nhưng Thanh Huyền không giống vậy, cơ thể Thanh Huyền là người phàm, chỉ hơi sơ suất thì hậu quả không thể gánh nổi. Cho nên, nàng phải ở bên cạnh cẩn thận trông chừng cơ thể đồ đệ, để phòng ngừa bất trắc.
Nguyên thần xuất khiếu: gần giống như linh hồn từ bảy ngõ: mắt, tai, mũi, miệng thoát khỏi cơ thể Thanh Huyền đang độ tuổi thiếu niên mà cơ thể rất yếu ớt, mặc dù ở Yên sơn đã được dạy phương pháp mượn linh khí trời đất nuôi dưỡng cơ thể, nhưng vẫn không có thay đổi đáng kể. Phép nhập mộng này, nhìn Thiên Sắc làm thì rất dễ, nhưng dù cậu thử đi thử lại nhiều lần cũng không thể thành công. Thiên Sắc đương nhiên biết rõ nguyên nhân, nhưng nàng chỉ lặng lẽ thở dài.
Tuy rằng Thanh Huyền có tư chất trí tuệ hơn người, nhưng thân thể quá yếu ớt. Vốn nàng muốn để thằng bé tu dưỡng thân thể thêm vài năm nữa rồi hẵng dạy tu tiên. Nhưng bây giờ thằng bé tự mình rời khỏi Đông Cực, duyên phận run rủi, xem như gieo được thiện duyên. Nếu thằng bé có thể nắm chắc cơ hội thu phục được nữ la sát thì vô cùng có lợi cho việc tu tiên sau này. Đáng tiếc, bây giờ đồ đệ nằng lại hoàn toàn không có tu vi, muốn thành công chỉ sợ quá khó khăn.
Thiên Sắc biết thế, nên đợi đến lúc Thanh Huyền nín thở ngưng khí thử để nguyên thần xuất khiếu bước vào mộng cảnh một lần nữa. Nàng lập tức vươn tay ấn vào huyệt đạo sau gáy của đồ đệ, vận chuyển nội tức, truyền tiên lực nàng vất vả tu luyện được vào trong gân cốt huyết mạch cậu.
Thanh Huyền bỗng cảm thấy thân thể nhẹ tênh, lướt theo gió về một nơi nào đó. Cậu vừa vui sướng lại vừa căng thẳng. Cậu biết đây có lẽ là nguyên thần xuất khiếu mà sư phụ nói. Chậm rãi nhắm mắt lại, không ngừng niệm tên Triệu Phú Quý, một lúc lâu sau cậu mới mở mắt ra.
Trước mặt cậu là một vùng mông lung mờ mịt, từng cụm sương lơ lửng trải dài mênh mông tựa như chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào. Nguyên thần của Thanh Huyền đã rời bỏ cơ thể bước vào giấc mơ của Triệu Phú Quý. Cậu cảm thấy tầng tầng lớp lớp sương mù vây kín xung quanh chẳng thể nhìn rõ bất cứ thứ gì. Qua một lúc lâu, màn sương mù mới chậm chạp tan đi. Cậu giật mình phát hiện mình đang đứng trong xưởng nhuộm, mà đứng trước mặt cậu lại là Triệu Phú Quý và một nam tử lạ mặt.
Hiển nhiên, Triệu Phú Quý đang mơ về chuyện cũ.
Nam tử lạ mặt trông có vẻ nhã nhặn gầy gò, khoác áo bào nhà nho dường như là người đọc sách. Lúc này, người đó kéo lấy Triệu Phú Quý dường như muốn gặng hỏi gì đó, nhưng nét mặt Triệu Phú Quý ngập tràn vẻ châm biếm chối từ. Thanh Huyền không nghe thấy bọn họ đang nói gì, cậu muốn đến gần thêm chút nữa nghe cho rõ. Bất ngờ, cậu thấy Triệu Phú Quý thừa dịp nam tử kia xoay người đi, y đẩy mạnh nam tử vào trong thùng nhuộm.
Nam tử không kịp đề phòng, nuốt phải vài ngụm thuốc nhuộm, vừa ngoi đầu lên mặt nước lại bị Triệu Phú Quý dùng đôi tay thô ngắn dìm mạnh đầu xuống nước, chỉ còn lại đôi tay đang quẫy đập liên tục.
Chốc lát, đôi tay đang quẫy đập yếu dần, cuối cùng lẳng lặng trôi dập dềnh trong thùng nhuộm.
Lát sau, Triệu Phú Quý lôi thi thể nam tử ra khỏi thùng nhuộm rồi ném vào trong cái bếp to chuyên dùng để đun nước. Y cho thêm nhiều củi, dốc sức đạp cái ống bể liên tục, thổi bùng lửa để thủ tiêu cái xác.
Nhưng mà giết người đốt xác vẫn chưa phải là đáng sợ nhất!
Cuối cùng, Triệu Phú Quý xúc tro cốt trong bếp, bỏ một nắm vào trong mỗi thùng nhuộm rồi đảo đảo, lúc này y mới hả dạ nhếch mép cười.
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng giết người hủy xác được tái hiện lại, Thanh Huyền trợn mắt há miệng, hoang mang lo sợ. Giây lát, cậu không tài nào nhớ nổi phương pháp khiến nguyên thần quay trở về cơ thể mà Thiên Sắc đã dạy. Đúng lúc này, Triệu Phú Quý chậm chạp quay đầu lại, tầm mắt y hướng đến chỗ Thanh Huyền, y cười âm trầm, bước từng bước tới…
Thét lên một tiếng, Thanh Huyền lập tức tỉnh dậy, mơ màng mở to mắt. Cậu bỗng cảm thấy cơ thể trống rỗng mất hết sức lực, xương cốt lạnh buốt đớn đau, đến cả máu huyết dường như đang đông đặc lại.
Trông thấy dáng vẻ hồn bay phách tán của cậu, Thiên Sắc biết nguyên thần của cậu lần đầu tiên rời khỏi cơ thể nên chưa kịp thích ứng. Nàng lập tức vận tiên lực gấp đôi truyền vào trong cơ thể đồ đệ.
Một lúc thật lâu sau, Thanh Huyền mới xem như đã hoàn hồn lại.
Cậu vội vã xoay người, hình như muốn kể lại toàn bộ chuyện mình gặp cho Thiên Sắc. Nhưng vừa xoay người qua, cậu bắt gặp Thiên Sắc đang nhắm chặt mắt mồ hôi toát đầy đầu, sắc mặt trắng nhợt, đôi môi xanh tím, dáng vẻ rất đáng sợ!
“Sư phụ, người sao vậy?”
Cậu cuống quít, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn có thể đoán được tình hình bất ổn. Cậu lập tức bật dậy khỏi ghế, chạy tới chạy lui xung quanh Thiên Sắc như kiến bò trong chảo nóng, nhưng khổ nỗi tu vi cậu nông cạn, không thể giúp được gì.
Cậu không biết rằng vừa rồi nguyên thần của cậu có thể thoát ra khỏi cơ thể là vì Thiên Sắc đã truyền cho cậu mấy trăm năm tiên lực.
Sở dĩ nàng độ mấy trăm năm tu vi cho đồ đệ là vì muốn cho cậu thêm chút tiên lực để thu phục nữ la sát. Sau này, dù cậu không thu phục được thì cũng không đến nổi tiền mất tật mang. Nhưng mà, Thiên Sắc không giải thích với cậu, nàng chỉ tập trung tinh thần vận khí khai thông nội tức, chậm rãi điều hòa hơi thở. Một lúc lâu sau sắc mặt nàng mới đỡ hơn một chút: “Vi sư không sao.” Nàng vẫn nhắm mắt, sắc mặt nghiêm nghị: “Thanh Huyền, ngươi thấy gì trong giấc mơ của Triệu Phú Quý?”
Thanh Huyền thấy sắc mặt Thiên Sắc đã đỡ hơn, lúc này sự bất an nôn nóng trong lòng mới dịu đi. Cậu kể lại thật tỉ mỉ cảnh tượng đã chứng kiến trong giấc mơ của Triệu Phú Quý. Cậu không biết Triệu Phú Quý có ân oán gì với nam tử kia, cũng không rõ vì sao Triệu Phú Quý đã đốt nam tử thành tro lại còn muốn rải vào trong thùng nhuộm. Cậu chỉ thấy tất cả rất lạ lùng, dù cho chỉ nhớ lại thôi cũng khiến cậu sởn gai óc.
Thiên Sắc hiểu nhiều biết rộng, nàng mở mắt hơi trầm tư, lập tức cho ra đáp án: “Y hòa tro cốt vào trong thùng nhuộm là muốn giam giữ ba hồn bảy phách của nam tử trong thùng nhuộm, khiến hồn phách của nam tử kia không thể quy tụ, không vào U Minh Ti nên trọn kiếp không thể siêu sinh, quỷ hồn cũng không thể tìm y mà báo thù.” Ngẫm nghĩ, nàng nhíu chặt mày, lại nói tiếp: “Không đúng, nếu là oán khí của nam tử kia quấy phá thì không thể hóa thân thành nữ la sát mà sẽ biến thành quỷ dạ xoa. Theo ta thấy, âm hồn không thể tiêu tan này quả thật là một nữ tử chết oan.”
“Nữ tử?” Thanh Huyền rùng mình, bất chợt thấy phường nhuộm vải cậu đến ban sáng giờ thật âm u đáng sợ. Ở đó không những có hồn phách nam tử bị giam giữ trong thùng nhuộm trọn kiếp không thể siêu sinh, giờ lại còn một nữ tử chết oan, âm hồn quấy phá, ngẫm nghĩ thôi cũng khiến người ta rợn tóc gáy. Chỉ là không biết nữ tử đó gặp chuyện gì, hay bị người nào hại chết.
“Sư phụ, ngày mai chúng ta có cần đến xưởng nhuộm đó xem hay không?” Cậu suy tư, xuất phát từ bản tính cẩn thận, ngập ngừng đề nghị.
“Không cần chờ tới ngày mai.” Thiên Sắc đứng dậy, đôi con ngươi đen đặc lại khôi phục vẻ bình thản tựa như một đầm nước không gợn chút sóng, hoàn toàn không bộc lộ chút cảm xúc nào: “Giờ đang đúng thời khắc giao nhau giữa giờ tý và giờ sửu, cũng đúng lúc âm khí nặng nhất, chúng ta đến xưởng nhuộm luôn.”
Giờ tý: h-h sáng, giờ sửu: h-h sáng.
Vì liên tiếp xảy ra chuyện, trời vừa sụp tối, hơn mười người giúp việc trong xưởng nhuộm liền biến mất tăm không còn một bóng dáng.
Giờ phút này, bóng tối bao trùm xưởng nhuộm, gió đêm xào xạc, cực kỳ âm u, không khí khiến người ta sợ hãi, hoảng loạn. Thanh Huyền bước theo sau Thiên Sắc thấp thỏm ló đầu ra nhìn, lòng lo lắng bất an.
Thiên Sắc bước đến tỉ mỉ quan sát thùng nhuộm, nàng phát hiện thùng nhuộm quả nhiên là cổ vật có niên đại vài trăm năm. Nó ngưng tụ tâm huyết và tinh hồn của mấy đời tổ tông Triệu gia, thảo nào Triệu Phú Quý dám giam giữ ba hồn bảy phách của nam tử kia ở đây. Cẩn thận xem kỹ xung quanh xưởng nhuộm, nàng không phát hiện thấy có hồn phách hoặc khí tức thi thể ai khác.
Như vậy, không phải là oan hồn nam tử quấy phá, vậy nữ la sát từ đâu mà ra?
Nàng hiếm khi gặp chuyện khó tưởng tượng thế này, xem ra muốn biết chân tướng e rằng chỉ có thể được ăn cả ngã về không thôi.
“Thanh Huyền!” Nàng bất ngờ quát một tiếng khiến Thanh Huyền đang hoảng sợ đứng bên cạnh ngẩn ra: “Ngươi có còn nhớ phép Ngự kiếm hồn lúc trước vi sư dạy không?”
Tay Thanh Huyền run lẩy bẩy, cậu chưa bao giờ thực hành nên dù lòng hơi lo lắng nhưng vẫn cố đáp thật chắc chắn: “Con còn nhớ.”
“Tốt lắm.” Thiên Sắc khẽ gật đầu, đôi mắt sáng chăm chú nhìn một dãy thùng nhuộm cách nàng khoảng chừng một trượng. Đôi mắt hẹp dài nghiêm nghị, lạnh lùng, nàng nói một câu kỳ lạ không hề liên quan: “Sư phụ sẽ gọi nữ la sát ra.”
Thanh Huyền còn chưa kịp phản ứng, Thiên Sắc đã nhắm mắt lại thì thầm niệm chú Thái thượng huyền linh bắc đấu. Trong phút chốc, vô số những tia sáng màu xanh lam tuôn ra từ cơ thể nàng tỏa khắp xung quanh, những tia sáng di động không ngừng, hào quang lạ lùng chói lóa. Đứng trong màn sáng màu xanh lam, nàng chấp tay hành lễ, cả thân hình cũng dần dần biến thành màu xanh lặng lẽ bay lên giữa không trung, dưới ánh trăng âm u trông giống hệt ma quỷ khiến người ta hoảng sợ. Thiên Sắc chậm rãi mở mắt, đôi con ngươi vốn hững hờ giờ tựa như một thanh kiếm sắc bén, loáng thoáng ẩn hiện màu xanh như ánh nước.
Ngay sau đó, dường như đáp theo lời triệu hồi của nàng, một luồng sương khói màu đen thoát khỏi mặt đất dưới thùng nhuộm, luồng sương lập tức tụ lại, một lát sau hóa thành một bóng hình.
Hóa ra, không chỉ trong thùng nhuộm…
Mặt đất dưới thùng nhuộm, ấy thế mà còn chứa một oan hồn khác.
Hết chương