The Rise Of The Useless

chương 37

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

---------------------

Vì lí do đã hết kì nghỉ nên....Thôi đéo lí do lí trấu gì nửa, tại mấy hôm nay lười thôi :))

Ta viết tới đây, cốt chuyện có chậm lại nhưng chỉ để tiết kiệm các sự kiện xảy ra và nghĩ ra các sự kiện mới. Chứ không thôi chương nữa end mất.

---------------------

Sáng hôm nay chúng tôi thức dậy như những ngày bình thường khác. Cùng xuống lầu ăn sáng.

Lần này tôi gọi phần đồ ăn sáng vì bác Melin và chú Gabin cũng biết sự tồn tại của Asp rồi.

Phần ăn sáng của chúng tôi là gồm món, đó là thịt orc, súp rau quả, bánh mì. Tuy không được đa dạng cho lắm nhưng thực sự đồ ăn nơi này cực kì ngon.

Thịt orc được nấu khá kĩ nên nó khá mềm nhưng vẫn giữ được hương vị của thịt, bánh mì có một mùi thơm nhẹ tỏa ra, nó cũng khá là mềm, ăn kèm với thịt orc là hết sảy. Súp được làm từ rau quả, nhưng nó được nêm khá vừa miệng, vẫn giữ được hương vị tươi ngon của rau rủ.

Thực sự tôi khá khâm phục tài nấu nướng của chú Gabin rồi đấy, chú ấy có thể nấu một món ngon cho dù chỉ dùng những nguyên liệu đơn giản.

Sau khi ăn xong chúng tôi chào bác Melin và chú Gabin để đi đến Guild. Cả hai tiến thẳng tới Guild.

Trên một đoạn đường khá vắng khi đi đến Guild, chúng tôi chợt nghe một tiếng kêu cứu vang ra từ trong một con hẻm tối và nhỏ.

Bước đến trước hẻm xuất hiện bóng dáng của thanh niên cùng với một thiếu nữ. Có vẻ cô gái kia đang chuẩn bị bị thanh niên cao to kia cưỡng hiếp.

Họ ở trong nơi tận cùng của con hẻm nhưng tôi có thể nhìn thấy họ. Cô gái kia đang cực kì cố gắng la hét, kêu gào để thoát ra nhưng do sức mạnh của tên đàn ông kia quá lớn nên cô không thể làm được gì.

"C-Cứu tôi với"[ Gái], cô ta nói một giọng yếu ớt và như đang khóc. Tìm mọi cách để thoát khỏi đó.

"Không ai dám cứu ngươi đâu, ngoan ngoãn đi"[ trong tên].

Cả tên đang cười nham nhở trước những lời cầu xin và nước mắt của cô gái. Bỏ qua nó, bọn chúng vẫn cứ tiếp tục làm việc bọn chúng đang định làm.

Tôi và Yui vẫn đứng đó nhìn ( định xem tree học hỏi kinh nghiệm à), từng mảnh vải bị xé rách, từng giọt nước mắt rơi xuống. Chợt cô gái kia thấy chúng tôi, như tìm được hi vọng, cô ấy dùng mọi sức lực để kêu cứu.

Điều đó làm bọn chúng chú ý vào chúng tôi.

"Không có ích gì đâu, không ai dám chống lại ông chủ cả"[ trong ].

Như mất hết hi vọng, cô gái im lặng, ngơ ngác trong nước mắt.

"Ổi, Ôi ta nghĩ ngươi nên dừng lại nhỉ", tôi đặt tay lên vai của một tên đang cố cởi lớp áo cuối cùng của cô gái.

Hắn giật mình quay lại sửng sốt.

"Ngươi mới đây còn ở ngoài đó cơ mà"

Hắn cố bình tĩnh lại và đưa ra một số câu đe dọa chúng tôi.

"Ngươi muốn chết ư? Dám đụng vào bọn ta, ngươi chán sống rồi", hắn đưa ra lời đe dọa và hất tay tôi ra.

"Khoang, khoang cô gái đi theo tên ẻo lả này đẹp thật đấy, tuyệt sắc giai nhân đấy", một trong hai tên còn lại nói với tên đang đe dọa tôi.

"Được được, ta sẽ tha mạng cho nhóc nếu nhóc để lại cô gái kia mua vui cho bọn ta, Hahahaha!", hắn cười nham nhở khi đang nhìn Yui với ánh mắt thèm thuồng như sói đói.

Ngay lặp tức một cú đánh in trên bụng hắn, khiến hắn bay xa ra và va vào tường. Cái áo giáp mỏng của hắn cũng vỡ ra theo, miệng đang hộc máu, chân không thể đứng vững.

Tiếp theo là hai cú đánh vào hai tên còn lại khiến cả hai bất tỉnh bay va vào tường, miệng hộc máu.

Tôi từng bước bước lại hắn với sát khí vừa xuất ra.

"Ngươi lẽ ra không nên làm thế"

Hắn đang cực kì run sợ và tè ra quần, tuy nhiên vẫn còn đưa ra một lời hâm dọa.

"Ngươi không sống yên ổn đâu, ông chủ sẽ giết ngươi", hắn nói trong khuôn mặt sợ hãi tột độ và đang hộc máu.

Một cú đánh ngay lặp tức được tung vào ngực hắn.

"Ngươi nghĩ ngươi còn toàn mạng để báo cáo à", tôi nói khi sát khí bao trùm cả con hẻm, cả cô gái cũng cực kì kinh hãi.

Tôi đã làm gãy khoảng xương sườn của hắn, tổn hại các bộ phận bên trong. Có lẽ sẽ không cướp đi mạng sống của hắn, nhưng hắn sẽ không bị thương nhẹ đâu.

Tôi lui về và ra khỏi con hẻm cùng Yui, bước ngang cô gái khi nãy, cô ta vẫn còn sốc và sợ hãi chưa nói nên lời vì sự việc vừa diễn ra.

"C-cảm ơn"[Gái], giọng nói yếu ớt vang lên cảm ơn tôi trong sợ hãi. Có vẻ cô ta đã dùng hết dũng khí của mình.

Tôi cứ thế bước ra khỏi cái hẻm và tiếp tục tiến về phía Guild, bỏ qua sự việc vừa xảy ra, không cần quan tâm đến nó nhiều làm gì.

Bước vào Guild và tiến về phía bảng nhiệm vụ, trên đó xuất hiện một tấm thẻ nhiệm vụ màu xanh.

-Nhiệm vụ chỉ định: Vào cung điện hoàng gia để làm nhiệm vụ, chi tiết bàn bạc sau, không thể từ chối, đây là nhiệm vụ Hoàng Gia. Người được chỉ định Kariguta Sechi và Yui.

Đúng như chúng tôi dự đoán, Hoàng Gia có vẻ đã để ý đến chúng tôi. Nhưng đây là một nhiệm vụ không thể từ chối, hình phạt là đuổi ra khỏi Guild. Nó bắt buộc chúng tôi phải tham gia.

Tôi cầm tờ nhiệm vụ mang đến cho tiếp tân để xem chi tiết. Cô tiếp tân khá ngạc nhiên khi thấy tôi cầm thẻ nhiệm vụ này.

"Cậu là Sechi-kun, vậy một chút nữa sẽ có xe ngựa đón cả người đến cung điện.", cô ta nói trong khuôn mặt khá bối rối nhưng vẫn giữ được bình tĩnh của một tiếp tân.

Cả ngồi đợi khoảng phút thì xuất hiện một chiếc xe ngựa khá sang trọng đậu trước cửa Guild. Sau đó cô tiếp tân liền gọi tôi lại.

"Xe ngựa của cậu đã được chuẩn bị, cậu có thể lên chiếc xe kia", cô ta nói và chỉ vào chiếc xe khá sang trọng kia.

Chúng tôi bước ra ngoài và bắt gặp một người đàn ông khá cao tuổi ăn mặc như một quản gia.

"Vậy cậu là Sechi-kun và cô này là Yui-san, mời cả hai lên xe để tiến về cung điện", ông quản gia nói với cả hai cùng với cử chỉ mời lên xe.

Thế là cả hai cùng bước lên chiếc xe khá sang trọng đó. Không gian bên trong khá rộng rãi và thoáng mát cùng với một không gian trang trọng, lịch thiệp. Hai con ngựa được chọn kéo là hai con Bạch Mã, nó thường dùng để kéo xe cho các Quý Tộc hoặc Hoàng Tộc.

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, chúng tôi được đưa thẳng đến lâu đài và không cần qua các trạm kiểm soát của lâu đài.

Sau khoảng phút tiếp theo, chiếc xe dừng hẳn lại. Cánh cửa được mở ra, cả hai chúng tôi bước ra ngoài và trông thấy một nơi rất rộng lớn và trang trọng.

"Mời cả hai đi theo lối này", ông quản gia gọi cả hai tiến về phía ông ta đang chỉ.

Chúng tôi đi theo là bước tới một căn phòng khá lớn, hoành tráng ngay khi nhìn từ thấy vẻ bề ngoài của nó.

Ông quản gia mở cửa và mời cả vào trong. Bên trong vô cùng lộng lẫy, đẹp huy hoàng với những bức tranh những đường nét chạm khắc tinh tế.

Phía trong có vài người đang ngồi trên bộ bàn ghế được đặt ở giữa phòng, trong đó có chú Gemet và cô công chúa chúng tôi đã cứu. Một người ra dáng một vị vua đang ngồi ở vị trí Trưởng Gia.

"Cậu có thể ngồi xuống tại đây", người đàn ông nói trong khi tay hướng về một cái ghế dài được chạm khắc rồng vàng tinh tế, sắc xảo.

Tôi cùng Yui tiến tới và ngồi ở vị trí vừa được chỉ định.

"Vậy cậu là Sechi-kun, ta là Agurt vua của đất nước này"

"Chắc cậu cũng đã biết hai người còn lại, một là con gái ta, hai là Gemet bạn ta."

"Vâng tôi biết", tôi nói trong tâm trạng thỏa mái không chút áp lực, cả đêm qua tôi cũng chuẩn bị tinh thần rồi.

"Đi thẳng vào vấn đề, ta không thích vòng vo"

"Cậu là người đã cứu con gái ta và giết chết ma tộc phải không", một câu hỏi đi thẳng vào trọng tâm.

"Vâng", tôi trả lời ngắn gọn.

Trên mặt của vua và chú Gemet bắt đầu tỏ ra sốc trước câu trả lời của tôi. Một câu trả lời tuy ngắn nhưng cũng đủ làm người ta hoảng hốt.

Bình tĩnh lại, vua tiếp tục nói.

"Vậy trước hết ta cảm ơn vì đã cứu con gái ta và tiêu diệt ma tộc, nhưng ta nghe nói cậu cũng giết vài người của quân chinh phạt, lí do là gì vậy?"

"Họ đã cố tình giết chết Yui"

"Ta cũng nghe nói cô bạn này là một ma tộc nhỉ"

"Chính xác, tôi không phủ định"

"À vậy thì cũng được rồi", Vua gật đầu đồng ý, sau khi suy nghĩ thứ gì đó. Mà vua thật sự rất thông minh, ông ta chỉ dùng những câu hỏi bình thường để dò xét và giảm độ cảnh giác của tôi.

"Theo chỉ số của cậu ta, nó khá thấp nhưng tại sao cậu ta có thể tiêu diệt được ma tộc nhỉ", Vua nghĩ thầm sau khi Phân Tích Sechi.

"Chỉ số của vua cũng cao tít, thậm chí hơn cả cô công chúa tóc đỏ ở đây", tôi nghĩ.

"Còn về sự xuất hiện của Tử Long?", vua đặt ra một câu hỏi về Asp, nhưng tôi sẽ cố tránh những câu hỏi như vầy.

"Đó chỉ là ngẫu nhiên thôi"

"Vậy được rồi!", vua chấm dứt câu hỏi tại đây.

"À mà cậu sẽ tham gia quân đội của quốc gia này chứ, chúng tôi cần những người như cậu."

"Tôi từ chối", ngay lặp tức tôi đáp trả lời mời này.

"Vậy cũng được nhưng cậu có thể tham gia bất cứ lúc nào. À ta cũng sẽ không tiết lộ thân phận cậu đâu, yên tâm đi, vả lại đất nước này không muốn gặp rắc rối."

Tôi nhận được một lời đảm bảo không tiết lộ thân phận từ đức vua uy tín.

Đức vua đứng dậy và chuẩn bị bước ra khỏi phòng.

"À ta quên mất, cậu sẽ ở lại đây để tham gia một bữa tiệc chào đón đức vua và các anh hùng được triệu hồi ở vương quốc Hrutiga với tư cách khách mời đặc biệt của ta ", sau đó nhà vua bỏ đi ra khỏi phòng.

Tôi sắp sửa phải gặp mặt những đứa đã cố tình giết tôi. Yui cũng biết và đang cố an ủi tôi bằng cách nắm chặt tay tôi lại.

--------------------------

"Khoảng vài giờ nữa chúng ta sẽ đến thủ đô của vương quốc này"[Aruto].

"Vậy là chúng ta sắp đến nơi sau một chặng đường dài"[Emi]

"Mong đợi quá nhỉ!"[Isuka].

-----------------------------

Chap này hơi ngắn cộng hơi nhạt nhưng cứ xem tạm đi vì ta méo có thời gian nhiều cho lắm hihi.

Định chap này tạo ra một cái biến nhưng do đang buồn ngủ nên ta không viết.

Thôi nói nhiêu đây thôi, ta đi ngủ đây!

//

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio