--------------------------
Cũng quá lâu rồi ta không viết lại, do lười thôi. Nhiều cám dỗ vl.
Có nhiều lí do không viết nhưng giờ đang gắn làm quả boom đầu tiên. Ta biết việt ngắt quảng khó đọc lắm, dẫn đến bỏ, nhưng cái gì cũng xảy ra rồi, đành mong người đọc sau có thể đọc trọn bộ thôi.
----------------------------
Tôi bất tỉnh.
Từ từ mở mắt, xung quanh là bóng tối, cũng không phải, xung quanh không có bất cứ thứ gì cả, không có màu sắc, không có vật thể, thời gian như ngừng lại, không có âm thanh. Không có bất cứ thứ gì.
Chợt từ trong bóng tối đó, ánh sáng lóe lên, chỉ là tia sáng nhưng lại giống như mang lại cho tôi hi vọng.
Tôi đi về phía ánh sáng, giống như bản năng tự nhiên, tôi liên tục đi về hướng đó. Tới nơi, tôi bắt đầu thấy được thân ảnh nằm trong ánh sáng.
"Yuiiiii", tôi hét lên và chạy nhanh lại, ôm cô ấy nằm vào trong lòng.
Lúc này Yui chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt như thấp sáng mọi thứ, ngay cả tâm hồn tôi.
"Sechi!!!"
"Đây là đâu?"
Thấy Yui tỉnh lại, tôi nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhỏm.
"Anh cũng không biết!"
Chúng tôi lặng lẽ nhìn xung quanh, vẫn không có gì ngoại trừ tôi với Yui.
"Hhhhhhhhhhhh--"
"Yyyyy---kkkkkkkk--"
Chợt từ trong bóng tối sâu thẳm, từng âm thanh vang vọng lên, những âm thanh không thể thành lời.
"Nếu có người nghe được lời này tức là ta đã vĩnh viễn biến mất. Ta Thần Ement, Vị Thần của các nguyên tố ảnh hưởng tới mọi thứ. Thời điểm ta không còn sống, chính là lúc con ta và người của ta sẽ nhận được thông báo này."
"Về phần người của ta, người đó là phần vô cùng nhỏ tỉ lệ những kẻ được triệu hồi là anh hùng sẽ là người của ta chứ không phải người của tên kia, ta đã dùng vô số kỹ năng cực kì kinh khủng nghịch đạo quy luật của Hệ Thống đưa người của ta vào, về sức mạnh, người đó sẽ nhận được ngẫu nhiên kỹ năng, nhưng do ta bị thương quá nặng nên không thể chỉ định kỹ năng, người đó sẽ nhận ngẫu nhiên kỹ năng mang tính bản chất của chủ thể và dựa vào sức mạnh của ta."
"Ta hi vọng người đó có thể sống sót dưới sự truy đuổi và không bỏ cuộc trước vô số cám dỗ và sự tuyệt vọng, tên kia không thể làm gì để khuất khe nứt này của hệ thống, nhưng bọn hắn đã giảm nó đến mức thấp nhất và thậm chí không thể xảy ra, đồng thời cũng tạo thứ có thể nói là 'lời nguyền', lời nguyền này sẽ khiến người ta chọn đối địch với anh hùng, đồng thời tạo ra vô số trớ trêu trong cuộc sống, đây là lời nguyền của tên kia cộng lại. Ta hi vọng có người vượt qua được để chống lại tên kia, giữ vững cân bằng"
"Đến vấn đề chung, ta không biết người nghe được tin nhắn này là con ta hay kẻ ta chọn, nhưng nếu người nghe được tin nhắn tức ta đã biến mất vĩnh hằng, thời điểm tên kia sẽ trở lại và giành lại quyền thống trị của chúng trên hành tinh này, hành tinh này rất quan trọng và có rất nhiều bí mật cả tên kia cũng không biết và không dám dùng vũ lực để đoạt lấy. Chúng thay đổi ý thức của phần lớn con người để giúp chúng giành lại quyền thống trị"
"Từ nay ta không còn bảo hộ các ngươi được nữa, các người sẽ phải tự mình sống sót và hi vọng có thể lật đổ được tên kia. Không, không cần lật đổ, điều đó không thể xảy ra, chỉ cần các ngươi bảo vệ được hành tinh. Nếu không thì cần thành công sống sót, bảo tồn ý chí, sẽ có ngày các ngươi có cơ hội tống khứ bọn chúng khỏi cái hành tinh này"
"Về phần các con ta, ta mất, phong ấn trong cơ thể của các ngươi được giải, ta cũng dùng công sức rất lớn, một cái giá khổng lồ để đưa đứa con của ta ra khỏi Hệ Thống, có như thế các ngươi mới có nhiều hi vọng hơn và thành công sống sót. Ta cũng truyền cho con ta phần kiến thức của ta, những kiến thức ta còn nhớ, hi vọng nó có thể giúp ít."
"Tin nhắn tới đây kết thúc, hi vọng các ngươi hiểu, hãy sống sót hãy giữ những tia hi vọng cho đến cuối cùng."
loạt lời nói được truyền ra từ không gian bóng tối này, chúng tôi thậm chí không mở lời, thứ này quá khó tiếp nhận, cả chỉ nhìn nhau không nói gì cả.
Sau đó, bóng tối bắt đầu nứt vỡ ra như từng mảnh kính bị đập phá.
Tôi mở mắt, vẫn ở chỗ chúng tôi ở lúc trước, không gian vẫn như vậy không khác biệt. Tôi đứng dậy, thứ đầu tiên tôi tìm kiếm là Yui.
Yui đã mở mắt ra, đôi mắt tuyệt đẹp giống như rưng rưng sắp khóc. Yui cũng đứng dậy và ngay lập tức nhảy vào lòng tôi, sau đó ôm tôi không nói gì cả.
Cả hai cứ như thế đoạn thời gian mà không làm gì cả, lúc này mới để ý là Asp và Eli đang ngây ngốc nhìn chúng tôi. ( Như kiểu: bọn m làm cái qq gì thế :> )
Lúc này chúng tôi mới buông nhau ra.
"Có xảy ra vấn đề gì không Yui?"
"Em cũng không biết, nhưng nó rất nhứt đầu y như có vô số kiến thức đang trôi vào trong não em, làm em cũng không phân biệt được thực tại hay là trong kiến thức đang trôi vào như lũ quét ấy"
"Ngoài ra, em cảm thấy không giống như lúc trước, nhưng không hiểu ở chỗ nào"
Yui nói ra làm tôi mới chú ý, khi tôi đứng gần Yui tôi vẫn cảm giác thấy sự uy áp ở Yui, giống như nguồn hắc ám vô tận đang bao quanh lấy Yui.
Dùng Thánh Nhãn lên Yui, tôi đột ngột giật mình.
Thánh Nhãn không hề hoạt động, tôi không thể thấy sức mạnh của Yui, tôi liên tục thử vào thứ khác: tảng đá, Asp , Eli, mặt đất, cây cỏ,..... Nó không hề hoạt động, tôi không thể thấy bất cứ chỉ số nào cả.
Giật mình, tôi vô thức lùi lại vài bước. Chợt, đầu tôi vô cùng đau đớn, liên tục có tiếng âm thức nứt vỡ phát ra từ trong đầu tôi, không gian quay cuồng, tôi không tự mình đứng vững nữa.
Cơ thể bắt đầu nứt vỡ ra, máu từ miệng, da thịt, tai, mắt bắt đầu vô thức rỉ ra ngoài. Ý thức mất dần, tôi không còn cảm thấy đau đớn, không nghe, không thấy gì. Thứ cuối cùng tôi cảm nhận được là tôi ngã xuống và có thứ gì đó đỡ lấy tôi.....
Ngọn lửa cháy, nữa ngọn lửa nằm trong vùng màu trắng, nữa còn lại nằm trong màu đen. Ngọn lửa cháy tạo ra từng luồng khói, luồng khói dung hợp vùng trắng đen, lấy vùng đen làm nền tảng, màu trắng bắt đầu chia tách ra tạo ra những chấm nhỏ trên vùng màu đen, vô số chấm nhỏ.
Mỗi chấm nhỏ lại là vùng trắng và đen như thế, giống như phiên bản nhỏ hơn. Ngọn lửa lụi tàn, hòa tan vào tất cả, bắt đầu mọi thứ được tạo ra, thời gian, không gian, vật chất, phi vật chất,...
Khởi nguồn của toàn bộ.
Ngọn lửa đó tạo nên tất cả, nó không mang tên, nó không có tên. Nhưng có thể gọi là 'Khái Niệm'.
'Khái niệm' là tồn tại không tồn tại, nó không tạo nên mọi thứ nhưng nó là mọi thứ, tất cả đều là 'Khái niệm', Những sinh vật cực kì mạnh mẽ cũng như thế, thống trị vô hạn nhưng nó không thể vượt qua 'Khái niệm' vì 'khái niệm' là nó. 'Khái niệm' không có ý thức nhưng nó công bằng, nó để mọi thứ tự tồn tại, tự sinh ra, rồi tự kết thúc.
Mọi thứ tồn tại hay không tồn tại đều được tạo ra từ 'Khái niệm' và nó cũng tạo ra chính mình.
[ Cứ coi như đây là tưởng tượng đi, coi như nó là khởi nguồn đi, cứ hiểu như vậy đi, chứ cái vấn đề này mấy nhà bác học vĩ đại cũng éo biết, éo ai biết nên cứ coi là vậy đi. Đây là mình không có đặt flag nhé, cứ coi như mấy người tạo ra nhân vật tầm vóc vô hạng đa vũ trụ cũng được tạo từ thứ gì đó mà éo ai biết, nên mình xin đưa ra cái lí thuyết thôi ]
Từng thứ được tạo ra.
Tôi tỉnh lại, à không, tôi ý thức lại được, tôi không có cơ thể, đơn giản đây là ý thức của tôi, xung quanh không là gì cả.
"Cưỡng ép ra khỏi 'Hệ Thống' thành công"
"Những thứ thuộc về 'hệ thống' sẽ không tồn tại trên chủ thể, cưỡng ép biến mất"
"Ép buộc mọi thứ của chủ thể bị reset để hoàn thành thoát 'hệ thống', mọi thứ sẽ được trả lại sau khi biến đổi hoàn tất"
" 'Hệ thống tạm thời' từ Nhân Quả được kích hoạt thay thế cho 'Hệ thống' cho đến khi chủ thể biến đổi hoàn tất"
"Giọng nói của 'Hệ Thống' kết thúc trong ,,,....."
" 'Hệ thống tạm thời' được kích hoạt thành công"
Bóng tối lại lần nữa bao chùm.
Chợt, tia sáng mở ra, tôi mở mắt.
Mọi thứ choáng váng tôi không thấy được gì cả, ý thức của tôi dần dần trở về từng chút một, tầm nhìn dần dần trở về bình thường.
Ý thức trở về thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là cô gái, cực kì xinh đẹp, một mùi hương quyến rủ, một làn da trắng hồng nõn nà, mềm mại, mái tóc bạch kim bồng bềnh trong gió, khuôn mặt cực kì xinh đẹp, cho người ta cảm giác thoải mái bình yên đến lạ thường, đôi mắt đỏ thẫm long lanh cực kì quyến rũ, nhưng hiện giờ đôi mắt đó không phải đỏ tự nhiên, long lanh theo tự nhiên mà nó đỏ do những giọt nước mắt, long lanh cũng do những giọt nước mắt.
Trong vô thức tôi đưa tay ra vuốt vào mí mắt, hàng lệ ấy. Nhưng giọt lệ lại được thay thế bằng máu, cánh tay tôi đầy máu, làn da nhợt nhạt trong như sức sống bị vắt cạn.
Lúc không còn sức để vươn cánh tay và nói rơi xuống nhưng lại được chụp lại bởi một cánh tay khác, một cánh tay trắng tươi và mềm mại.
Khuôn mặt cô gái ấy kích động kịch liệt, liên tục nói gì đó, nước mắt ngày càng nhiều. Nhưng tôi không nghe thấy gì cả, chỉ thấy được như thế.
"Kariguta Sechiiiii!!"
"Anh tỉnh lại cho em!"
Tôi nghe được giọng nói nho nhỏ, nó đang gọi ai, mình à?
Mình là ai? Kariguta Sechi? Cô gái xinh đẹp trước mắt mình là ai? Tại sao mình lại mất máu như thế? Cuối cùng xảy ra chuyện gì?
Rất nhiều nước mắt từ cô gái kia rơi xuống cơ thể tôi, trong cô ấy cực kì đau khổ.
Nó rơi lên mặt tôi rồi! À, hơi nóng! Đúng rồi, mình thấy lạnh quá! Tại sao ấy nhỉ? Kì lạ, tại sao mắt mình lại cay cay khi thấy cô gái kia khóc, tim mình lại thắt lại?
Mà thôi, lạnh quá, mình cần ngủ tí, một tí thôi.
Tôi nhắm mắt lại.
--------------------------------
//