Brenna đã đoán chừng sự chuỗi sự kiện hồi hộp thóp tim trong ngày đã đạt đỉnh diểm rồi lúc cô đưa Nic đến trình diện ở bữa tiệc. Nhưng cô đã nhầm. Trò vui vẫn còn tiếp diễn, và lần này là sự xuất hiện bất ngờ của người-anh-trai-thất-lạc bấy lâu của cô.
Cô không thể nhớ được lần cuối cùng cô thấy mơ hồ về một con người như thế này là bao giờ nữa. Joe Larson có thể phá hủy mọi ước mơ và hy vọng của cô chỉ với một câu nói thôi. Cô sẽ phải căm ghét anh. Nhưng cô không làm vậy được. Cô thực sự thấy hạnh phúc khi nhìn thấy anh, một chuyện thật lạ lùng và mâu thuẫn, không thể lý giải được nữa.
“Tìm ra chỗ này có khó không?” cô hỏi.
“Không hề.”
“Anh đến đây vì tiền hả?”
Joe cười toe. “Em đón lõng anh luôn đấy, có phải không? Có khi anh chỉ là muốn được gặp gỡ gia đình của mình thôi chứ không phải là đến để thu nhận khoản thừa kế đâu.”
“Có thật không đây?”
Anh liếc đám đông đang quan sát mình. “Có đông sự tiếp đón hơn anh dự kiến đấy.”
“Đang là buổi lễ đính hôn của hai người chị em gái của em... của chúng ta mà. Francesca, anh đã gặp hôm trước cùng em ấy, và Katie.”
“Thế có bao nhiêu người trong cái đám phụ huynh ngồi đây là họ hàng thật sự thế?”
“Nhiều hơn là anh có thể nghĩ đấy. Ít ra thì anh có thể được gặp tất cả bọn họ trong chỉ một lần thôi còn gì.”
Joe Larson, cao sáu feet (khoảng .m) cộng với những cơ bắp và sức mạnh rắn chắc của một lính Navy SEAL, thực sự đã bước lui lại một bước. “Tuyệt thật.”
“Và thêm cả khoảng trăm người bạn thân thiết của họ nữa.”
“Em thực sự biết cách làm thế nào để khiến một anh chàng thấy anh ta được chào đón đấy.”
“Làm sao mà tệ bằng chuyện phải hành quân cả đêm trên đất của kẻ thù được.”
Đôi mắt sẫm màu của anh chiếu lên gương mặt cô. Biểu hiện của anh thật khó dò, nhưng cô nghĩ, có vẻ như cô đã nhìn thấy sự thận trọng trong mắt anh. Một bên khóe miệng của anh cong lại. “Có muốn cá không?”
“Không đâu.” Cô quay về phía các bàn tiệc. “Đây là Joe.”
Những tiếng rì rầm nho nhỏ lan ra từ đám đông. Đa phần các vị khách không biết Joe là ai, nhưng bố mẹ cô thì biết, và cả các chị em gái của cô nữa. Mia thình lình đứng bật dậy, làm đổ cả đĩa đậu và vỗ tay.
“Đây là anh trai tôi?” Cô hỏi với niềm vui thấy rõ. “Chuyện này tuyệt quá đi.”
“Mia đấy,” Brenna lẩm bẩm giải thích với Joe. “Nó là em út trong nhà. Quá lanh so với tuổi của nó và mọi người đều yêu chiều nó hết mực. Francesca thì anh đã gặp rồi, và cái anh chàng kế bên nó là Sam, chồng sắp cưới. Katie đứng góc kia kìa, và cạnh chị ấy là Zach, chồng sắp cưới của chị ấy. Nội Lorenzo là ông cụ trông dữ tợn ấy. Vợ ông, nội Tessa, đang ngồi bên cạnh, còn ngoại M thì đang ngồi cạnh bạn của ngoại.”
Cả gia đình Marcelli chậm rãi tiến về phía họ. Bố mẹ Brenna đi đến trước tiên. Nước mắt dâng đầy trên mắt mẹ cô và bố cô trông rất choáng váng. Cũng dễ hiểu. Ngoài những bộ phim dài tập mùi mẫn, những sự kiện kiểu này đâu có mấy khi diễn ra.
Brenna hắng giọng. “Vậy, mọi người làm quen nào, đây là Joe. Joe à, đây là bố mẹ của e... ừm, bố mẹ của chúng ta chứ, Colleen và Marco Marcelli.”
Có một khoảng ngượng nghịu, không ai động đậy được gì cả. Rồi cuối cùng, Joe tiến đến chỗ bố họ và đưa tay ra. Họ bắt tay nhau. Rồi Joe lo ngại nhìn sang mẹ họ, người vẫn đang tiếp tục khóc.
“Bà không sao chứ ạ, ma’am?”
Bà chớp mắt mấy lần, rồi rướn tới và chạm lên khuôn mặt anh. “Có thật là con đấy không?”
Trông còn hơn là chỉ có một chút ít không thoải mái, anh gật đầu. “Cháu là Joe Larson.”
Hai bà đi đến, cùng với Nội Lorenzo. Các chị và em gái của Brenna bám sát ngay sau họ. Nội Tessa rút ra quyển kinh của mình.
“Chúa phù hộ cho gia đình chúng con,” nội thì thầm.
Nội Lorenzo đi đến gần và vỗ vai Joe. “Ta thấy hình ảnh của cha ta ở cháu rồi đây.”
Brenna nghiêng người lại gần anh. “Em chưa được nhìn ảnh của cụ nội, nên em không thể nói với anh được thế là tốt hay xấu đâu.”
Nội Lorenzo phớt lờ câu nói của cô đi. “Chào mừng cháu, Joe Larson.” Rồi ông cau mày. “Joe à. Không ổn chút nào. Lẽ ra cháu sẽ được đặt tên là Antonio, theo tên của cha ta.”
Joe so người lại, “Thật không may cho cháu, phải không ạ?”
Có một khắc im lặng, rồi mọi người bật cười. Nội Tessa đẩy ông chồng mình sang bên và vươn người để cấu một cái vào má Joe. Brenna rất hài lòng khi thấy người anh trai hùng dũng của cô phải rụt người lại. Nội Tessa quả là có thứ sức mạnh nào đó với những ngón tay già nua của nội. Ngoại Gramma khoác tay các cháu gái mình, đưa Katie và Mia đến làm quen với anh.
Mẹ cô rồi cũng thôi khóc, cứ lặp đi lặp lại mãi, “Đây là con trai tôi.” Bố cô thì trông rất mãn nguyện, ông chỉ đơn giản là mỉm cười nhìn đứa con đầu lòng của mình.
Brenna bước lui lại để được nhìn buổi sum họp của cả gia đình với Joe. Kệ cho sự tồn tại của anh có ảnh hưởng rất nhiều đến cô, cô vẫn quý anh ngay từ lần đầu cô gặp anh. Giờ anh đã ở đây rồi, và qua những phản ứng của mọi người, cô có thể thấy anh đang được chào đón với những vòng tay rộng mở.
Cũng không phải là một điều ngạc nhiên gì, cô tự bảo mình khi Nội Lorenzo xích lại gần anh hơn và thấp giọng lại nói cái gì đó. Không nghi ngờ gì là ông chủ của Marcelli đang nhắc đến khả năng được thừa kế nhà máy rượu của anh. Chỉ có những kẻ ngốc mới từ chối một món thừa kế như thế, và Joe thì trông chả giống một kẻ ngốc chút nào. Cô sẽ mất tất cả, chỉ bởi vì cô không có được dương vt giống bọn họ.
“Cha mẹ chưa bao giờ muốn cho con đi cả,” mẹ cô nói. Bà cứ chạm mãi vào tay Joe, như để tự đoan chắc với mình là anh đang thực sự ở đây rồi. Hai bà cũng sáp vào nữa, và Brenna nhận thấy Joe đang có cái vẻ của một con thú bị sa bẫy. Thật kỳ lạ, cô lại thấy mình phải có trách nhiệm với anh, tức là cô nên giải cứu cho anh thôi.
“Okay, được rồi mà,” cô nói, chen vào giữa Joe và cả gia đình. “Cho anh chàng này một hai phút để anh ấy thở đã chứ. Con sẽ dẫn anh ấy vào nhà để anh ấy nghỉ ngơi đã. Sao mọi người không quay lại và đáp ứng mối tò mò của những vị khách của chúng ta nhỉ?”
Mẹ cô ngập ngừng. Brenna nghiêng lại gần và ôm lấy bà. “Con không để anh ấy đi mất đâu mà,” cô thì thầm. “Nhưng con nghĩ buổi gặp gỡ đầu tiên như thế này là đông đúc quá.”
Mẹ họ gật đầu. Nước mắt lại ngập đầy mắt bà. “Chúng ta hạnh phúc lắm vì con đã đến đây.”
Joe gật đầu rất nhanh. “Cám ơn ạ.”
Cái từ ‘ma’am’ vẫn còn treo lơ lửng ở cuối câu, dù nó không được phát ra thành tiếng. Brenna tự hỏi liệu có khi nào anh sẽ thực sự nghĩ Colleen Marcelli là mẹ của anh không nữa.
“Cháu có thể quay lại sáng mai,” anh nói. “Chúng ta có thể, à, nói chuyện.”
“Quay lại?” Nội Lorenzo kêu lên vẻ bị xúc phạm. “Cháu định đi đâu chứ?”
“Đến một khách sạn nhỏ. Cháu đã nhìn thấy một cái không xa đây lắm.”
Brenna co người lại. “Anh không nên nói thế.”
Cô còn chưa kịp nói tiếp thì hàng loạt các câu nói đã nổ ra.
“Cháu phải ở lại đây,” Nội Tessa nói rất cứng rắn. “Cháu là gia đình mà.”
“Sẽ không phiền phức gì đâu,” Ngoại M nói với anh.
“Chuyện anh bỏ đi sẽ không xảy ra được đâu,” Mia nói, cười ngoác miệng.
Brenna nhìn anh và nhún vai. “Đôi khi chỉ đơn giản là sẽ dễ dàng hơn nếu ta biết điều mà đầu hàng đi thôi.”
“Chắc vậy. Vậy cháu dò chừng là cháu có thể ở lại ít bữa.”
“Kế hoạch tốt đấy,” cô lẩm bẩm.
Joe cầm cái túi bố của mình lên. Brenna nhìn về phía bàn tiệc và tự hỏi cô có nên nói gì đó với Nic, rằng cô sẽ quay lại với anh, mấy phút nữa thôi. Rồi Joe dợm bước về phía ngôi nhà và cô vội vã chạy theo anh.
Mấy người phục vụ đang ở hết trong bếp. Brenna lấy một đĩa thức ăn, một chai rượu, và hai cái ly, rồi đi sang phòng khách.
“Ngồi đây đi,” cô nói, hất đầu về phía cái bàn lớn.
Joe đặt cái túi xuống sàn nhà, rồi kéo một cái ghế ra và ngồi xuống. Anh nhận lấy đĩa đồ ăn cô đưa cho, cùng với thìa và dĩa.
“Tất cả chỗ rượu này là cho anh đấy à?” anh hỏi.
Cô bật cười. “Đừng có toát mồ hôi như thế. Em không định để anh say mèm đâu. Em chỉ nghĩ là nó sẽ có thể giúp đẩy bớt phần khó khăn đi thôi. Hơn nữa, Marcelli Wines là tài sản thừa kế của anh mà. Cứ nghĩ như đây là khỏi đầu cho khóa học của anh đi. Chuyện thừa kế không đến không đâu, phải bỏ chút gì ra luyện tập chứ.”
Anh lờ đi câu tuyên bố đó của cô và nhìn về phía bếp. “Em có tí bia nào không?”
“Đồ hai lúa,” cô lẩm bẩm, mở chai Cabernet hết sức thành thạo. Sau khi rót cho mỗi người họ một ly, cô kéo cái ghế đối diện anh và ngồi xuống.
“Anh ổn không?” cô hỏi.
Anh cắn một miếng thịt gà. “Chắc rồi.”
“Trông anh có vẻ hơi sốc.”
Đôi mắt sẫm của anh nheo lại. “Còn lâu anh mới thế.”
Cô bật cười. “Nhạy cảm, phải không? Chuyện này có liên quan gì đến cái danh tiếng nổi loạn đầy sóng gió của bọn anh không vậy? Anh thực sự biết đến năm mươi bảy cách để có thể trừ khử em à?”
Anh nhai mà không thèm nói gì cả, Brenna uống chỗ rượu của cô và quan sát gương mặt anh. Anh có nước da của người Ý nhiều hơn là người Ai-len, nhưng dáng vẻ của anh thì đúng là pha trộn của cả hai.
“Có nghĩ lại về việc đã đến đây không?” Cô hỏi.
“Anh đã qua cái đoạn đó mất rồi.” Anh cầm cốc của mình lên và chau mày nhìn cái thứ bên trong.
“Theo đúng như quy trình thì anh sẽ phải thấy ngưỡng mộ màu sắc của nó,” cô bảo anh. “Phải biết cảm kích sự pha trộn tinh tế giữa sắc tím và sắc đỏ. Rồi, tiếp theo là thưởng thức mùi hương của nói.” Cô giải thích. “Có mùi anh đào, chocolate, một ít mùi trái đào nữa.”
Anh hít hít vào. “Nó có mùi như mùi rượu vậy.”
Cô rúm người lại. “Phải rồi. Tiếp nào, nhấp một ngụm đi. Hãy để thứ chất lỏng dó lan khắp lưỡi anh, nếm trải lấy toàn bộ...”
Đến khoảng ngụm rượu thứ ba thì Joe ho sặc, anh nuốt nuốt vào, nhún vai, và đặt cái ly lên bàn. “Không tồi.”
“Món vang này đã giành được đến chín mươi hai trên một trăm điểm của các Chuyên gia rượu vang đấy,” cô nói, đã có phần uể oải. “Nó được các nhà phân phối ưa chuộng đến mức người ta đã đề nghị chúng em tăng giá bán lẻ cho mỗi lô lên gần gấp đôi cơ đấy. Em đã có được một Huy chương vàng cũng nhờ nó.”
“Nó ngon đấy.”
Cô dựa lưng vào thành ghế. “Thế chứ, cảm ơn.”
Làm thế nào mà nội cô có thể cân nhắc đến chuyện giao lại tất cả cho người đàn ông chỉ biết nói thứ rượu quý giá đó của họ là ‘ngon’ chứ? Nó không ổn, hầu như là nực cười nữa. Cô sẽ phá ra cười ngay, nếu như cái cơn đau trong cô nó dịu được, dù chỉ là một chút ít.
Cánh cửa phía nhà bếp bật mở và Mia bước vào. “Xin chào, Joe,” cô nói, đi về phía họ.
Anh nhìn cô đầy thận trọng.
Mia ngồi ghé lên bàn và cúi về phía anh. “Vậy, anh chàng khổng lồ, ở nhà còn nhiều anh chàng như anh không?”
Joe giả bộ nhìn đồng hồ đeo tay. “Không phải là em thức hơi khuya quá sao?”
Mia cười toe. “Em mười tám rồi, Anh Trai à. Lớn hết rồi.”
Brenna vẫy vẫy tay về phía cửa ra vào. “Để mai hãy tra tấn Joe đi. Anh ấy đủ sợ hãi lắm rối.”
Ánh mắt sắc nhọn của anh quay ngoắt sang cô. “Em nói gì đấy?”
“Rằng anh đang không thoải mái lắm. Đó là chuyện hoàn toàn dễ hiểu mà.”
Mia bĩu môi giận dỗi. “Nhưng em muốn hỏi chuyện về những anh bạn của anh ấy.”
“Để sau đi.”
Cô em út của cô phớt lờ đi cái gợi ý ấy. “Vậy, nếu anh đã không muốn nói về bản thân mình, nói về chúng ta thì sao? Chúng ta đã là gia đình chưa?”
Anh nhún vai, “Xin lỗi, chưa đâu.”
“Brenna nói là Nội Lorenzo định sẽ để lại tất cả cho anh. Thế sẽ thú vị lắm.”
Biểu lộ của Joe trở nên thật khó dò. “Có thể.”
Mia lắc lắc đầu. “Không phải lo đến chuyện làm tổn hại gì đến em đâu. Em chưa bao giờ có ý tưởng làm việc ở đây hết. Em chắc là các cô cháu gái sẽ được nội chia tiền, thế là đủ hạnh phúc cho em rồi. Nhưng dù vậy, nhà máy rượu vẫn là một món quá lớn.”
“Một món đáng giá cả bốn mươi triệu dollar,” Brenna lẩm bẩm, cảm thấy bụng cô đang nôn nao.
Joe chau mày. “Ông cụ thậm chí còn chưa biết anh cơ mà.”
“Chả sao cả,” Brenna bảo anh. “Những vị ông nội kiểu Ý truyền thống thích được để lại công việc kinh doanh của gia đình cho cháu trai. Phải là anh rồi.”
“Anh sẽ đồng ý chứ?” Mia hỏi đầy háo hức. “Nếu mà là em thì em sẽ đồng ý ngay lập tức. Ý em là, cứ đồng ý đi, rồi sau đó anh có thể bán nó đi hoặc để cho Branna điều hành mọi thứ cho.”
“Cảm ơn,” Brenna nói.
Cô muốn bỏ chạy khỏi căn phòng này, nhưng nó cứ giống như đang được chứng kiến một vụ tai nạn ô tô vậy. Cô không thể nào chạy thoát khỏi nó được, dù nó sắp đè nát cô đến nơi rồi.
“Anh sẽ không từ chối,” Joe thừa nhận. “Nhưng đã có gì đâu.”
Brenna nuốt vào khó khăn. “Sẽ có mà. Đến lúc ấy hãy cố mà tỏ ra thật sửng sốt nhé. Làm vậy sẽ khiến ông nội em thấy hạnh phúc.”
Mia nhảy xuống khỏi cái bàn. “Okay, em đi đây. Nhưng mà mai em sẽ bám anh cả ngày đấy. Chúng ta có thể hiểu nhau rõ hơn và anh có thể kể cho em nghe về tất cả những anh bạn to xác của anh nữa.”
“Anh nóng lòng không thể đợi được rồi đây,” Joe lẩm bẩm và quay lại tập trung vào bữa tối của mình.
Brenna thấy dễ chịu bởi mấy phút im lặng tiếp đó. Cô phải trấn tĩnh lại, để nghĩ xem làm thế nào để cư xử cho được bình thường nhất. Chuyện này có phải là tin gì mới mẻ nữa đâu. Cô đã biết rồi thế nào Joe cũng sẽ xuất hiện ở đây, và nếu như anh có...
Có lẽ, Nội Lorenzo sẽ không để lại tất cả mọi thứ cho anh đâu, cô tự bảo mình, dù cô chả tin tưởng mấy vào những lẽ đó. Có lẽ...
Cô thở dài. Có lẽ cô nên làm quen dần với với cái thực tế là khả năng được điều hành Marcelli Wines của cô chỉ còn là con số không thôi. Cô đã có kế hoạch của cô rồi, có cơ hội để thành công với xưởng rượu của riêng cô. Thế là tốt rồi. Còn hơn cả tốt nữa. Nó tuyệt.
Năm phút sau, Joe đã xong bữa tối. Brenna dẫn anh lên tầng, đến một căn phòng dành cho khách ở cuối hành lang.
“Anh có phòng tắm riêng nhé,” cô nói, mở cánh cửa phòng ngủ. “Cứ ngủ muộn đến chừng nào anh thích.” Cô cười nhăn. “Trừ khi là anh lại muốn tham gia bữa tiệc tiếp.”
“Không, cám ơn.”
Anh ném cái túi xuống sàn, rồi băng tới chỗ cửa sổ. Nó nhìn thẳng xuống khoảng sân sau. Từ đây, anh có thể nhìn thấy mọi người đang đi lại dưới ấy.
“Có thấy tiếc vì anh đã đến không?” anh hỏi, không nhìn cô.
“Không. Sao anh lại hỏi vậy?”
“Sự có mặt của anh có thể sẽ làm thay đổi nhiều chuyện.”
“Nội cũng là ông của anh mà. Dù anh chỉ mới biết về chúng em, anh vẫn là một phần của gia đình.” Cô tự thăm dò trong lòng chính mình. “Em không thể nào thấy tiếc vì có anh tồn tại được.”
Anh mỉm cười với cô. “Được rồi, cảm ơn em.”
“Không có gì đâu,” cô đi đến bên cửa sổ, đứng cạnh anh. “Em biết, tất cả những chuyện này có hơi quá, nhưng rồi anh sẽ quen dần với chúng em thôi.”
“Anh còn đang phải định thần để nhớ được hết những cái tên đây.”
Anh to lớn, cao, và mặc dù cô chỉ đùa thôi, nhưng anh rõ ràng là biết đến năm mươi bảy cách để hạ cô thật. Nhưng như vậy không có nghĩa là lúc này anh đang thực sự thoải mái.
“Anh có bao giờ nghĩ đến chuyện gia đình thực sự của mình sẽ như thế nào không?” cô hỏi.
“Đôi khi.” Anh kéo rèm cửa lại. “Nhưng anh chưa bao giờ mường tượng ra cái gì đó kiểu thế này cả.”
“Em cũng sẽ vậy thôi. Ai mà có thể tưởng tượng ra những thứ như Marcelli chứ?” Cô chạm vào tay anh. “Em phải quay lại với bữa tiệc đây. Có muốn sau đó em sẽ quay lại để kiểm tra xem anh thế nào rồi không?”
Anh cau có. “Không.”
Cô cười khúc khích. “Được rồi. Vậy, gặp lại anh sáng mai nhé.” Cô đi về phía cửa. “Anh sẽ vẫn còn ở đây, phải không?”
“Thế em nghĩ sao?”
“Rằng nếu anh mà bỏ chạy thì sẽ không xứng đáng với con người thực sự vốn có của anh đâu.”
“Khá lắm.”
Cô mở cửa và bước ra ngoài hành lang. “Dù cho mọi chuyện có thế nào, em vẫn rất vui vì cuối cùng anh đã quyết định đến đây, Joe ạ. Ngủ ngon.”
Những tiếng rì rầm từ các bàn tiệc về người lạ mới xuất hiện lan truyền được đến chỗ Nic gần như cùng lúc với việc anh chợt đoán ra sao anh ta trông lại quen đến thế và anh ta là ai. Người con trai-thất-lạc-bấy-lâu của nhà Marcelli.
Marco cuối cùng cũng quay lại với chiếc micro. Ông trông vẫn chưa hết sốc hẳn, nhưng hạnh phúc.
“Chúng tôi có một điều ngạc nhiên lớn,” ông tuyên bố với đám đông. “Sau rất nhiều năm dài, cuối cùng đứa con trai đầu lòng đã về lại với chúng tôi.” Ông chờ cho những tiếng xì xầm lắng xuống. “Joe sẽ ở lại đây với chúng tôi mấy hôm nữa, nên tất cả mọi người rồi sẽ có cơ hội để gặp gỡ nó. Còn lúc này, tôi muốn quay trở lại với lý do chính của bữa tiệc tối nay và chúc mừng cho lễ đính hôn của hai con gái tôi, Katie và Francesca.”
Nic nâng cốc của mình lên. Brenna đã đi vào nhà với anh trai cô và vẫn chưa trở ra. Anh không chắc nữa, sao chuyện đó lại thành vấn đề, hay tại sao anh lại cứ phải bận tâm đến, nhưng anh cứ liếc mắt liên tục về phía cánh cửa sau của ngôi nhà. Những làn sóng cảm xúc trào lên khi anh chứng kiến cô vội vã chạy đến chỗ gã trai lạ mặt đó đã tan đi rồi, để lại sau nó một tấm màn mơ hồ. Sao anh lại phải để tâm đến chuyện Brenna có mối quan hệ với một gã nào khác chứ? Anh và Brenna có là gì của nhau đâu. Anh không có quyền đòi hỏi gì với cô hết. Không thể nào anh lại thấy ghen tuông được.
Cái phần lý trí trong anh an ủi anh rằng, có một giải thích rất hợp lý cho chuyện đó. Là bởi cái phần đàn ông trong anh chỉ là lại đang ham muốn cô thôi. Anh cố hết sức để nhớ đến kế hoạch của anh, và cả chuyện tại sao nó quan trọng đến thế. Không có chuyện cá nhân gì hết, anh tự nhắc nhở mình. Chỉ có công việc thôi.
Và cái kế hoạch đó của anh có vẻ đang có chút bất ngờ mới đây... ít ra là ở cái thời điểm này. Sự tồn tại của một người thừa kế nam có thể thay đổi mọi chuyện. Lorenzo Marcelli không gì khác ngoài một ông già cổ hủ, và những ông già gia trưởng kiểu Ý đó bao giờ chả giao lại cơ nghiệp của gia đình cho đứa con trai đầu lòng. Liệu như vậy có đồng nghĩa với việc Marcelli Wines sẽ không còn để bán nữa? Hay là anh chỉ phải chờ đợi thêm thôi?
Joe Larson không có vẻ gì là sẽ có hứng thú với chuyện gắn bó lâu dài với cả một nhà máy rượu cả. Nic khá chắc là anh có thể thuyết phục được anh ta bán lại nhà máy, ôm lấy đống tiền mà rút lui.
Nic vẫn cứ nhìn chăm chăm vào ngôi nhà, cho đến khi Lorenzo dừng lại trước mặt anh. Ông già nhìn anh giận dữ.
“Không có tên Giovanni nào được chào đón đến đây hết.”
Nic cho tay vào túi quần. “Thật đáng ngạc nhiên.” Anh lắc lắc đầu. “Ông chưa bao giờ thấy mệt mỏi với quá khứ hay sao? Nó đã qua rồi. Có còn ai bận tâm đến những gì đã xảy ra từ hơn sáu mươi năm trước nữa đâu?”
“Có ta.” Hai hàng lông mày của ông cụ Lorenzo chập lại thành một. “Ta biết sự thật.”
“Sự thật là Antonio Marcelli đã thêu dệt nên mọi chuyện. Có chuyện gì đó đã xảy ra với ruộng nho của ông ta, và thay vì thừa nhận sự thật đó, ông ta đổ lỗi cho cụ nội tôi. Antonio ghen tức với thành công của bạn ông ta. Đó là cái vở cũ quá rồi.”
Lorenzo nhìn chằm chặp vào anh cả một lúc lâu. “Mi nghĩ là mi biết quá nhiều,” cuối cùng ông cụ nói. “Rằng những cái mới luôn là cái tốt hơn. Chuyện gì xảy ra cũng đều có nguyên do của nó cả. Mi cho là gia đình mi là nạn nhân, bị buộc cho cái tội mà mình không làm. Nhưng mi có chắc không? Mi đâu có mặt lúc mọi chuyện xảy ra. Mi biết gì về sự thật hả?”
Mia ập đến bên Lorenzo. “Nội đang tra khảo vị khách của chúng ta đấy à?”
“Chúng ta đang nói chuyện về ngày xưa.”
Mia chớp mắt. “Nội ơi, đang là bữa tiệc đính hôn mà. Nội phải làm cái gì vui vẻ một chút chứ. Sao nội không dẫn nội Tessa ra nhảy một bài và làm cho nội vui?”
“Chưa được. Còn nó...” Ông sấn lại gần Nic.
“Ông đang cố gây chiến, có phải không?” Nic hỏi. “Tôi không đáp trả lại ông đâu.”
“Có lẽ là không, nhưng rồi mi sẽ làm cái gì đó.” Đôi mắt Lorenzo nheo nheo lại. “Mi muốn làm gì với cháu gái của ta thế?”
Mia rúm người lại. “Nội à, nội sẽ không thực sự thích hỏi cái câu đó đâu. Ý cháu là, sẽ thế nào nếu Nic trả lời thật lòng chứ?”
Ông già bước lui lại. “Không phải lúc này, không phải lúc khi khách khứa đang ở quanh đây thế này. Nhưng sớm thôi. Ngươi và Ta, chưa giải quyết xong đâu.”
Nic thích cái ý tưởng thách thức đó. “Tôi trông đợi đến cuộc gặp tiếp theo của chúng ta đây.”
Lorenzo lẩm bẩm câu gì đó tiếng Ý, rồi hầm hầm bỏ đi. Mia nhìn theo ông cụ.
“Có muốn em nói cho anh biết ông đã nói gì không?” cô hỏi.
“Không.”
“Thế cũng tốt. Vì nó không được lịch sự lắm đâu.” Cô khoác tay anh. “Đây là bữa tiệc tuyệt nhất đấy. Em không hề nghĩ là nó lại thú vị thế này. Anh Joe xuất hiện, rồi anh phải chống trả lại với nội em nữa. Thế, anh nghĩ thế nào về người anh trai mới trình diện của bọn em? Một anh chàng khổng lồ, phải không? Dễ thương, nhưng mà rất khó chịu. Anh ấy còn cứ khăng khăng là em vẫn còn là một đứa bé nữa chứ. Ý em là, thử nghĩ xem, có thực sự tệ lắm không nếu em muốn được gặp một vài anh bạn đẹp trai trong đội quân Navy SEAL của anh ấy chứ?”
“Những gì anh thực sự nghĩ là thật anh thấy mừng quá vì mình được làm con một.”
Mia thở ra giận dỗi. “Ôi, làm ơn đi mà. Em là cô em lý tưởng nhất rồi còn gì. Em vẫn còn độc thân và chỉ mấy tuần nữa thôi là em học xong trung học. Giờ là thời gian để được thả lỏng và tự do một chút chứ. Khi năm học bắt đầu rồi, em sẽ lại phải đứng đắn và nghiêm túc ngay thôi. Thế, nếu em không thể làm được chuyện gì với các anh chàng Navy SEAL lúc này cả, thì đi dạo vài vòng trên cái motor của anh có được không?”
Anh bỏ tay cô ra khỏi tay anh. “Em buộc tội anh là kẻ chuyên gây rắc rối, nhưng em mới chính là người cần được trông nom cho cẩn thận đấy.”
Môi cô cong lại. “Thật à? Thế anh có muốn làm người trông nom không?”
Anh bước lui lại. “Đừng có tiến thêm, Mia. Anh không phải để dành cho em đâu.”
“Nói như vậy có phải tức là anh là để dành cho Brenna không?” Cô bật cười khanh khách. “Không hề gì. Em biết, anh sẽ không trả lời câu hỏi đó đâu. Đi nào. Anh có thể nhảy với em đến khi nào chị gái em đến giải cứu cho anh.”
Anh nhìn về phía các cặp đôi đang ôm nhau nhảy, rồi lại quay lại nhìn cô-mèo-con-gợi-cảm-mười-tám-tuổi trước mặt anh. “Không phải mấy điệu slow.”
Cô thở hắt ra. “Rồi. Không có đụng chạm gì hết. Mấy người lớn bọn anh có chuyện gì vậy nhỉ? Tất cả các anh sao mà câu nệ quá thể.”
“Không phải câu nệ, mà là sợ. Tất cả chúng tôi đều rất sợ hãi.”
Brenna tháo đôi xăng đan của cô ra và ngồi lại trên bậc thang trên cùng trước cửa. Hơn hai giờ sáng rồi, và dù cô biết, cô phải quay về nhà luôn, cô vẫn không muốn đi. Cũng không hẳn là cô muốn ở lại. Ỏ bên Nic làm cô thấy bồn chồn.
Cô nhìn lên bầu trời đêm. Khoảng cách đủ xa để những vì sao vẫn còn nhìn thấy được. Hàng trăm ánh sáng phản chiếu trên bầu trời đêm như kim cương lấp lánh trên tấm màn nhung đen.
“Mia cần phải có người coi sóc cẩn thận,” Nic thì thầm.
Brenna cười khúc khích. “Chắc vậy rồi. Em nghĩ nó đã làm anh Joe chết khiếp.”
“Con bé bảo anh nó muốn gặp mấy anh bạn của anh trai em. Nó mới có mười tám tuổi.”
“Mia lúc nào cũng già hơn tuổi. Anh đừng quên là nó học cao đẳng từ hổi mới mười sáu và nó đã từng đính hôn nữa. Nó còn từng trải hơn em nhiều hồi em bằng tuổi nó.”
“Rồi ngày nào đó sẽ có kẻ chớp lấy những lời tán tỉnh đấy của con bé, và khi đó nó sẽ ở đâu?”
Brenna quay sang nhìn người đàn ông đang ngồi cạnh cô. “Thì ở trên giường của một ai đó.”
Anh lo ngại. “Mình đang nói chuyện về em gái út của em mà.”
“Thì sao? Quan hệ chị em gái giữa con bé với em không đủ để ngăn nó không ngủ với ai đó được.”
Nic nhìn cô. “Em ổn không?”
“Về chuyện của Mia? Em ổn.”
“Không phải về Mia. Về Joe.”
“À, chuyện đó à. Em có thể nói là em không muốn nói về chuyện đó được không?”
“Chắc rồi.”
Cô nghĩ đến những chuyện đã xảy ra. “Sự xuất hiện của anh ấy thay đổi mọi thứ. Anh ấy cũng quan tâm đén chuyện thừa kế nữa. Mà có ai lại không chứ? Nó là cả một đống tiền.”
“Ông nội em vẫn còn chưa nói gì hết mà. Có khi ông cụ chỉ muốn để em chờ đợi trong hồi hộp ít lâu thôi.”
Cô nhìn anh và cố mỉm cười. “Ồ, chắc rồi. Phải suy nghĩ tỉnh táo vậy chứ. Thế mới giống cánh con trai.”
Anh nhún vai. “Anh nghĩ vậy thật mà, Brenna. Lorenzo có thể là một ông già cổ hủ, nhưng ông cụ không dại dột gì đâu. Làm sao ông có thể giao lại tất cả cho một người không biết tí gì về rượu vang chứ?”
Cô muốn vô cùng có thể tin tưởng vào những lời Nic nói, và mặt khác, những gì anh nói cũng có lý. “Được rồi, em sẽ cố gắng trấn tĩnh lại.”
“Tốt.”
Cô thở dài. “Mia nói là nội em đã cố tình thách thức anh.”
“Con bé phóng đại lên đấy.”
“Em xin lỗi nếu mọi chuyện có khó chịu quá.”
“Bọn anh nói về mối thù đó, bảo vệ cho hai phía khác nhau, tất nhiên. Đừng lo lắng thế. Anh có thể tự bảo vệ mình được.”
Cô không nghi ngờ gì chuyện đó cả. Nic còn hơn là có thể ấy chứ.
“Thật là một buổi tối nhiều sự kiện,” cô nói, co chân lại ngồi bó gối. “Thế anh thấy sao? Đây là lần đầu tiên anh đến dự một bữa tiệc kiểu Marcelli mà.”
“Rất nhiều bất ngờ. Màn xuất hiện của anh trai em là một món chiêu đãi có một không hai đấy.”
“Em biết chứ. Em hy vọng là hôm đám cưới đôi chúng em sẽ không có thêm chuyện gì bất ngờ hơn thế này nữa.”
Họ ngồi cạnh nhau, đủ gần để khi anh dịch chuyển, vai anh chạm vào vai cô. Trong màn đêm yên tĩnh, cô thậm chí có thể nghe thấy cả tiếng anh thở nữa. Làn da cô nhói lên với cái nhận biết ấy.
“Chúng mình cần phải nói về chuyện đó,” anh nói.
Ôi, không, không đâu. “Em không chắc là em còn đủ năng lượng để chịu thêm được một chuyện gì nữa đâu.”
“Mình đã không dùng biện pháp tránh thai nào cả.”
Mấy từ đó nổ tung trong đầu cô. Cô khẽ chửi thầm. Không thể nào. Hoàn toàn không thể. Cô vẫn luôn cẩn thận hơn thế cơ mà. Chưa bao giờ trong đời, thậm chí là cả trong những tháng ngày của nhiều năm về trước, khi cô còn đang yêu Nic, cô cho phép mình buông thả đến mức không thèm nghĩ gì đến chuyện tránh thai cả.
Cô duỗi chân ra, hai tay ôm quanh bụng. Đang từ chuyện sức hút giới tính chuyển sang một nỗi sợ hãi kinh hoàng chỉ trong chưa đầy mười lăm giây. Rồi cô chợt nhẹ người. Ơn Chúa, cám ơn khoa học hiện đại và mấy viên thuốc tránh thai.
“Với anh thì không có vấn đề gì về chuyện sức khỏe hay bệnh tật gì đâu,” anh nói tiếp. “Nhưng còn có những khả năng khác nữa.”
Anh nói nghe thật bình tĩnh quá. Cô mà ở vào vị trí của anh, chắc cô phải khản giọng vì sợ mất.
“Em vẫn đang dùng thuốc,” cô nói nhanh với anh. “Em đã định sẽ thôi dùng thuốc hồi em và Jeff chia tay, nhưng bác sĩ của em có cảnh báo dừng uống ngay sẽ có thể gây ảnh hưởng đến tâm lý. Với tất cả những chuyện với nội và nhà máy rượu, cộng với cả quyết định gây dựng xưởng rượu mới của riêng em nữa, có vẻ như chưa phải là thời điểm tốt để đương đầu với chuyện bất ổn ấy.”
Anh nhìn cô. “Em không phải giải thích về việc vẫn đang dùng thuốc với anh đâu. Anh chẳng có tư cách gì mà phán xét hết.”
“Em cũng đoán là không.”
Giờ, khi anh đã nhắc đến chủ đề đó rồi, cô không thể tránh được việc nhớ lại những gì họ đã làm và cả chuyện mọi thứ đã diễn ra nhanh đến mức độ nào nữa. Một giây trước họ còn đang nói chuyện, và giây sau đó quần áo họ đã bay đi hết và cơ thể họ đã hòa làm một. Mọi tế bào trong cô rung lên bởi cái ký ức đó.
“Mình đã luôn có cái ảnh hưởng đó đến nhau,” cô nói, không dám nhìn vào anh. “Vậy mà em đã nghĩ chúng đã hết rồi.”
“Hình như là vẫn chưa.”
Cô không thể nghe ra được anh nghĩ chuyện đó là tốt hay xấu nữa.
“Anh vẫn cố tách biệt chuyện cá nhân và chuyện công việc,” anh nói.
Cô hắng giọng. “Giữa chúng mình đã có quá nhiều chuyện trong quá khứ. Giữa cái thực tế là mình đang hợp tác làm việc cùng nhau, cùng với cả những chuyện ngày xưa nữa, chuyện xảy ra hôm nay cũng chỉ là một phần trong đám đó thôi.”
“Anh cũng chắc nó là vậy.”
Quỷ ạ. Đó không phải là câu trả lời mà cô muốn, Cô muốn rằng cuộc tái hợp thân mật kiểu vừa rồi của họ cũng phải có chút ý nghĩa gì đó với anh. Nếu như những đam mê vẫn còn đấy, thì không phải cả những điều khác nữa của ngày xưa cũng phải vẫn còn đó và chỉ là đang ẩn giấu trong một lớp vỏ bọc hay sao? Có phải cô mong muốn vậy không?
“Phụ nữ thường coi anh như một biểu tượng tình dục, nên những gì xảy ra tối nay cũng không phải là bất ngờ.”
Cô bật cười. “Sao cơ?”
Anh mỉm cười rất tự tin. “Phụ nữ vẫn luôn muốn anh mà.”
“Kiểu như luôn có cả đám bọn họ lúc nào cũng theo đuổi thèm muốn anh hả?”
“Đám phụ nữ ở văn phòng đánh giá là anh có cái mông rất tuyệt. Maggie kể với anh thế.”
“Em thấy thật sửng sốt là vẫn có đủ chỗ để chứa được cả anh và cái tôi tự mãn to lớn của anh trong cùng một căn phòng đấy.”
“Này, anh không hề bịa chuyện nhé. Anh chỉ đang truyền đạt lại thông tin thôi.”
“Vậy, vì em ghét a dua theo số đông, nên em sẽ cố hết sức để kiềm chế bản năng của mình lại.”
“Không phải làm thế vì anh đâu.”
Cô không dám chắc đó là một lời mời chào hay lại là một câu trêu ghẹo tiếp nữa. Không phải là cô không bị cám dỗ, mà là cô đã đùa với lửa quá đủ cho buổi tối nay rồi, nên có lẽ cô nên dừng lại khi cô còn chưa bị tổn thương, và còn phải thấy biết ơn nữa vì cô đã dứt ra được một cách dễ dàng
Cô đứng dậy. “Đến lúc em phải về rồi. Vậy anh cứ tiếp tục tưởng tượng đến cái câu lạc bộ người hâm mộ của anh đi nhé.”
“Thế nếu anh cho em làm chủ tịch câu lạc bộ thì sao? Em sẽ làm rất cừ công việc đó.”
“Chỉ trừ khi mức lương đủ để em trả món nợ cho anh đã.”
Anh đứng dậy và theo cô ra xe. Đến đó rồi, anh mở cửa xe cho cô và cô chui vào trong. Cô cuốn cửa kính xuống rồi đóng cửa xe lại.
Anh cúi xuống và chạm vào má cô. “Chỉ là nó đã xảy ra thôi,” anh nói. “Chúng mình trưởng thành hết rồi. Mình sẽ xoay sở được.”
Cô gật đầu. Nhưng thực sự, cô không biết cô có thể xoay sở được không nữa, nhưng cô đâu có nhiều lựa chọn đâu.
Anh toét miệng cười. “Thật là một bữa tiệc rất khủng đấy.”
“Hey, thì em biết làm thế nào để cho một anh chàng có một khoảng thời gian đáng nhớ mà.” Cô nổ máy, “Tạm biệt, Nic.”
“Lái xe cẩn thận.”
Anh đứng thẳng lên và bước lui lại. Cô vào số rồi lái xe hướng về phía con đường cái. Về nhà. Nhưng cô thấy như cô đã để lại một phần của mình ở đó rồi.