Cơ thể Vũ Linh Nhi vốn rất yếu, chỉ một lần dầm mưa liền bị ốm. Nằm trên giường mà cả người cô lúc nóng lúc lạnh. Thế nhưng, cô lại không tài nào ngủ được. Tâm trạng của cô hiện tại rất tồn tệ, nó càng khiến cho cơ thể mệt mỏi hơn. Cảm tưởng như sắp chết đến nơi vậy, toàn bộ cơ thể đều không có một chút sức lực.
Ngước đôi mắt nhìn lên trần nhà, vẫn là trần nhà trắng toát quen thuộc đó. Nhưng không hiểu sao cô lại có cảm giác nó sâu đến vậy. Có lẽ là cô bị hoa mắt rồi.
Nhớ đến hôm đó, khi cô nhìn hắn quay lưng lại với mình, cô mới thật sự trải qua cảm giác thế nào là đau lòng. Thật sự là rất đau. Trái tim giống như bị bóp nghẹn, khó chịu, rất khó chịu.
Cơn mưa lạnh buốt như thấm vào tim, từng nhịp đập đều mang theo cái lạnh, sợ hãi, tuyệt vọng. Có lẽ, cô đã biết. Đã nhận ra rồi.
Thế nhưng… trong cơn mưa đó, cũng có một người như cô. Hướng về một người con gái đã quay lưng lại. Một người khác, hướng trái tim lại đằng sau, dõi theo cô.
“ Cạch!”
Cửa phòng mở ra. Một người đàn ông bước vào. Nhưng người này không phải là quản gia Kim, mà là Vũ Diệp Lương. Trên tay ông ta còn cầm theo một cốc nước và thuốc.
“ Linh Nhi. Con thấy sao rồi.” Vũ Diệp Lương đặt cốc nước xuống chiếc bàn tròn trong phòng, tiến đến ngồi xuống bên mép giường, đưa tay sờ trán cô như đang thử nhiệt độ.
“ Con không sao.” Cô lắc lắc đầu, cô không muốn vì cô mà khiến cho ba phải lo lắng. Cô cũng chỉ là bị ốm mà thôi.
“ Ngoan! Vậy thì uống thuốc đi.” Người đàn ông nhẹ nhàng vuốt tóc cô, đưa thuốc cùng cốc nước cho cô uống. Ông giống như người cha trước đây. Vì cô bị cảm mà trở nên lo lắng. Cô nghĩ, chỉ cần bản thân mình được như vậy là hạnh phúc lắm rồi.
Thế nhưng, giờ đây tâm trạng cô sao lại nặng nề như vậy?
Vũ Linh Nhi cầm lấy viên thuốc, đưa vào miệng nuốt xuống. Đôi lông mày lập tức nhíu lại. Cô rất ghét phải uống thuốc.
“ Nói ba biết, có phải có chuyện gì không?” Vũ Diệp Lương đợi cô uống thuốc xong, xoa đầu cô, khẽ hỏi.
Hôm qua cô vừa về nhà cả người đã ướt sũng, khiến ông thật sự rất lo lắng. Đứa con gái của ông ruốt cuộc xảy ra chuyện gì? Người làm cha đây như ông cũng không biết. Mà nó lại một lời cũng không nói, vẻ mặt lại như là có tâm sự gì đó.
Ông trước đây đã không đối xử tốt với nó, không cho nó được một gia đình hoàn chỉnh. Không đem đến cho nó một người ba thương yêu nó. Vậy giờ đây ông phải dù cả đời để bù đắp lại, đem đến tình thương cho nó. Ông nhất định phải thay vợ và con trai ông, yêu thương nó nhiều hơn.
Vũ Linh Nhi nhìn người đàn ông kia, cô không lên tiếng. Phải một lúc sau, cô mới lắc đầu.
Cô phải làm sao? Cô có thể nói ra với ba cô như thế nào chứ? Chuyện này vốn không có khả năng.
“Được rồi. Con nghỉ ngơi đi.” Vũ Diệp Lương khẽ thở dài. Ông nghĩ có lẽ tình cảm của nó đối với ông cũng không thể như trước đây được. Nó hiện giờ cũng không thể nói mọi chuyện với ông như trước đây nữa. Tất cả đều là tại ông. Có lẽ… nó cần phải có thời gian. Ông cũng vậy.
“ Cái gì? Cậu vừa mới nới cái gì?” Lưu Anh Phương hét lên, trợn tròn mắt nhìn người ngồi đối diện mình, ngụm nước trong miệng thiếu chút nữa là phun ra. Cô vừa mới nghe được cái tin động trời gì thế này?
“ Cậu làm như sẽ cái người chết không bằng.” Hoàng Thiên Vũ lắc lắc đầu, nhìn mấy người khách xung quanh đang nhìn bọn họ chằm chằm, thở dài. Dù gì đây cũng đang là trong quán café.
“ Cậu định sang Mĩ thật sao?” Anh Phương cũng phát hiện ra mình có hơi lớn tiếng, hạ thấp âm lượng một chút mà hỏi cậu.
“Ừ.”
“ Tại sao tự nhiên lại muốn đi.” Cô nhìn cậu bình thản mà trả lời, không khỏi nhíu mày.
“Ở đây cũng đã không còn gì để lưu luyến nữa. Tớ muốn trở lại Mĩ tiếp tục học. Mong muốn duy nhất bây giờ của tớ là có thể trở thành một nhiếp ảnh gia.” Cậu khẽ gật đầu, cười nói.
Chuyện hôm qua đã khiến cậu nhận thức rõ ràng, cô vốn không thuộc về cậu. Vậy thì cho dù cậu có cố gắng cũng sẽ vô ích thôi. Cậu muốn chính mình phải thật mạnh mẽ. Cậu muốn rời khỏi nơi này. Cho dù không thể gặp được cô, trái tim sẽ đau. Nhưng theo thời gian, nó sẽ phai nhạt dần. Có lẽ cậu lựa chọn ra đi là để trốn tránh.
Đúng! Cậu không phủ nhận là cậu trốn tránh. Cậu vốn không thể đối diện với sự thật này. Vậy chẳng thà cậu ra đi, để rồi đến một ngày nào đó quay trở lại đây. Cậu có thể bình thản mà đối diện với cô, nói với cô chúng ta vẫn là bạn.
Ngày đó không biết còn bao xa? Một năm? Hai năm? Ba năm? Hay là mười năm?
Mối tình đầu thường là mối tình đẹp nhất, đau khổ nhất. Nhưng cũng là mối tình khó quên nhất. Nó như khắc sâu vào trong tim mỗi người, hai chữ gọi là “hồi ức”…
“ Cậu sẽ không hối hận?” Lưu Anh Phương nhìn miếng bánh ngọt trong đĩa, cũng không có tí vị giác nào. Chuyện ngày hôm qua, cô cũng có chứng kiến. Vũ sẽ vì vậy mà ra đi?
“ Tớ cũng không biết. Nhưng chí ít thì hiện tại tớ muốn đi.”
Cậu ban đầu đã tự nói với bản thân mình rằng, cậu sẽ cố gắng. Cậu sẽ không bỏ cuộc. Thế nhưng vào ngày hôm qua, những suy nghĩ đó đều đã sụp đổ rồi. Cả cơ thể cậu, trái tim cậu đã không còn sức lực, không còn đủ để chịu đựng thêm một đau đớn nào nữa. Cậu mệt mỏi rồi. Cậu muốn mình mang theo đau đớn đó đi thật xa, là một kẻ hèn nhát mà trốn tránh nó.
“ Bao giờ cậu định đi?”
“ Ba ngày nữa.”
“ Chị An có biết không?”
“ Tớ có nói cho chị ấy rồi.”
“ Tất cả đi rồi. Bỏ tớ ở lại một mình sao?” Lưu Anh Phương khẽ thở dài, dựa lưng vào lưng ghế đằng sau. Những người bạn của cô, tất cả đều vì tình cảm mà rời khỏi nơi này. Đầu tiên là Hà Vi Băng. Còn có Chan Jung Gyu, cậu ta bây giờ có lẽ cũng đã đặt chân đến Hàn Quốc rồi.
“ Cũng phải. Gyu đã đi sáng nay rồi.” Hoàng Thiên Vũ khẽ cười nhẹ, đôi mắt lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cậu không ngờ Jung Gyu sẽ quyết định như vậy. Mới mấy ngày trước cậu ta còn không thể đối diện với tình cảm của mình. Vậy mà giờ đây, chính cậu ta lại là người đuổi theo. Hà Vi Băng vừa mới đi, Gyu lại có thể nghĩ thông, vội vội vàng vàng mà thu xếp hành lý ra sân bay.
Mới sáng nay thôi, cậu còn tiễn cậu ta ra sân bay. Cậu ta quay lại đất nước là quên hương của chính mình, cậu ta không muốn từ bỏ. Cho dù là một người thầm lặng cậu ta cũng muốn ở bên cạnh người con gái mà cậu yêu. Đến giờ nghĩ lại Hoàng Thiên Vũ cậu, hoá ra cũng không thể được như Chan Jung Gyu.
“ Cậu ấy thật sự quyết định rồi.” Lưu Anh Phương nhìn theo hướng nhìn của cậu. Ngoài đường xe cộ đi lại tấp nập, thế nhưng bên trong này lại thật yên tĩnh.
“ Cậu ấy đã nói với tớ là thà đau khổ còn hơn là hối hận cả đời.” Cậu còn nhớ rõ khuôn mặt đó. Khuôn mặt có ánh nhìn đầy kiên định.
“ Cậu ấy quyết định như vậy là đúng.”
“ Còn tớ… lại không thể tiếp tục đau khổ, chỉ có thể chạy trốn.” Hoàng Thiên Vũ khẽ nhắm mắt lại, trên môi còn vương một nụ cười buồn.
Lưu Anh Phương im lặng không lên tiếng. Cô nhìn cậu thật lâu.
Ba người bạn của cô. Một người trốn tránh, một người đuổi theo, còn một người lại từ bỏ. Có thể nói là cô chưa từng yêu ai, chỉ là chìm đắm trong thứ tình cảm mà mình nghĩ ra, đưa nó vào trong tiểu thuyết. Cô không thể hiểu hết về tình yêu của bọn họ, cô không thể phán xét nó là đúng hay sai. Thế nhưng… họ là đều đau khổ. Vì tình yêu mà đau khổ. Thế, tình yêu là cái gì? Để mà khiến con người đau khổ? Vậy mà họ là không ngừng lún sâu vào trong đó?
Vũ, tớ thật sự không muốn cậu đau khổ. Nếu còn một chút hy vọng, tớ sẽ giúp cậu nắm lấy nó. Bởi vì… tớ là bạn cảu cậu.
Lời tác giả: Cuối cùng Chan Jung Gyu cũng đã đưa ra được quyết định của mình. Cuộc đời của con người đó kể từ trang này cũng sẽ khép lại. Cậu ta lựa chon đuổi theo, có thể sẽ lại phải chịu thương tổn. Nhưng… sẽ không có hối hận. Tôi không thể biết liệu đưa ra một cái kết cho nhân vật này như thế là đúng hay sai. Thế nhưng, trang sách cuộc đời này khép lại thì một trang sách mới sẽ mở ra. Nó có thể là một con đường mới, giúp cậu ta khám phá ra những góc khuất trong tâm hồn mình.
Con người học cách nắm giữ, cũng nên học cách buông tay
Không có con đường nào trải đầy hoa hồng cả.
Họ phải biết giấm đạp lên chông gai mà bước tiếp.
Bước trên đôi bàn chân rướm máu của chính mình, để có thể đi hết con đường phía trước…
(hết chap )