Trên sân thượng hiện lên hình ảnh hai dáng người. Gió bất chợp ào đến như muốn thổi bay mọi thứ, mái tóc dài trờ nên rối tung.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi mà hai con người kia giao nhau. Hắn ta không hiểu đang suy nghĩ cái gì, đôi tay nắm lấy cổ tay của người kia, siết chặt.
“ Vũ Linh Nhi!” Trần Hà Duy khẽ nhếch môi cười, đôi mắt lạnh tanh ẩn hiện ý giễu cợt nhìn chằm chằm cô gái kia.
Vũ Linh Nhi chầm chậm quay đầu sang, ánh mắt chạm phải ánh nhìn lạnh khốc kia không biểu hiện chút cảm xúc.
“ Đúng không?” Hắn ta cười lớn lên một tiếng, đôi tay nắm lấy cái cổ tay nhỏ bé kia càng thêm siết chặt, cơ hồ muốn đem nó bẻ gãy.
Vũ Linh Nhi hơi nhíu mày, cứ như thế nhìn hắn ta, im lặng không lên tiếng. Trong đầu mơ mơ hồ hồ nhìn khuôn mặt phía trước không rõ, là cô đã từng gặp người này sao? Cô gái đó, đối với một số người không nên nhớ thường sẽ quên rất nhanh.
“ Cô định làm bộ dạng đó trước mặt tôi sao?” Trần Hà Duy đôi lông mày nhíu chặt lại, hất mạnh tay Vũ Linh Nhi ra khiến cho cô gái đó lảo đảo lùi lại vài, cả người dựa vào tường. Hắn ta vốn rất nóng tính, đặc biệt là đối với những người không phục tùng mình lại càng không hề nhẹ tay, huống chi là tính tình hắn hôm nay cực kì tệ.
“ Cô cũng hay thật đấy. Hôm qua coi như là may mắn, nhưng hôm nay không dễ như vậy đâu.” Trần Hà Duy lộ ra nụ cười lạnh khốc, bóp chặt lấy cái cằm nhỏ nhắn kia, kéo cả khuôn mặt Vũ Linh Nhi lại gần mình.
Quả thật hắn không nghĩ trí nhớ mình tệ đến như vậy, người vừa mới gặp hôm qua sao lại không nhớ. Nhưng con người có cùng một khuôn mặt kia hôm qua với hôm nay lại có hai bộ dáng khác nhau, điều này khiến hắn cảm thấy thú vị, còn suýt nữa thì không nhận ra.
Vũ Linh Nhi cảm thấy thật sự đau nhưng đôi mắt nâu khói kia vẫn không hề biểu hiện gì. Cứ như vậy có khi lại tốt hơn, sớm chết một chút, sẽ không còn hằng ngày cảm thấy đau.
Trần Hà Duy lại vì biểu tình kia mà cảm thấy tức giận, chưa từng có ai đứng trước mặt hắn mà lại không sợ chết đến như vậy. Cứ như một cái xác không hồn lạnh ngắt, nhàm chán, vô vị. Hắn ta tức đến lồng lộn, bàn tay bóp chặt chiếc cằm tinh xảo kia khiến nó như muốn vỡ vụn.
Vũ Linh Nhi vẫn nhìn hắn ta với đôi mắt vô hồn, ánh lên tia lạnh lùng hiếm thấy.
“ CHết tiệt!” Trần Hà Duy đẩy mạnh con người yếu ớt trong tay xuống đất một cái thật mạnh. Đôi mắt dài hẹp vằn lên vài tia máu đỏ của sự giận dữ.
Vũ Linh Nhi bị đẩy mạnh xuống, cả đầu bị đập vào nền đất liền nhất thời choáng váng, mất đi ý thức…
“ Chết tiệt!”
Cô gái gầy yếu bị một bàn tay thô bạo đẩy mạnh xuống đất, cả đầu đập xuống vang lên một tiếng “bộp”, nhất thời bị ngất đi. Cả thân người cứ như thế nằm bất động tại chỗ.
Trần Hà Duy đứng từ trên nhìn xuống, khuôn mặt lạnh khốc không một tia biến chuyển. Đôi mắt dài hẹp ánh lên tia lạnh lùng. Khuôn miệng gằm lến hai tiếng trầm thấp đến đáng sợ:
“ Vô vị!”
Hắn ta nói xong, liền quay người hướng ra phía cửa mà đi. Cả sân thượng bỗng chốc trở nên yên lặng, chỉ có gió đang cùng con người đang nằm bất động dưới đất. Từng hơi thở nặng nhọc dần trở nên yếu ớt.
“ Rầm!” Cánh cửa sân thượng một lần nữa bị đôi chân hung bạo đá ra. Trần Hà Duy khuôn mặt trở nên tối sầm, từng đường gân xanh nơi cánh tay nổi lên chằn chịt. Hắn ta cứ mang theo khuôn mặt dọa người đó mà bước xuống cầu thang, định đi tìm người trút cho hết cục tức này.
Nhưng vừa bước được vài bước, hắn liền va phải một người mặc một chiếc áo màu trắng. Hắn ta cũng chằng cần để tâm xem đó là ai, mắt không liếc lấy một cái liền bỏ đi, chỉ nghe thấy giọng của người kia vọng lại.
“ Em kia, đi đứng phải cẩn thận chứ. Mà đang là giờ học, sao em lại ở đây? Này…”
Trần Hà Duy nghe loáng thoáng giọng nói kia, liền biết là của mấy giáo viên rắc rối, miệng chửa thề một câu rồi nhanh chóng biến mất qua dãy hành lang gấp khúc.
“ Trường này cũng thật rộng đi.” Hoàng Thiên An, đi lung tung trong trường, lúc ngó đông, lúc ngó tây. Có lẽ cô mới vào trường nên cũng chưa biết hết được mọi ngóc ngách trong này. Dù sao cũng đang là trong giờ học cũng sẽ chẳng có ai vào phòng y tế làm gì, mà dù có cũng chỉ là mấy đứa học sinh chán học trốn vào đấy ngủ thôi. Vậy nên cô gái này có thể vô tư mà đi tham quan quanh trường.
“ Bộp!”
Đang đi trên cầu thang, Hoàng Thiên An đột nhiên bị ai đó va phải, cả người như suýt ngã cũng may là tay bám được vào lan can cầu thang. Cô khẽ nhíu mày, nhìn bóng người cao cao phía trước liền nhận định đây có lẽ là học sinh.
“Em kia, đi đứng phải cẩn thận chứ. Mà đang là giờ học, sao em lại ở đây? Này…”
Cô còn chưa nói xong, cái dáng người kia đã mất hút theo dãy hành lang.
“ Cũng may là không bị thương.” Hoàng Thiên An chán nản nhìn hành lang đã không còn bóng người, từ từ đứng dậy, phủi phủi cái áo trắng vướng chút bụi. Cô theo hướng hành lang đi lên sân thượng, cánh cửa bên trên còn chưa có đóng lại, từng cơn gió mạnh cũng theo đó mà ùa vào.
Trên sân thương hiện rõ lên một thân ảnh đang nằm bất động trên nền đất lạnh ngắt, lành da trắng bệch nổi trên nền tóc đen tuyền khiến người ta cảm thấy có chút xót.
“ Cô bé này…” Hoàng Thiên An tiến lại gần, đôi mắt đẹp đột nhiên trở nên thất thần.
“ Vũ Linh Nhi?”
Bên trong căn phòng được bao bọc bởi toàn một gam màu trắng. Chiếc giường đệm trắng muốt được đặt ở góc phòng có một dáng người đang nằm. Vũ Linh Nhi hai đôi mắt nhắm nghiền, làn da vốn trắng hồng trở nên nhợt nhạt thiếu sức sống, đôi môi đỏ hồn có chút khô nẻ.
Hoàng Thiên An ngồi trên chiếc ghế ngay cạnh giường, đôi mắt nhìn con người kia đến không chớp. Trong đôi mắt đẹp có phảng phất một chút hoảng hốt, sợ hãi lại có cả sự đau xót.
Đã năm rồi, nếu quên được,
Có lẽ cũng đã sớm quên đi…
Là số phận không muốn cô quên.
Muốn cô mãi mãi sống trong hồi ức tươi đẹp,
Cùng thống khổ ấy…
Từng chút một giày vò trái tim bị tổn thương…
Hoàng Thiên An khẽ cười, trong nụ cười tràn ngập sự đau xót cùng mất mát. Nếu đã không thể quên được, vậy thì cứ như thế mà sống tiếp đi. Cùng với người mà người đó yêu thương nhất sống chung trong một thế giới. Rồi lại hy vọng ngày nào đó, có thể nhìn lại đôi mắt tràn ngập vui vẻ cùng dịu dàng ấy.
Vũ Linh Nhi đôi mi khẽ rung nhẹ, cặp lông mày đột nhiên hơi nhíu, đôi mắt nâu khói gần như trong suốt ấy từ từ mở ra. Hình ảnh đầu tiên tiện ra trong đôi mắt cô gái này là một con người có đôi mắt màu nâu có chút quen thuộc.
Hoàng Thiên An nhìn con người nằm trên giường, khẽ cười nhẹ.
“ Cô nhóc này, mới tỉnh nên nằm nghỉ thêm chút nữa. Còn nữa, sức khỏe của em không được tốt, là do cơ thể suy nhược nên mới bị ngất đi. Vết bầm ở trên trán cũng sẽ tan nhanh thôi, không cần lo.”
Vũ Linh Nhi giương to đôi mắt nâu khói vô hồn nhìn người đang thao thao bất tuyệt phía trước. Trong lòng đột nhiên lại cảm thấy có chút kỳ lạ cùng ấm áp.