“Đừng đánh cháu! Cháu xin cô!” Trong căn phòng xa hoa lộng lẫy, một người phụ nữ khoảng , tuối đang cầm roi đánh vào một đứa bé nằm dưới đất. Bà ta mặc trên người những bộ quần áo hàng hiệu đắt tiền trên khuôn mặt xinh đẹp lại tràn đầy sự khinh bỉ cùng hả hê.
“Mẹ mày đã chết rồi biết chưa? Từ giờ ngôi nhà này là của tao. Tất cả để là của tao.”
Đứa bé trai ấy khuôn mặt lấp lem đầy nước mắt, khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi, toàn thân người đề bị bầm tím. Cả người đều co rúm lại thành một đống ở dưới sàn nhà, miệng không ngừng vang lên những lời cầu xin đầy tuyệt vọng.
Những tiếng roi chạm vào da thịt vẫn vang lên không ngừng. Có thể nhìn thấy được từ chiếc áo cậu bé đó đang mắc trên người đã bắt đầu loang một màu đỏ cảu máu. Cả thân người nhỏ bó kia lại không ngừng run rẩy.
“ Mày từ giờ trở đi chỉ là đồ bỏ trong căn nhà này. Mày nhớ lấy, mày chỉ là đồ bỏ thôi. Hahaha.”
Từng từ từng chữ khi ấy như thấm vào người đứa bé nhỏ kia, khiến cho nó phải khắc sâu đến tận bây giờ, mãi mãi không thể quên…
Nó cũng đã khắc lên trong lòng Trần Hà Duy một vết thương mãi mãi không lành
Hắn nhìn con người nằm dưới đất kia, trong lòng lại không có một tia thương cảm. Cô gái đó cũng thật giống hắn trước đây, đều là yếu đuối để rồi bị người khác chà đạp mà lại vô lực chống cự. Nhưng, hắn của trước đây đã chết rồi, từ giờ trở đi không ai có thể thương tổn hắn nữa, hắn đã không còn là thằng bé để người khác khinh dễ. Hắn đã từng thề rằng hắn sẽ không dựa vào bất kỳ ai, chỉ có thể dựa vào chính mình để tồn tại. Bởi vì hắn vẫn còn nhớ rõ người cha mà hắn trước đây từng tin tưởng đã đẩy hắn xuống vực thẳm đó như thế nào, là ai đã biến hắn thành con người như vậy.
Hắn luôn ghét những con người nhu nhược, như rằng ghét chính mình hồi xưa đã vô dụng như thế nào để rồi phải đau khổ.
Vũ Linh Nhi bị đánh đập nhưng không một tia phản kháng, đó chính là không muốn sống nữa. – Hắn cực kỳ ghét nhìn con người như vậy. Kể từ lần đầu tiên gặp con người đó, hắn đã bị đôi mắt vô hồn kia thu hút, đôi mắt ấy như làm hắn nhớ lại quá khứ của mình. Hắn căn ghét điều đó, đôi mắt không có một tia sáng nào khiến hắn căm ghét.
“ Thật vô vị.” Trần Hà Duy đột nhiên đứng lên, hắn không muốn ở nơi này chứng kiến cảnh đó nữa. Mặc kệ con người kia có ra sao, đây cũng không phải là việc của hắn, không phải là việc hắn nên quan tâm.
Hăn ta liền thế đi thẳng một mạch ra khỏi nhà ăn. Nhưng đột nhiên, hắn là lại dừng lại. Hăn là nhìn thấy trong đám đông một người, một người mà hắn có thể nói là không quen biết. Thế nhưng…
Hắn lại khẽ quay đầu lại, trong đôi mắt dài hẹp lạnh lùng ấy phản chiếu lên một dáng người. Người kia cũng quay đầu lại nhìn hắn, hai ánh chạm nhau rồi nhanh chóng rời đi.
Hắn không biết, từ thời khắc hắn quay lại ấy, số phận ba bọn họ đã xác định là cả đời phải dây dưa không dứt… Là khổ đau… cũng có thể là hạnh phúc…
“ Dừng lại!”
“ Đinh Trần Hải Yến?” Lưu Anh Phương có chút ngạc nhiên kêu lên một tiếng sau đó đôi lông mày có chút nhíu lại.
“ Đúng là xui xẻo khi đi đâu cũng gặp con nhỏ đó.” Hà Vi Băng nhìn thấy con người kia, tâm tình liền lập tức không tốt.
Những điều này thành công khi thu hút sự chú ý của Hoàng Thiên Vũ vào đám đông kia. Cô gái kia cậu nhận ra, là cái người lần trước gặp ở siêu thị, cũng là người vô cớ kiếm chuyện với Nhi Nhi lần trước. Cậu thật sự không có mấy phần thiện cảm với cô ta. Lại nhìn xuống phía dưới một chút, đôi lông mày cậu ta đột nhiên nhíu chặt lại. Cái thân ảnh kia…
Hà Vi Băng lúc này cũng đã biết con người nằm dưới đất bị đánh đập kia là ai. Tâm tình lại nổi lên chút tò mò, khẽ liếc mắt sang phía Hoàng Thiên Vũ.
Con người nằm dưới đất, toàn thân giống như một con vật nhỏ đáng thương sợ sệt cuộn tròn lại chịu đủ mọi hành động ác ý từ đám người kia mà không có một ý định phản kháng. Toàn thân đều bị bầm tím, trên cánh tay cùng chân còn có những vết máu đỏ tươi. Mái tóc dài rối tung chen hết khuôn mặt khiến người ta không nhận ra được nhưng, Hoàng Thiên Vũ lại nhận ra đó chính là Vũ Linh Nhi.
Vũ Linh Nhi! Nhi Nhi? Cả người cậu lại một lần nữa chấn động. Khuôn mặt tươi cười ngày thường lại có chút hoảng hốt cùng xót xa. Nhìn con người kia đang chật vật chịu bao nhiêu đau đớn, lòng cậu lại có chút quặn thắt. Cậu đã từng hứa với bản thân mình là từ nay sẽ không quan tâm tới Vũ Linh Nhi nữa nhưng mỗi lần nhìn thấy là cậu lại không tự chủ được muốn tới gần. Đó có thể là bản năng, cũng có thể là thói quen mà cậu tạo nên…
Hoàng Thiên Vũ hai tay đột nhiên siết chặt lại. Cậu lại bất giác cảm thấy có ánh mắt ai đó đang nhìn mình, cả người như vô thức quay lại chạm vào ánh mắt người kia. Người kia – là một người con trai, anh ta có mái tóc màu vàng, đôi mắt dài lại ánh lên tia lạnh lùng và chết chóc. Cậu biết đây là ánh nhìn của những người trên thương trường. Chỉ có trên thương trường đẫm máu mới có thể tạo nên loại ánh mắt đó. Nhưng… trong ánh nhìn đó lại có chút gì kỳ lạ. Cậu, hoàn toàn không có quen anh ta… vậy mà lại cảm giác như đã gặp anh ta ở đâu đó rồi, lại không thể nào nhớ nổi.
Trần Hà Duy không biết vì sao lại nhìn người kia, chỉ thấy chính hành động của mình kỳ lạ. Mấy giây sao, hắn ta liền quay người đi, bước ra khỏi căng tin vẫn đang ồn ào.
“ Cậu định đứng đây xem sao?” Hà Vi Băng từ nãy đến giờ vẫn quay sát cậu ta, tất nhiên là cô gái đó cũng đã nhìn thấy Trần Hà Duy . Cô cũng không hiểu vì sao cậu bạn này của cô cùng Trần Hà Duy lại có quen biết.
“ A.” Hoàng Thiên Vũ như người từ trong mộng khẽ quay người sang nhìn Hà Vi Băng, lại bị cô ta ám chỉ nhìn vào trong đám đông.
Cậu ta để ý mới thấy đến đống thủy tinh trên sàn nhà còn dính đầy máu, hẳn là Vũ Linh Nhi bị thương không nhẹ, thủy tinh có thể còn đâm vào người, nếu lỡ để nhiễm trùng thì thực sự không tốt.
“ Dừng lại.” Cậu chưa kịp suy nghĩ xong, cả người đã như theo bản năng lao về phía trước, hô to lên một tiếng. Không khí xung quanh đang ồn ào đột nhiên vì câu nói đó mà im lặng, tất cả đám người cũng đều dừng hành động của mình lại. Những người xung quanh tất nhiên biết rõ cậu là ai.
“ Lại là cậu? Cậu bạn đẹp trai?” Đinh Trần Hài Yến khẽ nhướn mày, trong mắt lóe lên tia trào phúng.
Vũ Linh Nhi cả đầu đền đau nhưng vãn còn lại một chút ý thức, khẽ ngước mắt lê, trong đôi mắt là một mảng trống rỗng cùng mờ ảo. Cô không nhìn rõ được con người trước mặt, nhưng lại cảm giác có phần quen thuộc. Đột nhiên cơn đau bắt đầu truyền đến, khiến Vũ Linh Nhi mất đi ý thức, dần dần chìm vào vô thức.
Hoàng Thiên Vũ cũng không thèm để ý đến cô gái tên Hải Yến kia, đẩy đám người đang đứng gần Vũ Linh Nhi ra, một mình ôm lấy thân hình nhỏ bé đầy vết thâm tím kia vào lòng lại phát hiện ra người đó đã mất đi ý thức từ bao giờ. Nhìn khuôn mặt có người kia vừa trắng vừa xanh cậu cả người truyền đến cảm giác chua xót, lông mày lại bất giác nhíu chặt.
“ Đây không phải là việc của cậu, tốt nhất không nên nhúng tay vào chuyện của tôi.” Đinh Trần Hải Yến nhìn người đang phá đám chuyện tốt của mình, không khỏi cảm thấy tức giận thêm vài phần.
“ Đây chính là chuyện của tôi.” Cậu ta cũng không kiêng nể mà trừng mắt nhìn con người độc ác kia.
Đám người xung quanh lại được thể bàn tán xôn xao.
“ Nếu chúng tôi cứ thích can thiệp vào thì sao?” Hà Vi Băng từ trong đám đông bước ra, còn có Lưu Anh Phương cùng Chan Jung Gyu ở đằng sau, cô ta cực kỳ rất thích chọc tức con người tên Hải Yến kia.
“ Các người…” Đinh Trần Hải Yến sắc mặt đã đen đi vài phần, cô ta biết cô ta không thể đấu lại với đám người kia. “ Mấy người nhớ đấy!”
Nói xong, cô ta liền một bước đùng đùng bỏ đi, đám người đứng xem chuyện vui cũng dần dần giải tán.
(hết chap )
Ngoại truyện:
Cô gái đó tên là Đinh Trần Hải Yến – tiểu thư độc nhất của Đinh gia. Bởi vì là đứa con duy nhất của Đinh Trần Hải nên cô ta cũng được xem như một người thừa kế chắc chắn. Mặc dù… cô ta là con gái.
Cô ta từ nhỏ đã được dạy về mọi thủ đoạn trong thương trường. “ Thương trường như chiến trường, và đã là chiến trường thì sẽ không có chỗ cho tình cảm chen vào, chỉ có lý trí cùng với máu. Tuyệt nhiên không có nước mắt, vì chỉ cần rơi một giọt nước mắt thì vĩnh viễn sẽ mềm yếu, vĩnh viễn sẽ là kẻ thất bại. Mà trong thương trường, vốn dĩ không có chỗ cho những kẻ thất bại tồn tại.” – Đó là điều mà cô ta được dạy từ cha mình.
Cô sống trong những thủ đoạn cùng âm mưu từ nhỏ đến lớn. Không biết phải nói cô ta tốt số hay đáng thương nhưng một con người từ khi nào mà đã trở nên kiêu ngạo, bướng bỉnh cùng tàn khốc? Đó chính nỗi bất hạnh của con người sinh ra trong gia đình vương giả. Và cô ta cũng chưa bao giờ lấy điều đó làm bất hạnh, cô luôn ở tư thế ngẩng cao đầu, từ trên cao mà nhìn xuống người khác, học cách khinh thường mọi thứ, trên đời này cô ghét nhất là bị người khác coi rẻ, đặc biệt là những người luôn luôn giả thanh cao.
Cô ghét con người đó – Vũ Linh Nhi.
Vũ Linh Nhi – cô ta cô một đôi mắt màu nâu khói. Lần đầu tiên nhìn thấy nó cô thấy nó thật sự đẹp, điều này khiến cô ghen tỵ. Nhưng trong đôi mắt đó lại không hề có một tia sáng nào. Như bầu trời tối đen không một vệt sáng, như bóng tôi âm u luôn bao trùm lên con người này. Cô ta hoàn toàn là một cái xác không hồn.
Nhưng cô ta vậy mà lại không chịu khuất phục cô. Cô ghét người khác ở trên mình. Cô ta thì có gì hơn cô chứ? Tiều tài, địa vị đều không, hơn nữa cô ta thực chất chỉ là một kẻ vô hồn. Nhưng… cô luôn cảm thấy mình thua kém con người kia. Vũ Linh Nhi chưa từng nói một câu nào, đôi mắt nhì cô cũng hoàn toàn là sáo rỗng, giống như một con rối mặc cho cô điều khiển. Điều đó khiến cô cảm thấy mình bị khinh thường, cô ghét cảm giác đó.
Sự bình tĩnh cô giữ bao nhiêu năm nay vì con người đó mà mất đi. Mỗi lần nhìn thấy loại biểu cảm bất cần của kẻ kia, cô lại cảm thấy tức giận.
Cô ta thực chất chỉ là một kẻ ngu ngốc, hay cố chính là kẻ ngu ngốc? Cô… tuyệt đối sẽ không thua cô ta.
“ Dù là trên thương trường hay trong cuộc sống, kẻ giữ được bình tĩnh cuối cùng mới là người chiến thằng.” – Nếu chỉ dựa vào nó, có phải là cô đã thua?
Không! Cô tuyệt đối sẽ không thua!
Nếu không giẫm đạp lên người khác thì sẽ bị người khác giẫm đạp.
Nếu muốn tồn tại thì phải học cách sinh tồn.
Cách sinh tồn của cô chính là lý trí, chỉ có dùng lý trí để đánh bại tình cảm thì mới có thể sinh tồn trong cái thế giới khốc liệt này, chỉ có dùng lý trí để đối với người nhà thì mới có thể tồn tại. Bởi vì người nhà cô cũng không thể tin, đây chính là điều mà người đàn ông cô gọi là ba đã nói. Vì ông ta cũng không tin cô, ông ta chỉ là lợi dụng cô như một thứ lợi nhuận kiếm ra tiền. Đây chính là nỗi bất hạnh của những người sinh ra trong một gia đình vương giả, vốn dĩ trong đó đã không còn thứ gì gọi là tình cảm.
Và cô vốn dĩ cũng đã không còn tình cảm. Nhưng… trái tim dù lạnh nhạt, vô tình đế cỡ nào thì ở một góc nào đó vãn là mềm yếu. Là cô đã che giấu nó, che giấu thật lâu dưới tận đáy lòng, để không ai có thể chạm vào nó. Tự tạo cho mình một bức tườn thật dày, ngăn cách thứ tình cảm đánh mất lý trí này với mọi thứ xung quanh. Giống như một khối băng lạnh lẽ mà cô đơn. Trước đây cô luôn như vậy, cô chưa từng bao giờ cảm thấy hối hận. Nhưng… giờ đây cô lại cảm thấy hối hận, cảm thấy mình thật đáng thương…
Từ khi gặp hắn ta – Trần Hà Duy, lớp băng đó đã tan chảy rồi. Bởi vì hắn và cô là cùng một loại người. Là bởi vì cậy nên cô hiểu rõ hắn chăng? Là hiểu rõ nên mới yêu hắn? Yêu đến không dứt ra được? Cô biết đây là người tuyệt đối không nên yêu…nhưng cô không thể làm được, thứ tình cảm mỏng manh tưởng chừng như đã mất ấy khiến cô không thể.
Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, cô đã biết con đường mà mình đang đi đã lệch hướng, lại như người trong sương mù không thể nào thoát ra được.
Cô từng nói, cô muốn yêu hắn.
Nhưng… hắn nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt mà đầu nguy hiểm của loài lang sói mà nói với cô: “ Được thôi, vậy thì lên giường với tôi?”
Từng câu từng chữ đó như khắc vào trong tim cô, khiến trái tim rỉ máu. Cô biết, hắn không yêu cô, sẽ có thể là vĩnh viễn không yêu cô.
Nhưng, cô lại giống như một con thiêu thân lao vào lửa, biết là sẽ bị thương nhưng vẫn không thể nào dừng lại được. Chỉ có thể để cho ngọn lửa từng chút, từng chút một thiêu rụi… Sự tôn nghiêm cùng cao ngạo của cô từ khi gặp hắn đã bị sụ đổ rồi.
Kể từ đó cô trở thành người yêu của hắn. Không! Nói chính xác cô chỉ là người tình của hắn. Hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ cô, nhưng cô lại không thể không yêu hắn. Hắn độc ác, nguy hiểm như một loài sói với một trái tim đã bị đóng băng. Cô từng nghĩ rằng có một lúc nào đó, hắn sẽ yêu cô. Nhưng… hắn vẫn luôn lạnh nhạt với cô. Dường như trong mắt hắn, cô chỉ là một món đồ chơi. Cô cảm thấy mình bất lực, lại thật nực cười nhưng lại không thể nào buông tay, bởi vì trái tim cô không cho phép.
Cô thấy mình thật ngu ngốc, nhưng… cô ngu ngốc cũng được, để cô mãi mãi ngu ngốc cũng tốt. Để cô chỉ chìm đắm trong tình yêu mà không nhìn đến mặt sau của nó cũng tốt. Ít nhất cô cũng sẽ không cảm thấy đau.
Cô yêu hắn, sau này cũng sẽ mãi yêu hắn. Hắn mãi mãi chỉ thuộc về cô.
Nhưng… cô cũng rất sợ, một ngày nào đó khối băng trong lòng hắn sẽ bị phá hủy, mà người phá hủy nó lại không phải cô. Thà rằng hắn không yêu cô, vĩnh viễn không yêu cô cũng không sao. Chỉ cần không giành tình cảm cho một ai khác, chỉ cần để cô yêu hắn là được. Để mỗi mình cô có thể chiếm hữu hắn, như chiếm hữu một cái xác không hồn.
Vậy mà điều đó thật sự xảy ra. Mà lại với chính người mà cô ghét nhất. Trần Hà Duy, hắn là một con người vô tình, lạnh lùng đến cực điểm. Cô chưa bao giờ nghi ngờ suy đoán cảu mình, nhưng lần này cô thật sự muốn là mình sai.
Là chính mắt cô nhìn thấy, hắn ta bóp cổ Vũ linh Nhi nhưng trong mắt hắn bát chợt lại hiện lên vài tia kỳ lạ rồi lại nhanh chóng biến mất. Là loại ánh nhìn mà trước đây hắn chưa từng đối với cô, cũng chưa từng đối với những người khác. Loại ánh mắt đó khiến cô thấy bất an. Cái thứ ánh mắt bi thương, đau xót cùng tăm tối ấy.
Cô biết điều đó sẽ không xảy ra, tuyệt đối sẽ không xảy ra. Nhưng tại sao, trái tim vẫn cứ quặn thắt không ngừng. Cô đau!
Cô hận Vũ Linh Nhi, cô lại càng hận hắn, cô hận hắn rất nhiều. Nhưng cô lại càng yêu hắn nhiều hơn. Cô giữ hắn thật chặt, để hắn cả đời này luôn ở bên cô, cho dù cô chỉ là cái bóng đi theo hắn cũng tốt. Chỉ cần hắn không vứt bỏ cô, chỉ cần hắn không yên người khác. Cô, cái gì cũng có hể làm được.
Chỉ cần như vậy… Cô có thể ảo tưởng rằng, hắn mãi mãi là của cô. Cô có thể chìm trong giấc mộng mình tự tạo ra mà mỉm cười…
“ Nhưng… dường như giấc mộng đó sắp kết thúc…”
“ Anh thật sự yêu cô ta sao?”
“ …”
“ Qủa nhiên là anh yêu cô ta. Tại sao? Tại sao? Tại sao lại không phải là tôi? Tôi có gì không tốt chứ?”
“ Bởi vì… mãi mãi cô không bằng cô ấy.”
Phải… tôi mãi mãi không bằng cô ấy? Vậy tại sao tôi chưa bao giờ được hạnh phúc? Tại sao anh chưa bao giờ yêu tôi? Tại sao?
Tại sao? Bởi vì… Vũ Linh Nhi… cũng chưa bao giờ được hạnh phúc?