“ Không sao, chỉ bị trẹo chân thôi. Không đáng lo. Em ít đi lại mấy hôm là được rồi.” Hoàng Thiên An nhìn cái chân của Vũ Linh Nhi một lượt, nói.
Vì đi cắm trại, rất có thể sẽ có người bị thương nên nhà trường cũng cử bác sĩ đi cùng. Dĩ nhiên đó là Hoàng Thiên An.
“ Không sao là tốt rồi.” Cậu nói.
“ Chị xem, nếu là em bị thương cậu ta có lo lắng như thế không?” Lưu Anh Phương ngồi uống nước, quay sang chọc cậu.
“ Cậu bị thương thì liên quan gì đến tớ.” Hoàng Thiên Vũ đắc ý, nói.
“ Cậu là đồ trọng ách khinh bạn.”
“ Được rồi, mấy đứa cứ ngồi chơi đi. Chị đi trước.” Hoàng Thiên An nhìn bọn nhóc lại tiếp tục cãi nhau, lắc lắc đầu, bước ra khỏi lều.
“ Được rồi. Chị An đi rồi. Cậu cũng đi đi. Tự dưng ở trong lều con gái làm gì. Rõ chật.” Hà Vi Băng rất không nương tình mà đuổi khách.
“ Được rồi. Linh Nhi, nhớ cẩn thận nhé.” Cậu bước ra ngoài, không quên ngó vào trong vẫy vẫy tay với cô.
Vũ Linh Nhi nhìn cậu, hua đôi tay nhỏ bé ra chào lại.
Cô bị đau chân nên cũng không đi lại nhiều, chỉ có đến tối là ra ngoài ăn. Trường có mang theo đầu bếp riêng cũng không cần phiền học sinh đi nấu nương. Mấy cô cậu tiểu thư thiếu gia đó thì biết nấu cái gì. Tất cả mọi người đều ăn chung ở ngoài trời, không khí lạnh nhưng có đốt củi nên cũng khá là ấm.
Vũ Linh Nhi khập khiễng bước ra ngoài.
“ Đi được chứ? Có sao không?” Lưu Anh Phương quan tâm hỏi.
“ Không sao.” Cô lắc lắc đầu. Chân cô cũng chưa đến nỗi gọi là tàn phế, vẫn có thể tự đi được.
“ Vậy chúng tôi ra đằng này chút. Cẩn thận nhé.” Nói xong Anh Phương kéo theo Hà Vi Băng rời khỏi.
Cô nhìn theo hai người đó. Họ đối xử với cô cũng rất tốt.
Đột nhiên có người đứng trước mặt cô. Cô nhìn thấy người kia có chút ngạc nhiên, theo phản xạ hơi lùi lại đằng sau.
“ Tao làm gì mày sao?”
Đinh Trần Hải Yến khoanh tay trước ngực, nhìn cô một cách thích thú.
Cô im lặng không lên tiếng.
“ Chỉ muốn nói với mày một câu thôi. Cái vòng cổ mày hay đeo rất đẹp.”
Cô như vô thức đưa tay sờ lên cổ mình, sau đó lại hết sức ngạc nhiên mà nhìn người kia. Vòng của cô rơi đâu mất rồi.
“ Làm gì mà hoảng hốt như vậy.” Hải Yến nhếch môi, khinh khỉ nói: “ Hình như lúc nãy tao có nhìn thấy ở đâu đó.”
Cô ta nói xong thì quay người bỏ đi, không ngoài sự liệu, cô bọ Vũ Linh Nhi kéo lại.
“ Cô… thấy nó ở đâu?”
“ Hình như… là ở trong rừng.” Đinh Trần Hải Yến “tốt bụng” mà nói. Sau đó cô ta bỏ đi, để lại một tràng cười thích thú.
Vũ Linh Nhi ngồi trong lều. Cô không biết lại làm rơi chiếc vòng đó đi đâu. Nghĩ lại những điều mà cậu đã nói. Chắc chắn cậu sẽ giận cô. Hải Yến đã nói cho cô là nó ở trong rừng. Nếu nói về điểm yếu của cô thì có lẽ cô quá dễ tin người. Cô không hề biết chiếc vòng đó từ chiều đã nằm trong túi của người kia.
Cô nhìn ra bầu trời ngoài kia, trời đã tốt đi ra ngoài vào lúc này rất nguy hiểm. Nhưng trong lòng cô có bứt rứt không yên. Cuối cùng, cô quyết định. Dù thế nào cũng phải tìm ra chiếc vòng. Đó là vật mà cậu tặng cho cô, dù thế nào cũng không thể làm mất. Cô đứng lên, lê cái chân đau bước ra ngoài.
“ Tối rồi còn đi đâu vậy?” Lưu Anh Phương thấy cô đi ra ngoài, không yên tâm mà hỏi.
“ Tôi đi ra ngoài một chút.”
“ Ừ.” Anh Phương không mấy quan tâm vì cô nghĩ chắc là cô gái này chắc là đi tìm Vũ. Lều của Vũ cũng gần đây thôi.
Vũ Linh Nhi bước khập khiễng đi về phía khu rừng hồi chiều đã từng đi. Trời bây giờ rất tối, lá cây lại um tùm che chăn hết đường đi. Cô định men theo lối mòn đã đi hồi chiều để vào rừng nhưng cô đi loanh quanh một hồi lại không tìm thấy lối đi đó. Cô cứ đi lung tung như thế lại không biết đã cách nơi cắm trại bao xa rồi. Hình như cô đang lạc đường.
Chân cô vẫn còn đang đau, mặc dù đang là mùa đông nhưng mồ hôi của cô vẫn chảy ra nhễ nhại. Cô nhìn thấy một lối đi nhỏ khác, cô không do dự mà hướng về phía đó, đi theo còn đường gập ghềnh tiến vào trong rừng.
“ Cô làm gì trong rừng vào giờ này thế hả?”
Một giọng nói đột nhiên vang lên. Cô giật mình quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói đó. Trời khá tối, cô chỉ nhìn thấy một bóng người đang tiến lại gần cô. Người đó càng ngày càng tiến lại gần cô hơn. Bây giờ chỉ còn cách cô chừng , mét. Cô đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, đôi chân không tự chủ được lùi lại đằng sau. Nhưng cô không hề biết đằng sau có một cái hố.
“ Á!”
Cô trượt chân, cả người đều rơi xuống hố. Lúc rơi xuống, cô cảm giác được có người ôm chặt lấy cô.
Đến lúc cô biết được việc gì đã xảy ra, cô đã thấy mình ngồi ở dưới hố. Trời rất tối, cô không thể nhìn được cái hố đó sâu bao nhiêu. Cô cảm thấy rất sợ hãi.
Bỗng một tiếng rên nhẹ bên cạnh làm cô giật mình, cô bây giờ mới phát hiện ra là có người đang ôm chặt lấy cô, cả người cô đều nằm gọn trong lòng người đó.
“ Anh… anh…” Cô vô cùng hoảng sợ. Theo ánh sáng yếu ớt từ ánh trăng, cô lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt người đó. Là hắn. Điều này càng khiến cô sợ hãi hơn.
“ Anh anh cái gì! Ra khỏi người tôi ngay!” Hắn bực bội lên tiếng, buông hai cánh tay đang ôm chặt lấy cô ra.
Cô giống như một con thỏ, nhảy vội ra khỏi người hắn. Cô cảm thấy ngồi cách xa hắn một chút sẽ an toàn hơn.
“ Tại sao lúc nào cô cũng làm mấy chuyện ngu ngốc thế hả?” Hắn ta ngước đầu nhìn lên, tối như vậy lại không nhìn rõ cảnh vật bên trên. Bây giờ mà leo không biết có lên được không. Có lẽ đành phải đợi đến khi có người đến cứu.
“ Xin lỗi.” Tiếng cô bé như tiếng muỗi kêu. Cô cảm thấy có chút uất ức. Cô làm gì thì có liền quan đến hắn đâu, sao hắn lại cứ gây chuyên với cô. Nhưng đến giờ cô không có đủ sức mà cãi hắn nữa rồi. Cô hiện tại rất sợ. Ở trong rừng thật sự đáng sợ, đôi lúc sẽ có những âm thanh ghê rợn vang lên.
“ Sao lần nào gặp cô tôi cũng phải nghe toàn mấy lời xin lỗi vớ vẩn thế hả?”
Cô im lặng không lên tiếng. Đột nhiên cô nhớ đến lúc nãy là hắn cứu cô. Không biết… hắn có bị thương không?
Cô nhìn hắn, ánh trăng bây giờ có sáng hơn một chút nên cô có thể nhìn được hắn. Cô thấy hắn nhíu mày, vẻ mặt dường như rất tức giận. Cô dè dặn hỏi.
“ Anh… anh không sao chứ?”
“ Cô đúng là đồ phiền phức.” Hắn nhìn cô, buông một câu chán ghét rồi quay mặt đi.
Cô cũng rất biết điều, ngậm chặt miệng không lên tiếng.
“ Phương Phương! Linh Nhi đâu?” Hoàng Thiên Vũ thò đầu vào trong lều nhưng hoàn toàn không thấy Vũ Linh Nhi đâu.
Cậu vốn sang đây tìm cô nói chuyện một chút nhưng lại không biết cô đã đi đằng nào.
Lưu Anh Phương nhìn lại cậu, có chút ngạc nhiên: “ Cô ấy đi ra ngoài rồi. Không phải là đi tìm cậu sao?”
“ Tìm tớ? Làm gì có. Mà sao lại để cho cô ấy ra ngoài một mình?” Hoàng Thiên Vũ đột nhiên cảm thấy lo lắng, trên đường đến đây cậu cũng không gặp Vũ Linh Nhi. Trời tối như vậy, ra ngoài rất nguy hiểm.
“ Tớ đâu có biết, tưởng Linh Nhi là đi tìm cậu.” Lưu Anh Phương ngơ ngác, nhìn lại cậu.
“ Cậu ấy đi bao lâu rồi?”
“ Tầm nửa tiếng rồi. Mà cậu…”
Cậu cũng không thèm nghe hết câu, đã quay người bỏ đi, không cẩn thận còn đụng phải Hà Vi Băng đang đi từ phía ngược lại.
“ Chuyện gì vậy?” Hà Vi Băng đi đến chỗ Lưu Anh Phương hỏi.
“ Không biết Linh Nhi đi đâu rồi.”
(hết chap )