Hoàng Thiên Vũ đứng nhìn theo bóng lưng Phương Tử Linh rời khỏi, cậu lại khẽ thở dài, tâm trạng ngổn ngang không yên. Cậu quay người, bước đi trên con đường ngược hướng với con đường mà cô gái đó đã đi. Cậu ra ngoài đường lớn, bắt taxi về nhà.
“ Cậu chủ. Cậu về rồi. Ông chủ cũng vừa mới về hồi chiều.” Quản gia Huỳnh mở cổng cho cậu. Cậu ngạc nhiên nhìn ông.
Quản nhiên là Hoàng Minh Thành đã về. Cậu bước vào nhà, đã thấy ông đang ngồi trong phòng khách đọc báo.
“ Ba. Ba về khi nào vậy?”
Hoàng Minh Thành thấy cậu bước vào thì bỏ tờ báo xuống bàn.
“ Công việc ở chi nhánh giải quyết nhanh hơn ba tưởng. Còn nữa, chuyện ở Mĩ con làm tốt lắm.”
“ Dạ.” Đối với cậu lời khe của người đàn ông này hoàn toàn không khiến cậu cảm thấy vui vẻ. Cậu không phải là đứa trẻ vừa được khen thì liền tít mắt cười như hồi bé. Cậu biết ý nghĩ thật sự của lời khen đó là gì. Nó đối với cậu giống như một áp lực, rằng lần sau cậu sẽ phải làm tốt hơn.
“ Được rồi. Vào thư phòng đi. Ba có chuyện cầm nói.”
Bước theo Hoàng Minh Thành lên tầng, cậu không hiểu lần này ông ta định nói gì với cậu. Chắc chắn không phải là tình cảm gia đình gì cho cam. Cậu cũng hiểu lần này ba cậu về không chỉ đơn giản là khen cậu một câu. Không hiểu sao, cậu lại có chút bất an.
Trần Hà Duy mang vết thương chưa lành hẳn xuất viện, hắn ở cái nơi nhàm chán này cũng đã tuần. Hắn không chịu được cái mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện, thực rất khó chịu. Dù sao cũng không phải là lần đầu bị thương, một chút này cũng chẳng đáng là gì.
“ Duy!” Trên sâu trường, có người gọi hắn. Dạo gần đây hắn thực thường xuyên đến trường, có lẽ là đến trường nhiều có thể nhìn thấy Vũ Linh Nhi. Hắn dường như không điều khiển nổi cảm xúc của mình.
Nhưng giờ không phải là lúc nói chuyện đó. Người đứng trước mặt hắn hiện giờ là Đinh Trần Hải Yến.
“ Anh xuất viện rồi sao?” Cô ta khẽ cười. Hai tuần nay cô không dám đến thăm hắn ta. Bởi vì cô thật sự không biết mình sẽ đối mặt với người này như thế nào.
Hắn im lặng, lạnh lùng nhìn cô. Cô khẽ thở dài.
“ Em có chuyện muốn nói với anh.”
“ Tôi không rảnh.” Hắn quay người đi, thái độ chán ghét đến cực điểm.
Trong mắt cô ta xẹt qua một tia bi thương.
“ Liên quan đến Vũ Linh Nhi.”
Quản nhiên, hắn dừng lại, hơi quay đầu nhìn cô. Cô kiên định nhìn lại hắn. Cô vẫn luôn là người đi đằng sau dõi theo hắn, nhìn hắn. Nhưng hắn lại bỏ lại cô mà nhìn đến một người khác. Trong cô có đau khổ, có căm hận. Cô không cam tâm, cô hận hắn, cô hận Vũ Linh Nhi.
Bể bơi vào mùa đông thì không có ai lui tới, cực kỳ vắng vẻ. Ở đây lại có hai người. Trần Hà Duy đứng dựa lưng vào tường, đôi mắt vẫn lạnh lẽo nhìn người trước mặt mình. Đinh Trần Hải Yến đứng cách hắn không xa, hai tay như vô thức nắm chặt lại.
“ Nói đi.” Hắn lạnh lùng ra lệnh.
“ Em dù gì cũng là bạn gái anh. Có cần phải lạnh lùng thế không?” Đinh Trần Hải Yến khẽ cười, giống như là đang tự giễu chính bản thân mình.
Hắn không lên tiếng, cũng không thèm nhìn cô.
“ Sao chứ? Không nhìn bạn gái này đến một cái sao?” Cô ta cười, dường như là đã phát điên đến nơi rồi, cô vì hắn ta mà sắp không chịu đựng được nữa rồi. Tình yêu không được đáp lại là loại tư vị đau khổ như vậy sao?
Cô nói: “ Anh đây có bạn gái nhưng lại đi quan tâm đến người khác sao?”
Hắn ta nhìn cô, buông ra mấy lời lạnh lùng, đến nỗi cô cảm thấy toàn thân đều lạnh lẽo, không có lấy độ ấm.
“ Không liên quan đến cô.”
“ Không liên quan sao? Tại sao lại không liên quan? Em là bạn gái anh! Là bạn gái anh đấy!” Cô như gào lên. Cô nhìn thẳng vào mắt hắn ta với một loại phẫn uất và đau khổ. Nếu tình yêu của cô là một tình yêu mù quáng, thì nó sẽ không có điểm dừng. Nhẫn nại của cô cũng có giới hạn, cô cũng là một con người biết ghen tuông và hận thù.
“ Vậy thì chia tay đi.” Hắn bình thản mà nhìn cô. Lời nói đơn giản đó của hắn nhưng lại như đâm vào người cô một nhát dao. Đâm vào trái tim đang yêu, đang đau khổ của cô. Khiến cô giãy dụa trong một vũng máu đen của tuyệt vọng. Chia tay? Hắn có thể nói ra lời này một cách dễ dàng như vậy sao?
Không! Cô không muốn từ bỏ! Cô không muốn mất hắn! Không muốn! Chỉ cần cô có được thẻ xác của hắn thôi cũng được!
“ Em… anh đừng nói như vậy. Em xin lỗi… là lỗi của em…” Cô nhìn hắn đầy tuyệt vọng và đau khổ, cô nắm lấy bàn tay hắn, một cảm giác lạnh lẽo tràn vào trong lòng cô. Cô rất hận hắn, và cũng rất yêu hắn.
Hắn giật tay ra khỏi tay cô.
“ Anh…” Cô ta nhìn hắn đầu uất hận, nhưng trong đó còn có bi thương, có sợ hãi, có đau khỏ. Trong lòng cô giống như đang có một cơn bão, tiếng gào thét của gió, tiếng sóng biển cuồn cuộn nhấn chìm mọi thứ.
Hắn không nhìn cô, quay người toan bỏ đi. Nhưng, hắn đột nhiên dừng lại. Có một dáng người đang tiến về phía này. Hắn đột nhiên lại ngây người. Đinh Trần Hải Yến từ trong thù hận nhìn theo hướng hắn, mắt cô ta đột nhiên ánh lên một ngọn lửa, nỗi giận dữ trong lòng cô đột nhiên lại bùng lên mãnh liệt. Nó cướp đi lý trí của cô.
Vũ Linh Nhi đang đi đột nhiên dừng lại. Cô nhìn thấy hai người. Vốn cô chỉ định dạo quanh trường một chút thôi nhưng không ngờ lại gặp hai người này. Cô giật mình, quay người, bỏ đi.
“ Đứng lại.”
Khi hắn vẫn còn chưa định thần lại, Hải Yến đã lên tiếng. Cô ta đi ngang qua hắn, tiến đến chỗ Vũ Linh Nhi, hai bàn tay nắm chặt thành quyền.
“ Chát!!!” Một tiếng tát chói tai vang lên, bên má phải Vũ Linh Nhi hằn lên năm vết ngón tay.
Trần Hà Duy đôi lông mày nhíu chặt lại, trong mắt nổi lên tức giận. Hắn ta siết chặt lấy cổ tay Đinh Trần Hải Yến, kéo cô ta lại đối diện với hắn.
“ Cô làm cái gì thế hả?”
Vũ Linh Nhi im lặng, bên má phải bỏng rát. Cô trân trân nhìn hai người kia.
“ Sao hả? Em đánh cô ta anh xót sao?” Đinh Trần Hải Yến đã bị lửa giận đốt đi lý trí, cô ta trừng mắt nhìn hắn, giãy dụa thoát khỏi cái siết tay của hắn.
“ Em còn có thể làm thế này!” Nói xong, cô ta vung một bạt tay nữa vào mặt Vũ Linh Nhi.
Vũ Linh Nhi loạng choạng lùi ra sau mấy bước. Cả người dựa sát vào tường. Vẻ mặt đầy hoảng sợ. Chuyện của bọn họ tại sao lại lôi cô vào chứ?
“ Cô!” Hắn ta đôi lông mày nhíu chặt lại, ánh mắt toát lên đầy vẻ nguy hiểm.
“ CHÁT!!!” Một tiếng tát nữa lại vang lên. Nhưng lần này người lãnh nó lại là Đinh Trần Hải Yến.
Cô ta cả người đều ngã xuống đất, trên má ửng đỏ thành một vệt. Cô ta trừng mắt nhìn lên hắn ta.
“ Anh tát tôi?”
Sau đó cô ta quay đầu, nhìn chằm chằm về phía Vũ Linh Nhi, đôi mắt vằn lên những tia máu đỏ ngầu. Cô ta giống như một con thú đã nổi cơn điên, lao nhanh về phía Vũ Linh Nhi, nắm chặt lấy tóc cô, kéo gần về phía bể bơi.
“ Cô muốn chết??” Hắn ta nắm chặt lấy tay Đinh Trần Hải Yến, lạnh lùng nhìn cô, cái nhìn của sợ chết choc.
“ Được! Anh giết tôi đi.”
Cô ta không buông Vũ Linh Nhi ra. Cả ba người rơi vào thế giằng cô với nhau. Vũ Linh Nhi bị đẩy ngã xuống hồ. Mặt nước lạnh băng xáo động. Cô vùng vẫy trong nước lạnh. Cô không biết bơi.
“ Buông ra!” Hắn ta định nhảy xuống hồ như lại bị Hải Yến giữ chặt lấy. Ánh nhìn của hắn nhìn cô ta đầy sát ý. Đinh Trần Hải Yến cũng nhìn lại hắn, trong mắt là giận dữ cùng đau khổ.
“ Cứu…” Vũ Linh Nhi yếu ớt kêu lên, toàn thân cô đều trở nên tê dại và lạnh ngắt. Cô vùng vẫy trong vô vọng.
“ Linh Nhi!!” Đột nhiên có giọng nói từ tần trên truyền đến. Hoàng Thiên Vũ sợ hãi chạy ngay xuống hồ bơi.
“ Cô buông ra!” Hắn ta vùng mạnh tay ra khỏi Hải Yến. Nhưng cô ta khong biết lấy đâu ra sức lực giữ chặt lấy hắn. Hắn ta nhìn con người nhỏ bé đang vùng vẫy trong nước kia, trong lòng không khỏi nổi lên một trận đau lòng.
Đúng lúc đấy, Hoàng Thiên Vũ chạy đến nơi. Sát mép hồ, đột nhiên cậu lại dừng lại. Trong mắt hiện lên do dự cùng sợ hãi. Đôi chân cậu như dính chặt vào mặt đất không thể nào di chuyển được. Cậu trơ mắt nhìn Vũ Linh Nhi từ từ chìm xuống, hai bàn tay nắm chặt thoáng run rẩy.
Cậu không biết bơi. Chính xác là cậu rất sợ nước. Một tai nạn hồi nhỏ đã tạo thành nỗi ảm ảnh đeo lấy cậu. Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy người con gái cậu yêu đang vùng vẫn lấy sự sống. Cậu lại chỉ trơ mắt đứng nhìn. Nỗi sợ hãi và tình cảm giống như đang giằng xé lấy cậu. Cậu do dự, sợ hãi.
Vũ Linh Nhi cuối cùng không chịu được nữa, từ từ chìm xuống đáy hồ. Hắn ta hoảng sợ, đẩy ngã Đinh Trần Hải Yến, nhảy ngay xuống hồ. Bọt nước bắn lên tung tóe.
Hải Yến ngồi bệt xuống đất, đôi mắt đầy bi thương, từ hốc mặt chảy ra một giọt lệ trong suốt.
Trong The smile có những mối tình đơn phương.
Nếu như Chan Jung Gyu chọn yêu một cách thầm lặng,
Phương Tử Linh chọn cách buông tay
Thì cô ta – Đinh Trần Hải Yến lại chọn yêu một cách mù quáng.
(hết chap )